Phần 31
Xong rồi, xong hết rồi, kế hoạch, trận chiến, tất cả đã kết thúc, bọn tôi đã đánh bại tất cả đánh bại bọn Bình An, đánh bại cả chính bản thân mình. Hít một hơi thật sâu, tôi chưa bao giờ thấy mùi cỏ lại thơm đến vậy, ánh mặt trời chói chang cứ chiếu vào mặt tôi đến cháy rát nhưng tôi thích đều đó, nó như ánh sáng của hy vọng, luôn mạnh mẽ và yên bình.
– Này bồ tèo, mày khá lắm, tao cứ tưởng mày thua nó chứ!
Toàn phởn ngồi sụp xuống ôm bụng nhưng vẫn cố vỗ thật mạnh vào vai tôi.
– Ý cha, tổ bà mày đau, con tó!
– Toàn này, Phong bị thương mà, thiệt tình!
Ngọc Lan lại đỡ tôi ngồi dậy tựa hẳn vào vai nàng.
– Coi kìa… chậc… có giả bộ không đấy!
– Giả giả tía cưng, đừng chọc tao điên, tao hết cả hơi rồi! Mà này, sao mày thoát được cái đám đó hay vậy?
– Tao á, còn phải hỏi, thì phải đánh rồi, tao bị tụi nó đánh bầm dập cả người này, phen này phải đi mát xa cho đã mới được! Còn bà ngọc sao rồi?
Bất thình lình nó vỗ vai Lam Ngọc làm nàng giật mình quát lên:
– Này, tôi đang bị đau đấy, đừng có mà đụng tay đụng chân!
– Ớ, rồi rồi!
– Mà khoang… thằng Nghĩa đâu?
– Gì mà thằng Nghĩa, mày lú à?
– Á…
Ngọc Lan bỗng nhiên thét lên, sau lưng tôi đột nhiên một cái bóng đen trồi lên từ phía sau, giật mình tôi quay lại, thằng Nghĩa đã ở sau lưng từ lúc nào, nó đang cầm một khúc cây khá to vung lên:
– Tao đã ăn không được thì đừng hòng đứa nào ăn!
Biết nó nhắm đến Ngọc Lan, tôi chẳng còn cách nào khách ngoài dùng thân che lấy nàng, tôi nhắm mắt, chỉ kịp nghe tiếng gió cắt rất mạnh từ sau lưng:
– Bốp… rụp!
Tôi nghe như tiếng xương vỡ ở đâu đó, nhưng chẳng còn quan tâm nữa, tôi xoay người cung chỏ thực hiện một cú rờ ve về sau nhằm ngay vào mặt nó.
– Cốp… – Nó lĩnh đòn thoái lui!
– Bốp… chát… – Tôi kéo ngược nó về tọng vào bụng một đấm đồng thời bồi thêm một cái tát trời giáng vào mặt làm nó thất kinh té nhào ra đất.
“Thằng chó mày sẽ phải trả giá!”
– Thụp…
Tôi lao đến thó lấy cổ áo nó, điểm thẳng một chỉ pháp vào chấn thủy, nó há hốc quỵ hẳn xuống đất rồi nằm yên bất động không chút phản ứng gì nữa.
“Đáng lén à, thằng khốn! Chết mày đi!”
Cuối cùng mọi chuyện cũng đã qua, thằng Nghĩa đã nhận được bài học thích đáng. Tôi lia mắt, quan sát một lượt những gì xung quanh, thật là một quan cảnh xơ xác với những bài cỏ nằm ngã xuống do đánh nhau. Nhưng qua rồi, tôi thở phì một hơi đầy tự hào và muốn hét lên như chú gà trống thắng trận.
– Phong, có sao không?
Ngọc Lan vội vã chạy đến chỗ tôi.
Tuy nhiên vừa định chạy đến chỗ nàng, tôi thấy chân mình bỗng tê dại đi, vùng eo lưng đau buốt, tê cứng, tôi cố gắng cử động chân nhưng không được, nó cứ mất cảm giác dần, cứng lại cho đến khi tôi đổ xụp hoàn toàn xuống đất, lịm đi trong cơn đau và tiếng gọi vang vọng…
– Phong…
…
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc…
Đó là những cảm nhận đầu tiên khi tôi mơ màng tỉnh dậy, tiếp đó tôi lại cảm nhận được một màu trắng toát trước mặt và sau cùng là một bóng người đang ngồi cạnh chỗ tôi, người đó nhìn tôi tròn xoe mắt rồi vỗ nhè nhẹ lên má:
– Phong… tỉnh rồi đó à?
– …
– Chưa khỏe hẳn thì nghỉ đi, gắng sức làm gì?
– …
– Chụt… khép mắt lại và ngủ đi nào, chéri…
Nhưng lúc đó tôi mệt quá, toàn thân không thể cử động được, cả tay cả chân cả đầu nữa, nó cứ cứng đơ, ê ẩm, không lâu sau, tôi lại thiếp đi…
Lần thứ hai tôi tỉnh dậy, cơ thể đã cảm thấy khá khẫm hơn nhưng vẫn còn rất đau. Tôi cử đầu nhìn một lượt không gian trắng toát xung quanh cùng với những chiếc giường có người đang nằm kế bên mình có pha lẫn mùi thuốc sát trùng phảng phất, lần nay thì tôi mới chắc chắn 100 phần công lực mình đang nằm trong bệnh viện.
Ngó thấy toàn thân đầy bông băng, tôi tự cười thầm vì may ra mình còn chưa phải cưa bộ phận nào, tất cả vẫn còn đầy đủ, tôi cứ sợ trận đánh với thằng Tồ làm tôi phải chấn thương nặng lắm, cả hàm tôi bây giờ vẫn còn ê đây mà.
Tôi tiếp tục nhìn một lượt xung quanh, trời bây giờ có lẽ đang giữa trưa, những tia nắng vàng rực cứ chiếu xuống tán cây phượng ngoài cửa sổ làm những bông hoa càng thêm đỏ rực một màu chói mắt. Những bệnh nhân nằm cùng phòng với tôi giờ này đã ngủ cả, có người còn gáy o o làm tôi hơi phát cáu nhưng thôi, cùng là bệnh nhân cả mà. Rồi tôi lại lia mắt sang đầu giường bên phải nơi có một cô gái đang ngồi ngủ ở đó, cạnh tôi, đôi má mủm mỉm thi thoảng lại nhích lên do mím môi làm tôi muốn phì cười nhưng lại sợ thốn bụng vì nín nên phải rán bình tâm không nghĩ ngợi.
Hôm nay Lam Ngọc mặc áo nhìn xinh lắm, có lẽ vì nóng nên nàng khoác mình chiếc áo phong trắng mỏng xoắn tay cao, nhưng có một đặc điểm chẳng khi nào thấy ở Lam Ngọc là chiếc quần ngắn. Còn nhớ ở nhà nội dù có nóng cỡ nào nàng cũng vẫn mặc quần dài bất chấp mọi thời tiết, khi thì kaki, khi thì quần tây, khi thì quần jean ôi thôi đủ thứ. Nhưng quả thật là dù Lam Ngọc có mặc đồ thế nào cũng chẳng che lấp nổi gương mặt tinh tươm của nàng và nhất là đôi má phỗng phao đó.
Thật là… nằm nhìn Lam Ngọc ngủ thế này cũng thú vị lắm, trên tay nàng còn cằm nguyên cuốn sách mới đọc được vài ba trang chữ. Chắc là ngồi nơi đây chẳng biết lằm gì nên mượn sách của bé Phương nhà ta đọc rồi ngủ gục đây mà. Cũng chả trách, Lam Ngọc cũng đã vì tôi mà chịu nhiều thiệt thòi, nhất là trận chiến vừa rồi nàng bị thương không phải là nhẹ, nhìn 2 cánh tay đầy bông băng của nàng mà tôi thấy xót lắm, thấp thoáng trên gương mặt nàng còn có vài vết bằm mờ mờ nữa, thương gì đâu…
– Cộp… – Cuốn sách trên tay nàng bỗng rớt xuống đất.
Tôi hoảng hồn xoay mặt lại nhắm mắt vờ như đang ngủ, nhưng mãi một lúc sau nàng vẫn ngồi đó, mắt vẫn nhắm ngiền thư thả chẳng có nét gì là bị kinh động cả. Lúc đó trong đầu tôi chợt nãy lên một ý định trêu chọc nàng. Tôi đưa tay với lấy cái muỗng nhựa đang đặt gần thành giường nhưng tay đau quá tôi chẳng với tới được, cuối cùng sau một lúc loay hoay vươn dài cổ, tôi cũng gấp được cái muỗng bằng miệng. Nhưng chưa kịp trêu chọc Lam Ngọc, một bóng người mở cửa bước vào làm tôi giật mình xoay mặt về chỗ cũ nhắm mắt.
– Này em ơi, bệnh nhân nãy sáng giờ có tiến triển gì không?
– A, xin lỗi ý tá em ngủ quên, um… sáng giờ bạn ấy vẫn ngủ ạ!
– Lạ nhỉ, đáng lẽ ra theo chuẩn đoán bạn này hôm nay đã tỉnh rồi chứ!
– Dạ, chắc là do còn mệt!
– Ơ, gì thế này? Tại sao lại có cái muỗng ở đây?
Vừa nghe tôi điếng hốn suýt nữa há hốc, vừa rồi do gấp quá tôi quên khoáy đi việc nhả cái muỗng ra khỏi miệng để giờ này nó chính lại là nguyên nhân làm tôi lâm vào tình cảnh khốn đốn.
– Em… không biết nữa chị ơi, lúc nãy đâu có thấy gì đâu sao tự nhiên cái muỗng lại ở đó ạ?
– Hừm, thiệt tình! Không biết bọn em nói chơi hay nói thiệt nữa, thôi em canh chừng bạn em tiếp nhé, có tiến triển gì báo ngay đấy!
– Dạ, em biết rồi!