Phần 61
Tôi lại vừa làm một việc có lỗi với nàng nữa rồi, dù không muốn chút nào nhưng đây là cách duy nhất để chứng tỏ người tôi thích thật sự là Ngọc Lan. Tôi không phải là không có cảm tình gì với Lam Ngọc nhưng cảm giác đó khác với Ngọc Lan rất nhiều, nó không cho tôi cảm giác lâng lâng cực kì như khi ở bên nàng. Cho nên đây là quyết định cuối cùng của tôi, dù rằng có lỗi với Lam Ngọc nhưng căn bệnh của nàng chưa đến mức nguy hiểm như Ngọc Lan, tôi chắc chắn sẽ giúp nàng khỏi bệnh nhưng không phải là lúc này…
Tôi chạy đến nhà Ngọc Lan trong không khí tấp nập người và xe của lễ Noel năm nay. Vừa nhấn chuông cổng đã thấy con bé đùng đùng chạy ra với bộ mặt cực kì cáu gắt chừng như sắp nổi đóa đến nơi, theo sau đó là thằng nhóc Bảo mặt cũng hằn hằn sát khí không kém:
– Sao giờ anh mới tới, chậm trễ thật!
– Thì tại kẹt xe mà, rán lắm mới lết được tới đây đó!
– Thôi không sao chuyện đó không quan trọng – rồi con bé lại quay sang thằng Bảo – đấy, Mi có người đi chơi Noel cùng rồi, không cần phải làm phiền Bảo đâu!
– Nhưng…
– Nhưng gì chứ, chẳng phải nhiều cô trong lớp cũng thích Bảo sao, cứ chọn đại một cô mà đi chơi cùng, thôi Mi đi nhé, giáng sinh vui vẻ!
Nói rồi còn bé giục tôi dẫn xe ra ngoài cổng vọt đi ngay, để lại thằng Bảo cứ trừng mắt dõi theo với sát khí đằng đằng.
Noel năm nay cũng giống Noel năm trước, ngoài nhà thờ ra chẳng có nơi nào là thu hút đông người hơn nữa, nhất là nhà thờ Đức bà mỗi dịp noel từng dòng người ại kéo đến nườm nượp chật kín cả một khu lớn. Đương nhiên cũng giống như chị mình, con bé chẳng bao giờ thích những nơi đông người như thế, vậy nên tôi đành chở con bé ra khu Cầu Ánh Sao để thưởng thức cảnh vật vì nơi này vào những dịp lễ tết cũng không quá đông người, rất thích hợp với những ai ưa thích sự yên tĩnh. Ấy thế mà chúng tôi vẫn gặp rắc rối vì những người hiếu kì xung quanh cứ nhìn con bé mà trầm trồ to nhỏ, nhất là mấy thằng loắc choắt chừng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, cũng chả trách được con bé mang nét lai xinh xắn thế kia, hôm nay lại mặc thêm chiếc đầm xòe nhìn vừa kín đáo lại vừa dễ thương làm hóa đá cả khối thằng ấy chứ.
Cùng ngồi với con bé ở một băng ghế đá gần bờ hồ, chẳng hiểu sao con bé cứ từ chối ngoày ngoạy hộp bò viên mới mua làm tôi phải ngốn hết muốn trợn cả mắt, đã thế nó còn bắt tôi phải ngồi sít ra xa làm như sợ bị tôi lây bệnh vậy. Nhưng nhìn con bé cứ cau mày, khoanh tay nhìn về phía bờ hồ, tôi lại chẳng nói được gì, đành lẳng lặng gát tay sau gáy nhìn ngắm cảnh vật giết thời gian.
Chừng một lúc lâu sau, con bé vẫn im lìm, tôi bắt đầu cảm thấy ngột ngạt nửa muốn bắt chuyện nửa muốn không, nhưng cuối cùng tôi cũng quay sang hỏi nhỏ:
– Này, định ngồi đến chừng nào vậy?
– Đến giờ về thì thôi!
– Sặc! Thế chán chết!
– Nếu ngồi lâu mà chết thì tôi đã chết từ lâu rồi không đến phiên anh đâu!
– Èo, mà Noemi này, kể cho anh nghe về chuyện của em với thằng nhóc Bảo đi!
– Cớ gì tôi phải kể cho anh chứ?
– Thì nó liên quan đến anh mà, vả lại bữa trước em cũng hứa sẽ kể cho anh rồi còn gì?
– Thôi được rồi, yên lặng mà nghe đây! Bảo là con trai của bạn thân mẹ tôi đấy, tôi bảo và cả chị Lan đã chơi chung với nhau từ nhỏ nên rất thân thiết.
– Thế thằng đó theo em sang đây luôn à?
– Nói theo thì cũng không đúng, đây là một truyền thống của gia đình thôi!
– Truyền thống hả, là sao?
– Do họ nội đa số ở Việt Nam nên cả hai bên đã thỏa thuận con cái khi học hết cấp 2 phải về Việt nam tiếp tục học để tránh bị mất gốc, còn Bảo thì chỉ chuyển theo yêu cầu của ba mẹ bên đó thôi, còn lí do thì tôi không biết!
– Truyền thống à, gì kì thế nhỉ, học bên đó phải tốt hơn chứ?
– Anh là người ngoài không biết bên nội tôi thế nào đâu, đừng nói bậy bạ!
– À rồi, vậy thằng Bảo đó nó thích em từ lúc nào thế?
– Cũng mới đây thôi, kể từ khi gặp anh đấy, suốt ngày cứ đeo bám nói những tri kỉ này, tri kỉ nọ, thật ấu trĩ.
– Sao em không nói cho nó biết, cần gì phải dùng cách lản tránh này chứ?
– Nếu nói miệng mà giải quyết được mọi chuyện thì tôi đã không nhờ tới anh rồi, động não chút đi!
– Ừm, ra vậy…
– Thế nào, anh đồng ý thỏa thuận chứ, tôi có lợi và anh cũng có lợi!
– Việc này…
– Như tôi đã nói, đây là trên tinh thần tự nguyện, không ép buộc, không cưỡng chế. Có đồng ý hay không thì tùy vào mức độ tình cảm anh dành cho chị tôi thế nào thôi!
Từng câu nói của con bé lại chui thẳng vào trái tim tôi làm nó nhộn lên từng hồi rạo rực. Tôi nhìn những dòng người nô đùa xung quanh, rồi lại nhìn lên bầu trời đen kịt đầy sao, cuối cùng quay trở lại nhìn con bé giờ này vẫn thản nhiên cười nhoẻn mà không hề biết rằng cái thằng con trai ngồi cạnh nó đang khó xử đến nhường nào.
Hít một hơi thật sâu, tôi khẩn khoảng hỏi con bé:
– Có thật là Ngọc Lan nhờ em làm thế không?
– Thật, anh không tin thì thôi!
– Vậy… anh đồng ý… thỏa thuận!
– Tốt lắm, từ nay anh sẽ là bạn trai của tôi, nhớ đấy!
…
– Thôi được rồi, anh đọc kĩ rồi ký vào đây đi!
Con bé đưa cho tôi một tờ giấy chi chít chữ được đánh máy từ trước, đọc sơ qua thì tôi đã biết đây là những điều khoản cho cuộc thỏa thuận giữa tôi và con bé Noemi. Hôm nay nó hẹn tôi ra một quán cà phê phòng lạnh gần đó để bàn về bản giao kèo đóng giả người yêu. Nghe qua có vẻ hơi giống phim hàn xẻng nhưng chính con bé đã đề nghị thế nên tôi chẳng còn cách nào khác ngoài làm theo răm rắp.
Nhìn sơ tờ giào kèo, tôi có thể đếm vu vi khoảng 10 điều khoản, nhìn chung thì chả có gì phải thắc mắc cả, nhưng khi đọc đến điều cuối cùng, tôi phải trợn mắt há hốc:
“Điều 10. Phải tuân thủ bất kì mệnh lệnh nào mà bên nữ đưa ra, không được cãi lệnh”
– Này này, điều 10 gì mà kì thế, chẳng khác nào anh là người ở của em hả?
Tôi nhíu mày cau có nhìn con bé.
– Hừm, đây là dự trù trường hợp anh không nghe lời đi kiếm những cô gái khác đấy, thế nên phải nghe theo lời tôi tuyệt đối!
– Chơi kiểu gì kì thế, đóng giả thì đóng giả thôi, có cần phải là giao kèo thế này không?
– Cái này là tại anh không chịu chuẩn bị thôi, tôi đã bảo hôm nay lên bàn về điều khoản rồi mà, việc gì phải ra việc đấy mới được!
– Vậy là anh cũng được quyền nêu ra điều khoản chứ gì?
– Tất nhiên, cả hai bên đều bình đẳng mà!
– Thế chờ anh xíu!
Tôi lật đật lôi cuốn tập giấy trắng mới mua ra giật một đôi rồi ngồi viết cặm cụi trong khi con bé cứ nhíu mày nhìn tôi khó hiểu. Một lúc sau, tôi mới thở phào mà đưa bản giào kèo mới viết cái độp xong đưa cho con bé. Nó cầm lấy rồi đọc từ tốn trong khi tôi cứ ung dung ngồi nhai đá rồm rộp từ ly cà phê mà trong lòng không khỏi hí hửng chờ đợi biểu hiện của nó.