Phần 77
Thoát khỏi gọng kềm của bé Mi, trên đường đi vào phòng thay đồ tôi tò tè đi gần Lam Ngọc.
– À, Ngọc này!
– Sao thế, hướng này đi vào phòng thay đồ nữ đấy!
– Không, chỉ là Phong muốn cảm ơn Ngọc về chuyện lúc nãy thôi!
– Trời, Ngọc chỉ làm theo trách nhiệm thôi, cần gì phải cảm ơn chứ!
– Dù sao cũng nhờ Ngọc cả mà, hề hề!
– Mà Phong này, Ngọc hỏi một câu nhé!
– À ừm, Ngọc cứ hỏi!
– Con bé đó có phải bạn gái Phong thật không!
Một tia sét bỗng đánh thẳng vào tim tôi khiến nó giật bắn, đập liên hồi như muốn nổ tung. Mắt của lam Ngọc giờ này lại sáng lên như hai ngọn đèn pha vào mặt tôi chói lóa khiến tôi chẳng dám nhìn thẳng chỉ khẽ cuối mặt xuống đáp lúng túng:
– À đúng, con bé ấy là bạn gái Phong mà!
– Ừm, là bạn trai thì phải cứng rắn hơn chứ, nhìn hai người mà Ngọc chẳng thấy giống tình nhân gì cả, hì hì thôi Ngọc thay đồ nhé, hẹn gặp lại sau.
Nàng lại khẽ cười, nhưng nụ cười đó rất khác với những nụ cười thường ngày, nó khiến cả người tôi cứ rạo rực không yên. Quả thật hôm nay nàng cũng khác lắm, từ lúc đấu khẩu cho đến bây giờ là thấy khác rồi, nhưng tôi thật chẳng thể nào hiểu ra được có chuyện gì xảy ra với Lam Ngọc cả, nàng đang vui? Nàng đang buồn? Nàng đang giận? Thật chẳng biết đâu mà lần được.
Sau khi thay đồ xong, mặc dù không muốn nhưng tôi phải chào tạm biệt Lam Ngọc với thằng Toàn về trước để ở lại quán nước kế bên trung tâm đàm đạo với con bé. Trời cũng đã gần trưa, không khí mát mẻ đang dần được thay bằng cái nắng oi ả của Sài Gòn như thuở nào, điều đó làm cả người tôi cứ hầm hầm, nay lại ngồi đối diện với con bé lại làm tấm lưng của tôi nhễ nhại cả mồ hôi.
– Anh đã thấy cô Ngọc kia hạ nhục em rồi chứ gì?
– Trời, việc đó có gì đâu mà gọi là hạ nhục! Em nói quá rồi!
– Giờ anh cũng muốn cãi em nữa à?
– Không, anh bên phe em mà cãi gì chứ?
– Thế sao lúc nãy không nói hộ giúp em?
– Ừ thì chuyện của con gái, anh tham gia vào có tiện đâu!
– Em cãi nhau là vì anh đấy chứ chuyện của ai vào đây nữa, có muốn gặp chị Lan không thì bảo?
– Thì muốn!
– Vậy từ nay bất cứ việc gì anh cũng phải nghe theo lời em, với lại đừng qua lại nhiều với Lam Ngọc nữa, anh nhớ chưa?
– Rồi, nhớ rồi mà! Tết nhất mà cứ cằn nhằn mãi ai mà chịu cho thấu!
– Cho chừa cái thói đào hoa đi!
Thế là buổi sáng mùng hai tết cũng tôi lại kết thúc một cách chẳng giống ai. Nếu cứ thế này chắc tôi chết sớm mất thôi. Từ ngày kí giao kèo với con bé Noemi chả ngày nào tôi được yên thân cả, không biết chuyện này sẽ kéo dài đến chừng nào nữa đây, khỗ gì đâu!
**Trích “Nhật kí những trang khởi đầu…”
“… thật sự thì cái đêm hôm đó mình nghe hết ấy chứ, chẳng qua vì quá bối rối chẳng biết làm gì nên mới giả vờ ngủ để lảng tránh thôi (thế mà cũng ôm hắn được một cái ^ – ^!). Giờ đây mình đã suy nghĩ kĩ rồi, cậu ấy không thể tự giải thoát bản thân, cậu ấy nhờ mình giúp đỡ, mình sẽ ra tay, đó là lí do mình sang trang mới của quyển nhật kí này… đã đến lúc mình phải lên tiếng…”
…
– Thằng Phong đâu rồi, bớ thằng Phong chết bằm!
Vừa mới sáng sớm, tiếng của thằng Toàn đã lanh lảnh ngoài cổng làm tôi bực dọc cố lú đầu ra khỏi cửa sổ nhưng vẫn còn mớ ngủ:
– Gì thế mày, mới sáng sớm đã kêu réo om sòm!
– Thằng này bị mất trí nhớ à, mới hôm qua còn kêu tao qua nhà rũ đi!
– Đi đâu cơ?
– Bố lạy mày, đi thăm nhà thầy chủ nhiệm! Nhanh lên gần trễ rồi đấy!
– Ờ há, tao quên! Chờ tý!
Ngay lập tức tôi cuốn cuồn dọn mùng mền chiếu gối vào rồi đáp thẳng vào nhà vệ sinh trong chưa đầy 10 giây, cảm tưởng cứ y như the flash vậy.
Số là hôm nay tôi cùng một số đứa trong lớp sang nhà thầy chủ nhiệm chơi theo như những gì đã bàn trước khi nghỉ tết. Ấy thế mà tôi lại quên bẳm đi mà ngủ quên không thương tiếc để giờ đây phải cuốn quýnh cứ y như cái máy để kịp giờ đến chỗ hẹn. Vậy mà may sao, tôi cũng kịp khoát bộ áo chỉnh tề vào người để kịp chạy xuống dưới chỗ của thằng Toàn đang hối thúc như chạy giặc:
– Ê, mày đem thêm tiền đi!
– Chi thế?
– Để lát tao dẫn mày đi khám bác sĩ coi đầu có bị chập không.
– Chập tía cưng, lâu lâu quên tý cứ y như chuyện động trời!
– Thôi đi lẹ đi, trễ lại bị tụi nó giày xéo nữa đấy!
– Rồi, đi ngay!
Hôm nay trời khá đẹp, chỉ mới tinh mơ nắng đã vàng rực cả mặt đường làm cho không khí có phần hơi bức rức nhưng do đâu đó vẫn còn một chút hơi lạnh đầu xuân nên tiết trời nhìn chung có vẻ dễ chịu. Bọn tôi hẹn nhau ở trước cổng trường sau đó mới đến nhà thầy vì tính ra chỉ có mỗi thằng lớp trường Tiến là biết nhà thôi theo địa chỉ đã cho thôi, còn lại coi như mù tịt. Đó là lí do vì sao khi vừa đến nơi, cả bọn đã tề tủ đầy đủ và đương nhiên có cả bọn thằng Phú nổ ở đó nữa.
– Tụi bây làm gì mà tụ tập ở đây, giải tán hết cho bố!
Toàn phởn vừa tới đã sung sức quát tháo.
– Ú chà, thằng nào lớn tiếng ghê bây!
– Tao chứ ai, hế hế!
– Dàn trận túm nó lại tụi bây!
Ngay lập tức chưa kịp để Toàn phởn phản ứng, cả đám thằng Phú liền lao tới kẻ túm chân người túm tay thằng ôm đầu làm nó la bài hải:
– Gì thế, thả tao ra!
– Cái này là cho chừa cái tật giở mặt cán bộ với tụi bố nghen! Dzô chúng mày!
– Ối, bà nội tụi bây…
Thế là cả đám khiên thằng Toàn ra kẹp chân nó vào cột điện làm nó rú lên lảnh lót, cả đám vì thế được một phen cười muốn lộn cả ruột.
Sau tình huống đó, bọn tôi bắt đầu di chuyển đến nhà của thầy để kịp giờ hẹn.