Phần 53
Thấy tôi cứ đứng thẫn thờ ra đấy, nàng vội mở toang chiếc cổng nhỏ ở phía bên phá tan đi rào cản giữa hai đứa lúc này chạy đến bên tôi:
– Phong bị gì vậy, té xe à?
– Ừ… ừm…
– Biết ngay là chân Phong đạp chưa rành mà cứ cãi Ngọc, đồ cứng đầu!
– Ừ, x… xin lỗi!
Tuy nhiên nàng chẳng trách móc nữa, chỉ thờ dài một hơi rồi nhìn tôi lo lắng:
– Phong có bị thương chỗ nào không?
– Không sao đâu, trầy sơ thôi mà!
Tôi cố giấu đi bàn tay đã bị trầy đến chảy mủ, nhưng khi nắm lại nó lại rát khiến tôi giật thót rú lên.
– Trời, ra nông nỗi thế này mà bảo không sao à?
– Ừ thì không sao mà!
– Người gì đâu mà cứng đầu thế không biết, theo Ngọc vào trường cái đã!
– Nhưng Phong đi trễ mà, bảo vệ không cho vào trường đâu!
– Ngọc đã xin phép cho Phong nghỉ một tiết rồi, vào mau đi!
Nàng một tay dắt chiếc xe, một tay dắt tôi bỉn rỉn vào trong cứ y như ngày đầu tiên đi học vậy.
Nhưng thực ra nàng đâu biết rằng trong lòng tôi lúc này đang ngập tràn cảm giác hạnh phúc đến lâng lâng cả người. Ngờ đâu đang trong lúc suy xụp nhất nàng lại xuất hiện lôi tôi ra khỏi vũn bùn chứ. Tôi muốn ôm nàng lắm, ôm nàng để giải tỏa hết cảm giác rạo rực trong lòng lúc này nhưng vẫn khó lắm, có lẽ phải chờ để một lúc nào đó thôi…
– Cô Thủy ơi, có trong phòng không cô?
Lam ngọc gọi to tên cô trực phòng y tế nhưng mặc nhiên chẳng thấy ai trả lời. Mãi đến một lúc sau bên văn phòng mới có người đi sang nói với bọn tôi:
– Cô thủy hôm nay xin nghỉ rồi, hai đứa có chuyện gì vậy?
– Dạ bạn này bị thương ở tay nên con tính nhờ cô Thủy băng bó giúp ạ?
– Chà khó nhỉ, ngày mai cô Thủy mới vào trực!
– À, vậy cô có chìa khóa phòng không cô?
– Có, mà chi vậy?
– Dạ, vậy để con vào phòng y tế lấy đồ bắng bó cho bạn này, xong con khóa phòng lại ạ?
– Ừ thế cũng được, nhớ nhanh đấy!
Nhận được chìa khóa, Lam Ngọc nhanh chóng mở phòng rồi đặt tôi ngay vào giường bệnh, chốc sau nàng mới trở lại ngồi cạnh tôi với mớ bông băng, thuốc sát trùng trên tay:
– Giờ Ngọc sát trùng cho Phong trước nhé, sẽ đau lắm đấy!
Tôi cứ gật gật mà chẳng hề biết gì vì lúc này Lam Ngọc đang nắm lấy tay tôi, cảm giác tê rần loan tỏa cả người, nhưng chẳng bao lâu, tôi phải rít lên muốn nhảy dựng khi Lam Ngọc chậm miếng bông gòn tẩm thuốc vào vết thương.
– Trời, con trai gì mà chịu đau kém vậy?
– Híc, đau thiệt đó!
– Uầy được rồi, để yên đấy Ngọc băng vết thương lại lát mới cầm viết dễ!
Nàng cầm vải băng quấn 1 vòng, rồi 2 vòng cứ thế chỉ trong chốc lát bàn tay tôi đã được nàng băng kín, nhìn đẹp không thể chê được, đúng là người cao điểm môn quốc phòng có khác.
Đến khi băng xong, nàng mới quệt mồ hôi thở phào:
– Phìu, xong rồi đấy!
– Ừm… xin lỗi Ngọc!
– Gì mà phải xin lỗi chứ?
– Thì đã làm phiền Ngọc cả buổi trời mà!
– Phong không chỉ cứng đầu mà còn ngốc nữa, thôi lên lớp đi, còn phải bắt đầu tiết 2 nữa đấy!
– Ừ… ừm… xin lỗi!
– Hừm, cứ xin lỗi hoài, ngốc!
Trong lòng tôi lúc này chỉ có thể nói được 2 chữ “xin lỗi”, xin lỗi vì đã giấu nàng rất nhiều điều, xin lỗi vì đã khiến nàng phải lo lắng, xin lỗi vì đã quá khinh suất, chắc chắn sau lần này tôi sẽ không bao giờ mắc phải sai sót như thế nữa…
…
Đi dọc hành lang đến lớp, không biết có phải vì Lam Ngọc sợ tôi sẽ không dám lên lớp hay không mà nàng cứ nắm chặt lấy bàn tay của tôi dắt đi làm tôi cứ chộn rộn, thơ thẫn như người mất hồn vậy.
Thể rồi đột nhiên nàng quay sang tôi hỏi nhỏ:
– Có phải Phong té xe thật không?
– Thật mà, sao Ngọc lại hỏi vậy?
– Ừm, vì lúc sang Ngọc thấy tiến với Hiếu vào trễ, trong lòng Ngọc hơi lo!
– Không có gì đâu mà, thế sao Ngọc biết Phong sẽ ở ngoài cổng!
– Cũng chẳng hiểu sao nữa, nhưng Ngọc cứ có cảm giác Phong đang ở đâu đó quanh trường nên xin phép ra ngoài tìm! Chắc có lẽ là giác quan của con gái đó!
– Giác quan của con gái à? Hay thật!
– Bị thế này còn cười được, cứng đầu đến thế là cùng!
Nàng cau mày mím môi làm cho đôi má cứ phồng lên phổng phao nhìn muốn muốn véo không thể tả.
Vừa vào đến cửa lớp, ngay lập tức mọi cặp mắt đều hướng về tôi với bàn tay được băng bó kĩ lưỡng. Bị chiếu tia nhìn hàng loạt, tôi bỗng khựng lại chẳng biết làm gì, may sao Lam Ngọc vẫn nắm chặt lấy bàn tay của tôi, chào giáo viên rồi dẫn tôi về chỗ ngồi trong ánh nhìn nữa ganh tị, nửa sững sốt của những đứa trong lớp. Thằng Tiến lúc này coi bộ đã nổi nóng ra mặt, khi đi ngang nó chỉ nhìn tôi với nửa con mắt. Đây có được gọi là thua mà không bại không nhỉ, nhưng chắc chắn dù tôi có thua hay không thì đây cũng là lúc kế hoạch của thằng Toàn tiếp tục được xúc tiến.