Phần 24
Trong 2 ngày quá tôi đã quá vô tâm khi chẳng thèm gọi về nhà, cũng chẳng thèm gọi để hỏi thăm tình hình nhất là khi bọn Bình An đang lộng hành nơi này. Để giờ đây thằng Mậu bị hồi đồng bầm dập, và chắc chắn giờ này cả Ngọc lan và bé Phương đang rất hoang mang. Ấy thế mà tôi vẫn còn ngồi đây, trên cái cây me hững hờ này, u ám, xám xịt, thật là bi đát.
– Phong!
Tôi bỗng giật mình bởi tiếng gọi nhưng dù có nhìn muốn sái cả cổ tôi vẫn chẳng thể nào tìm ra được nguồn gốc tiếng gọi đó. Thoáng thấy cái mếu thờ bên vệ đường, tôi khẽ nhún vai cười khẩy rồi lại tiếp tục suy nghĩ bâng quơ.
– Phong, hái dùm trái me dốt y!
Tôi lại giật mình, nhưng kì này giọng nói khá rõ, nó rõ đến nổi tôi có thể đoán được giọng nói đó phát ra từ đâu và cả chủ nhân của giọng nói đó nữa.
– Hơ, Lan…
Tôi sững sờ nhìn cô bé mắt xanh biếc đang đứng dưới gốc cây me nhìn lên với đôi mắt thoáng ướt lệ, nó cứ như xoáy vào lòng tôi một nỗi buồn bất tận mà chỉ có tôi mới hiểu, chỉ có tôi mới có thể cảm nhận được đôi mắt đó.
Không chần chừ, tôi vội vàng phóng ngay xuống chỗ nàng:
– Lan có sao không, hôm qua có bị tụi nó làm gì không?
Tuy nhiên nàng không trả lời chỉ mím môi nhìn tôi với đôi mắt giận dỗi, tức tối.
– Sao thế, có chuyện gì hở Lan?
– Sao… xuống tới đó rồi… hông gọi về?
– Xin lỗi, Phong nhất thời quên mất!
– Lan giận Phong lắm, Lan… nhớ Phong… hức!
Chỉ kịp nói đến đó, nước mắt đã vỡ òa trên khóe mắt nàng đổ xuống tràn trề như trận lũ quét. Tôi rối lắm, xưa này được trước mặt Ngọc Lan, tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh để nói chuyện với nàng, nhưng đây là lần đầu tôi thấy Ngọc Lan khóc, lại khóc trước mặt tôi một cách tức tưởi. Nó khiến tôi cảm thấy cồn cào trong tim và muốn làm một thứ gì đó để trấn an đôi mắt xanh biếc ấy.
– Nín đi mà, Phong xin lỗi!
– Hức…
Càng dỗ nàng càng khóc lớn, đôi má hồng hào ngày nào, giờ đây đã đỏ au cả lên, ướt sũn, ướt mem.
Quá bối rối với tình thế hiện tại, tôi đành áp dụng cách cuối cùng trong 36 cách dỗ con nít đã áp dụng với bé Phương lúc trước. Nuốt khan một hơi, tôi từ từ kéo Ngọc Lan vào lòng ôm nàng vỗ nhè nhẹ vào lưng một cách nhè nhàng. Tôi có thể cảm thấy ngực áo mình như ướt đẫm đi những giọt nước mắt ấm nóng.
Để nàng khóc một lúc, tôi mới thủ thỉ vào tai nàng nhỏ nhẹ:
– Đừng giận Phong nha, đừng giận chéri nha!
– Hức… chẳng khi nào diễn trước mắt Phong được!
– Không diễn được thì thôi, để nó tự nhiên đi mà! Thôi nín nghen, hông khóc nữa nghen!
– Hum… bực Phong lắm! Biết hôm qua giờ xảy ra chuyện gì hông hả?
– Phong biết rùi, hồi nãy mới đi thăm thằng Mậu xong nên mới hông dám vào nhà nè!
– Sao lại hông dám, nhà nội Phong mà!
Nàng bỗng tròn xe mắt ráo hoảnh.
– Thì Phong đi hai ngày này không chút hồi âm nào, đã vậy còn xảy ra chuyện nữa, thế nào vào nhà cũng bị tụi nó chửi một tăng cho mà coi!
– Xì, chỉ lo xa! Bọn họ trông Phong về hơn là giận Phong đấy!
– Hử, là sao?
– Thì bọn họ chờ Phong về để cùng nhau bàn kế hoạch gì đó đấy!
Nghe Ngọc Lan nói, lời của thằng Mậu bỗng thoáng qua trong đầu làm tôi hơi khững lại trầm ngâm nhưng chẳng bao lâu, nàng đã nắm tay tôi kéo vào trong nhà cất giọng trong trẻo như đang quảng cáo một thứ sản phẩm nào đó:
– Mọi người, đoán xem ai về rồi nè!
– Chu choa, giờ mới chịu về à?
– Tao… về rồi!
– Làm gi lí nhí như dâu ra mắt ba mẹ chồng thế!
– Uầy, mấy ngày hôm nay tụi bây có bị bọn Bình An làm gì nữa không?
– Ố ồ, té ra Phong nhà ta đang tự trách kìa, dễ thương quá à?
Đám thằng Toàn mở giọng trêu đểu tôi với bộ mặt phởn thấy rõ.
– Thôi nha, thấy bố im im làm tới hử?
– Hế hế, hông chịu thì thôi, làm ghê!
– Thằng Mậu bị thương nằm liệt giường ra đó mà tụi bây còn cười!
Thấy tôi hơi lớn giọng, bọn thằng Toàn mới nghiêm nghị cau mày nhìn tôi.
– Này, bọn tao đến thăm nó trước mày đấy! Giờ đợi mày về bàn tính thôi!
– Bàn tính gì cơ?
– Mày vào cất đồ tắm rửa đi, bọn tao đi gọi thằng Khánh sang luôn!
Cứ như nó là chủ nhà, tôi vội vàng cất cái ba lô độc nhất vào phòng rồi lật đật vào nhà tắm dội mấy ca nước cho tỉnh người. Khi tắm rửa sạch sẽ đâu vào đó, tôi bước ra phòng khách thì cũng là lúc bọn nó đã ngồi đông đủ xếp lớp ở dưới sàn kể cả thằng Khánh.
Ngồi xuống một vị trí đã được tụi nó xếp trước cạnh Ngọc Lan, tôi mở lời bắt đầu chiến dịch:
– Thế nào, bây giờ tụi bây tính sao?
– Thì như tụi bây đã biết, hôm qua thằng Mậu đã bị tụi Bình An đánh khi đang dẫn Lanna và Ngọc Phương đi mua đồ, nó là anh em của tụi mình nên không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng được!
Thằng Khánh cau mày nói với chất giọng trầm tĩnh có pha chút căm tức.
– Thế đánh bại tụi nó bằng cách nào, xông qua bên đó ăn thua đủ à?
– Không được, Bình An A và Bình An B đều là hai nhóm mạnh, một mình tụi mình thì chẳng thể nào đấu lại đâu!
– Nhưng nhìn bên mình đi, đâu phải là thua kém gì bọn nó!
– Đúng là thế nhưng thứ bên mình thua nó chính là số đông. Mày có thấy bầy kiến xé xác con cào cào to lớn không?
– Ừ, thì thấy!
– Bởi thế bọn mình phải tìm ra một cách nào đó hiệu quả để giải quyết bọn nó. Sao, tụi bây có ý gì không?
Sau câu hỏi của thằng Khánh, mặc nhiên chẳng có ai nghĩ ra được cách gì. Ngay cả thằng Toàn lẫn cả Ngọc Lan là hai người được cho là thông minh nhất cũng phải nheo mày, bóp trán. Không khí căng thẳng bắt đầu bao trùm cả nhóm, chẳng mấy ai nói với nhau một lời nào cả, ngay cả tôi. Khác với tụi nó, từ những lời nói đầu tiên trong cuộc bàn luận, tôi đã sớm nghĩ ra cách để xử lí cái bọn Bình An đó nhưng vì liên quan đến sự an toàn của người thân nên tôi chẳng dám trình bày, thậm chí còn chẳng có ý định đó.
Ấy thế mà lặng đi được một lúc, thằng Khánh bỗng nhìn về phía tôi như vớt vát:
– Sao Phong, mày có kế hoạch gì không?
– Tao… tao á?
– Đúng, mày là thanh phần chủ chốt mà!
Cùng lúc này những ánh mắt trông đợi từ những người khác trong nhóm cũng hướng vào tôi, cảm tưởng như bây giờ tôi là nguyên soái đang hướng dẫn chiến thuật cho các tiểu tướng của mình vậy. Nhưng kế hoạch của tôi quả thật rất nguy hiểm, nó đòi hỏi khả năng phối hợp ăn ý khá cao, điều mà chỉ vài người trong đội tôi có thể đảm nhận được.
“Mày chắc chắn sẽ làm được, đó giờ mày đấu có khiến tao thất vọng đâu!”
Đột nhiên câu nói của thằng Mậu chợt thoáng qua trong đầu tôi. Nó làm tôi cảm thấy dằn vặt và mâu thuẫn. Cả người tôi bắt đầu rung bần bật lên trước những cặp mắt trông chờ. Tôi chẳng biết làm gì hơn là nuốt khan ừng ựt cuối gằm xuống đất. Nhưng không phải ai cũng nhìn tôi với anh mắt đó, chỉ một người duy nhất là Ngọc Lan, chỉ có nàng lúc nào cũng tựa sát vào tôi, vịnh chặt lấy cánh tay rung rẩy của tôi như muốn truyền hết hơi ấm vào đó.
Khẽ liếc mắt để ngắm nhìn nụ cười rạn rỡ của nàng, tôi quay sang đám thằng Khánh vững giọng:
– Thôi được rồi tao có cách này! Nhưng phải cử ra vài người để làm mồi nhử, con gái càng tốt!
Đúng y như tôi dự đoán, chẳng có ai giơ tay cả. Tuy nhiên khi vừa định hủy bỏ kế hoạch, cánh tay đầu tiên đã giơ lên:
– Mình tham gia…
Đó chính là Ngọc Lan, nàng là người khởi xướng cho một loạt các cánh tay còn lại như Ngọc Phương và Lam Ngọc. Tuy là có đôi chút sự phản đối của Toàn phởn vì bé Phương đấy, nhưng đây đã là kế hoạch tập thể thì nó cũng chẳng vùn vằng được, ngay cả bé Phương cũng chấp nhận nữa mà.