Phần 27
Sau một lúc lặn lội vượt vượt cả chục bụi cây, bọn tôi cũng đã đến đồng bò. Thoáng thấy một đám người từ xa, tôi nóng ruột định chạy tới ngay nhưng đã bị Lam Ngọc chặn lại:
– Đợi đã, phải quan sát tình hình đã Phong!
– Quan sát gì chứ, rõ là Ngọc Lan đang gặp nguy hiểm mà!
Tuy nhiên khi tôi định chạy đến chỗ đó thì Lam Ngọc sẵn đang trên lưng tôi bỗng ôm cổ, dùng chân quặp vào người khiến tôi đã đụi xuống đất, tay chân bị khóa chặt không cử động được.
– Này Ngọc, thế này là sao hả?
– Bây giờ chúng đang nắm giữ con tin, Phong đến đó cũng bị tụi nó uy hiếp thôi!
– Nhưng cứ để bọn nó thế sao?
– Nghe Ngọc nói này, bây giờ phải bình tĩnh quan sát tình hình đã, không được manh động, rõ chưa!
– Nhưng Ngọc Lan…
– Nếu Phong còn coi cả hai quan trọng bằng thì nghe lời Ngọc đi!
Nàng nhìn tôi với đôi mắt cương quyết, từ sâu trong ánh mắt của nàng, tôi có thể cảm nhận được bao nhiêu nỗi niềm ẩn chứa trong đó, nó như chiếu sáng khắp trái tim tôi, thật thân thuộc, thật ấm áp. Cả người tôi như dịu lại, cảm giác cồn cào trong lòng không còn nữa, tôi dần thở đều lại trấn tĩnh:
– Được rồi, Ngọc thả Phong ra đi!
– Hứa với Ngọc là không được manh động đó!
– Rồi, hứa mà!
Nghe thế Lam Ngọc mới từ từ nơi lỏng cánh tay và chân tôi ra. Nàng dịch qua một bên để tôi có thể ngồi thẳng dậy được. Nhưng nỗi lo về Ngọc Lan vẫn còn đó nên tôi khều vai Lam Ngọc ra hiệu đến gần đám người đằng xa kia để quan sát tình hình.
Ẩn mình trong những bụi cỏ cao của đồng bò, bọn tôi di chuyển thật nhẹ nhàng để tiền gần hết sức có thể đám người trước mặt. Giờ thì bọn tôi đã chắc mẫm đó chính là đám của thằng Tồ lớn, có đến 5 – 6 thằng đàn em giờ đứng sau lưng nó thị oai, duy chỉ có điều là cái thằng thủ lĩnh còn lại đang đứng nép ở bìa phía bên kia nên tôi không thấy rõ mặt được, chỉ có cách là tiến tới thêm một chút nữa:
– Khoang đã Phong, định làm gì đấy?
– Không thấy rõ mặt thằng còn lại, phải tiến thêm chút!
– Không được, ở đây là gần nhất rồi, tiến gần thêm sẽ bị phát hiện đó!
– Giờ phải làm sao chứ?
– Im lặng và quan sát…
Nàng xoay đầu tôi hướng về trước cùng quan sát qua những bụi cỏ những gì mà đám đông trước mặt đang làm…
Thằng Huy và thằng Khánh giờ này đang nằm sãi lai dưới đất cố gắng gượm dậy, những thằng Đại An khác cũng chịu tình cảnh chẳng kém gì. Trước mặt bọn nó là thằng thủ lĩnh Tồ lớn võ công cao cường vẫn đứng sừng sững kênh kiệu. Liếc mắt qua bên tay phải, tôi có thể thấy Ngọc Lan đang thủ thế vô vọng, dẫu rằng theo như tôi biết nàng có một chút võ đấy, nhưng với thằng Tồ lớn nó chỉ như trứng chọi đá mà thôi.
– Phong này, thực ra giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao thằng thủ lĩnh đó cứ nhắm vào Phong chứ?
Lam Ngọc thở hắc mím môi nhìn tôi.
– Hùm, chỉ là hiềm khích năm xưa thôi…
– Hiểu rồi!
Nàng khẽ gật đầu rồi tiếp tục quan sát tìnhh hình tuyệt nhiên không hỏi thêm một câu nào nữa.
Tuy thế nhưng những hình ảnh từ 2 năm trước cứ như một thứ keo siêu dính chẳng thể nào dứt khỏi đầu tôi được. Dù muốn dù không tôi vẫn phải nhớ đến những năm tháng khó quên đó…
Lúc trước, chính xác là mùa hè hai năm trước khi lũ trẻ cả ba xóm Đại An, Bình An A, Bình An B vẫn còn chơi đùa cùng nhau. Thằng Tồ lớn tuy không có máu mủ gì với gia đình nhà tôi cả nhưng vì có niềm đam mê võ thuật và được lòng ba tôi qua những lần nói chuyện, ông đã phá lệ dạy võ cho nó. Quả thật, nó rất sáng dạ dạy đâu hiểu đó, chỉ trong một thời gian ngắn nó đã bắt kịp trình độ của tôi và thậm chí còn đánh hơn cả tôi nữa. Tất nhiên chỉ có tôi và nó biết ai hơn ai qua những lần tỉ thí lén với nhau vì ba tôi chỉ cho bọn tôi tập với mộc nhân trước khi có thể hoàn toàn kiểm soát được nắm đấm của mình.
Nhưng không lâu sau, cái tính sáng dạ và háo thắng đã làm nó trở nên nhằm chán với những đòi hỏi mang tính nhẫn nại của ba tôi. Lúc đó do quá tin người tôi đã nói cho nó biết chỗ giấu cuốn sách gián tiếp tiếp tay cho nó đoạt lừa lấy cuốn sách từ bà nội.
Phần vì áp lực từ ba, phần vì quá bực tức vì nó lợi dụng, tôi đã tự tay đến nhà nó đòi sách đúng cái ngày mà nó chuẩn bị trở về nhà ở Giồng Trôm. Tất nhiên với trình độ giữa tôi và nó thì chẳng thể nào phân định thắng thua mau được. Tôi và nó đã đánh nhau rất lâu, lâu đến nỗi toàn thân tôi ra rời, cánh tay tôi mỏi mệt, đôi chân tôi bắt đầu rệu rã. Và trong những nổ lực cuối cùng tôi đã gượm dậy hất nó ngã đập đầu vào một gốc cây tóe máu trực tiếp lấy lại được quyển sách trong người nó.
Từ đó nó đi biệt tăm đến giờ, không ai biết tăm tít, không ai biết nó đã làm gì trong 2 năm qua. Nhưng giờ đây khi gặp lại, võ công nó bỗng nhiên tiến bộ vượt bậc và chắc chắn rằng, nếu muốn đánh bại nó, sẽ không chỉ là cái hất người ăn hên như trước đây đâu…
– Phong, gì mà thứ người vậy?
Lam Ngọc bỗng vỗ vai cắt đi dòng suy nghĩ của tôi.
– À không, đang suy nghĩ một số chuyện thôi!
– Tập trung vào, ở đây không có chỗ cho sự chần chừ đâu!
– Uầy biết rồi, phải đề cao cảnh giác mọi lúc chứ gì, mà Ngọc này… Ngọc… làm gì thế!
Tôi trố mắt quay lại khi Lam Ngọc giờ này đang nhìn về đằng trước với ánh mắt thất thần. Lúc đầu tôi cứ tưởng nàng đang đùa nên cứ quơ tay trước mắt nàng nhưng một lúc sau không thấy phản ứng tôi mới tò mò nhìn theo hướng mắt của Lam Ngọc và bắt đầu thất thần ý như nàng vậy.
Trước mắt tôi hiện giờ vẫn là thằng thủ lĩnh Tồ lớn nhưng thật không ngờ cái người đang tiến đến gần Ngọc Lan và cũng là thằng thủ lĩnh Bình An B lại chính là thằng Nghĩa. Đúng nó rồi, cái bản mặt kiêu ngạo không lẫn vào đâu được. Vì sao nó lại ở đây? Nó làm gì ở cái thôn quê yên bình này? Nhưng trên hết là phải đi cứu Ngọc Lan, cứu lấy người con gái lúc này đang lui từng bước thủ thế một cách khổ sở.
Chẳng để Lam Ngọc kịp ngăn cản, tôi vội lao đến tấn công thằng Nghĩa ngăn không cho nó tiếp cận Ngọc Lan, nhưng giữa chừng một cánh tay bỗng đưa ra vụt ngang mặt làm tôi phải bắt chéo tay đỡ đòn bật lùi về một đoạn.
– Hề hề, cuối cùng mày cũng tới rồi à?
Thằng đầu lĩnh nhướng mày đểu cán nhìn tôi.
– Thả Ngọc Lan ra mau thằng chó kia!
Tôi giận dữ chỉ tay vào mặt thằng Nghĩa không màn đến sự có mặt của Tồ lớn.
– Ớ kìa, lâu lâu gặp lại chào hỏi anh mày thế à?
– Cóc cần biết, mày đừng ngay những hành động đó lại!
– Gì, hành động nào cơ, thế này à?
Nó cười đểu tiếp tục tiến đến phía Ngọc Lan làm tôi sôi máu định lao lại nhưng thằng Tồ lớn lại một lần nữa ngăn cản bằng cách lao đến đứng trước hướng đi của tôi.
– Tồ, sao mày lại đi tiếp tay cho thằng khốn nạn đó!
– Tao không tiếp tay, tao chỉ hợp tác mà thôi. Nó có được thứ nó muốn, tao có được thứ tao muốn!
– Mày có biết thằng Nghĩa đấy gian xảo thế nào không?
– Tao không cần biết, điều tao muốn làm bây giờ là hạ gục mày, lấy lại những gì đã mất từ tay mày!
Nói rồi nó tiến từng bước với tôi tay không ngừng bẻ rôm rốp làm tôi hơi hoảng, vừa định bước lui thủ thế thì 5 thằng đàn em của nó đã dàn hàng ngang thành hàng rào chắn sau lưng tôi từ lúc nào.
Phải đánh nhau với Tồ lớn là một điều không thể tránh khỏi nhưng còn Ngọc Lan gặp nguy hiểm ở đăng kia khiến tôi chẳng tài nào tập trung được.
Dù có thể tự vệ nhưng thể hình của thằng nghĩa rất cao to đặc trưng cho một thanh niên tuổi 18 làm cho Ngọc Lan chẳng thể nào chống cự lâu, rất nhanh chóng sao đó nàng đã bị nó tóm lấy, tát một bạt tay vào mặt làm nàng choáng váng té xuống đất.
– Vụt… chách…
Nhân lúc tôi không để ý thằng Tồ liền lao đến đưa nắm đấm to đùng vào mặt làm tôi hú vía lách người đỡ đòn ra ngoài nghe rõ cả tiếng gió cắt ngang mũi.