Phần 36
Chừng như hơi ngượng, nàng mới dí nắm đấm vào mặt tôi cau mày:
– Nè, nhìn cái gì thế, chán sống rồi sao?
– Ực, đâu có! Tại hề hề…
– Bớ thằng Phong đâu rồi, có người kiếm mày nè?
Ngay lúc đó, tiếng thằng Toàn bỗng vang lên trực tiếp cứu nguy cho tôi khỏi sự tra khảo như hỏi cùng tù nhân của Lam Ngọc. Chẳng còn cách gì hơn, nàng đành đẩy tôi vào trong mà tia mắt không ngừng xỉa thẳng vào người làm tôi thấy rợn cả sống lưng.
Tôi được Lam Ngọc đẩy ra nhà trước, nơi buổi tiệc vẫn được tổ chức linh đình, nôm mặt mũi quần hùng đều vẫn còn đầy cả, duy chỉ có một gương mắt mới, nhưng lại là gương mặt rất quen… Tồ lớn. Xem ra nó đã khỏe, chỉ có một vài vết bầm còn hiện mờ trên mặt.
Vừa thấy tôi, nó liền xồng xộc đi vào, Lam Ngọc vội dịch ra trước cản nó lại:
– Này, cậu muốn làm gì?
– Tôi không có ý xấu với thằng Phong đâu, tránh ra giúp!
– Nói rõ lý do đã!
– Tôi không nói chuyện với con gái!
– Quá đáng… chách…
Lam Ngọc vung tay tát vào mặt của Tồ lớn, nó vội dùng tay đỡ lấy rồi lui về vài bước. Sự việc có thể phức tạp hơn nếu như tôi không mở lời cắt ngang:
– Thôi đủ rồi, Tồ lớn mày qua kiếm tao có việc gì, tao không muốn đánh nhau ở đây!
– Đương nhiên, tao cũng không muốn đánh nhau ở đây, và không đến đây để đánh nhau!
– Thế mày đến đây làm gì?
– Đây, cấm lấy!
Nó thẩy cho tôi một mảnh giấy được xếp lại gọn gàng, bên trong mảnh giấy ghi rất rõ địa chỉ của một nơi nào đó trên Sài Gòn.
Thắc mắc tôi hỏi nó:
– Đây là gì vậy?
– Tao nghe mày bị thương cặp giò nên đưa địa chỉ của chú tao trên thành phố! Ổng làm thầy châm cứu giỏi lắm, mày lên mà tìm ông ấy!
– Mày giúp tao à?
– Tao tìm mày để so thắng bại, nay đã rõ kết quả, tao chẳng còn lí do gì để đánh mày nữa! Thôi tao đi đây, còn đi cắt cỏ về cho bò nữa!
Đoạn rồi nó đột nhiên quay lại:
– Mà này, tao đã dặn bọn xóm tao rồi, từ nay bọn mày cứ thoải mái đi, bọn nó chẳng kiếm chuyện với bọn mày nữa đâu!
Nói xong, nó lỉnh kỉnh đi ra cổng cùng với 2 thằng đàn em, mất hút sau còn đường đá dài thênh thang. Về phía bọn tôi, sau khi Tồ lớn đã đi rồi, cả bọn đều nhìn nhau mà chẳng nói được câu gì, phải chờ đến khi Khanh khờ mở lời:
– Ê, thằng đó nó nói gì đấy?
– Nó nói từ nay tụi mình không bị tụi nó kiếm chuyện nữa!
– Như vậy phải làm sao tụi bây?
– Đương nhiên là… ăn mừng thôi… dzô anh em…
Toàn phởn nâng ly nước ngọt lên hô hào cứ như là đang nhậu thiệt vậy.
– Của mày nè Phong, không ăn bọn tao ăn hết rán chịu!
– Ê, tao đâu có ăn đậu phộng đâu, còn nước ngọt nữa.
– Không ăn cũng phải ăn, phần của tụi bố nhín ra đấy!
– Uầy, thiệt tình!
– Thôi nào, ăn cùng cho có không khí chứ, buổi tiệc là vì Phong cả mà!
Lam Ngọc lại cười xòa làm hai gò má rung rinh đến mê người.
– Nè, Ngọc cũng uống đi!
– Được rồi, uống ngay ấy mà!
– Hề hề, tiệc của Phong, cũng là tiệc của Ngọc nhỉ?
– Phong… vừa nói cái gì đấy!
– Ớ, hông… hông có gì, hề hề – rồi tôi vội kiếm cớ quay sang đám thằng Toàn – … anh em ới…
– Ới…
– Cụng ly vì chiến thắng nào!
– 2… 3 dzô, 2… 3, dzô, 2… 3 uống…
Trong tình cảnh này, Lam Ngọc chỉ biết nhún vai, lắc đầu cười khổ mà đưa ly nước lên hòa chung niềm vui với bọn tôi mà thôi, thiệt khổ gì đâu!
Những ngày hè rồi cũng qua mau như mùa đá banh, mới đây thôi đã đến mùa thập cẩm rồi. Nhìn bọn nhỏ trong xóm chơi phang lon mà lòng tôi cứ bồi hồi cả lên, mỗi lần cái lon bị đôi dép hung hằng phang trúng, nó lại lăn long lóc đến tít trong những bụi cỏ, rồi cả đám chạy toán loạn lấy dẹp chạy về mặc cho thằng bị rượt muốn hoa cả mắt. Tôi tự hỏi rằng năm sau về lại nơi đây tôi có còn được gặp những cảnh này nữa không khi người ta nói nơi đây đã chuẩn bị phá ra để xây đường mất rồi.
– Phong này, xe tới rồi, lẹ lên ku!
Tiếng thằng Toàn hối thúc trong xe như chạy giặc.
Hôm nay là ngày bọn tôi lên đường về với phố thị tấp nập, không còn vùng vẫy thỏa sức nơi đồng ruộng mệnh mông, con sông, cầu khỉ, chắc tôi sẽ nhớ nơi này lắm, năm sau về quê chắc nó sẽ đổi khác rất nhiều.
– Nghe nội dặn nè, lên trên đó nhớ tịnh dưỡng, luyện tập đôi chân cho tốt! Nội không muốn năm sao mày về lại ngồi xe lăn đâu, rõ chưa?
Nội tôi móm mén từ từ đẩy tôi tiến về phía chiếc xe đò đang đợi sẵn ở ngoài đường.
– Dạ, con biết rồi mà nội!
– Mà nè, cái con bé Lan với cái con bé Ngọc cả hai đứa đều tốt với con, con liệu mà quyết định nha, nội không quản mày mấy việc này nữa!
Đang lẽ ra tôi đã có thể giãy nãy với nội về mấy chuyện riêng tư này rồi, nhưng nghĩ lại vì muốn bà yên tâm nên đành gật đầu để chiếc miệng móm mém đó luôn luôn tươi cười mãi.
Tạm biệt bà, chiếc xe tốc hành từ từ lăn bánh. Tôi vẫn ngoáy nhìn đôi mắt nhăn nheo đó rồi cảm thấy bồi hồi một nỗi trong lòng rằng mình sẽ còn được nhìn thấy nó bao nhiều lần nữa đây?
– Nè, lưu luyến à?
Lam Ngọc đập vai tôi giật thót.
– Không đâu, chỉ thấy tiếc nhớ một số thứ thôi, không biết lần sau về còn được gặp không!
– Yên tâm đi, mọi chuyện đều có số của nó! Càng lo nghĩ, nó lại càng không theo ý mình, chi bằng cứ tận hưởng những gì mình đang có đã!
Nàng lại nở nụ cười xua tan đi nỗi lo trong tim tôi, cũng như nét hàn băng trên gương mặt nàng. Nhìn nàng bây giờ xinh xắn quá, đôi má hây hây đỏ cứ giáng từng đòn mê hoặc vào tim tôi không ngừng, giáng đến nỗi tôi bị nàng giáng cả một cốc vào đầu:
– Đã nói rồi, không được nhìn Ngọc chăm chăm!
– Au da, ngược đãi người bệnh!
– Gì, nói lại nghe xem?
– Ơ hề hề, hông có gì, ngắm cảnh đã!
– Mà nè, ngồi xe cũng buồn, nghe nhạc không?
Nàng rút trong balô ra chiếc điện thoại đã cắm sẵn tai nghe.
– Ừa, cảm ơn Ngọc!
– Phong thích nghe bài gì?
– Bài gì nghe nhẹ nhàng là được rồi!
– Vậy bài này…
Tiếng nhạc bỗng ngân vang lên trong tai nghe:
“Dường như nắng đã làm má em thêm hồng.
Làn mây bay đã yêu tóc em…”
– Ơ Ngọc, bài này…
– Sao, nghe hay không?
– Ừa, hay mà…
– Thôi ngủ một giấc cho khỏe đi!
Nói rồi nàng khoanh tay trước ngực, nhắm nghiền mắt lại tôi có thể nghe thấy tiếng thở đều không lâu sau đó. Nhưng tôi thì lại không ngủ được mặc dù trong người cảm thấy rất mệt do đi xe, ấy là do bài hát tôi đang nghe lúc này, nó gợi lên cho tôi biết bao nhiều kỷ niệm về Ngọc Lan, cô gái lai Pháp hát nhạc Việt chẳng thua bất kì ai. Rồi mai đây bọn tôi sẽ trở lại mái trường thân yêu nơi phố thị tấp nập ngày nào để bắt đầu một năm học mới, một năm học với biết bao nhiều đổi thay, một năm học không còn Ngọc Lan ở đây nữa.
Khẽ thở hắc một hơi, tôi quay sang phía Lam Ngọc giờ này đã chìm hẳn vào giấc ngủ:
“Ngủ ngon Ngọc nhé, ngủ để có sức vượt qua những thử thách trước mắt. Một năm học mới với những thử thách mới…”