Phần 120
Hết cách, cả bọn bắt đầu tụm lại bàn bạc:
– Giờ sao tụi bây? – Khanh khờ khịt mũi.
– Thì tiếp tục tìm người hỏi chứ sao? – Toàn phởn gạt phắn ngay.
– Phải chi tụi bây lúc nãy níu tụi thằng Huy lại thì hỏi được rồi, thiệt tình!
– Ê ê, nãy thằng nào tự dưng bỏ đi làm cả đội xào xáo thể hả?
– Hề hề, thì thôi kiếm cách khác!
– Biết cách gì bây giờ?
Trong khi cả đội còn đang vò đầu bứt tóc tìm nguồn thông tin, thằng kiên lảng bỗng tách ra tõn tẽn đi làm cả đám ngệt mặt:
– Ê mày lảng nữa à?
– Tao đi hỏi con nhỏ Noemi, hình như hồi nãy nó có nghe ngóng thông tin trận đó!
– Phải rồi! Con nhỏ đó lúc nãy cũng có ngồi xem!
Toàn phởn gật gù một cách thích thú. Tuy nhiên khi thấy thằng Kiên vẫn tiếp tục bước đi, nó vội vã níu áo thằng này lại cười đểu cán:
– Ày dà, đợi đã, mày đâu có quen thân với con nhỏ đó đâu mà đi hỏi!
– Vậy chứ ai quen thân?
Đây chắc là một câu hỏi thừa nhất của Kiên lảng. Vì ngay tức khắc, cả đám đã ngó sang tôi như một điều đã được lập trình sẵn trong đầu bọn nó. Biết mình phải làm gì, tôi rề rà đứng lên:
– Tụi bây cứ đợi đấy, tao tới hỏi rồi quay lại ngay!
Rất hả hê với những gì vừa xảy ra, cả bọn ngồi đó hả hê chém gió để một mình tôi phải lật lờ đi tìm lớp con bé giữa cái chốn chật chội này. Rất may, tôi không cần phải tìm lâu. Khi nhìn vào trong một sân bóng cách đó không xa, tôi thấy đội thằng Bảo đang đá trong ấy. Nhìn xa xa ra một tí nữa, tôi có thể thấy cả lớp nó đang cổ vũ một cách hết sức khí thế. Và sau khi giương hết tầm mắt, cuối cùng tôi cũng thấy con bé đang đứng lọt thỏm ở giữa đám đông. Vậy là chỉ cần tôi đến hỏi con bé kết quả trận đấu giữa hai đội kia là hoàn thành nhiệm vụ được giao. Dễ như nhai bắp!
Nhưng khi tiến gần hơn, tôi mới dần nhận ra sự khó khăn đang ẩn chứa. Tôi thử đếm và có tổng cộng hơn 20 đưa đang đứng quanh con bé. Bao nhiêu đứa cũng là ngần ấy khó khăn tôi phải vượt qua. Chưa kể lúc nãy tôi đã đóng vai điếc để bỏ mặc con bé ở lại. Nếu bây giờ lại vác mặt qua đấy thì quả thật là nhục như con cá nục.
Dẫu vậy, tôi vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ của mình là hỏi han tin tức trận đấu. Cũng dễ thôi, cứ làm mặt dày qua đó xin lỗi con bé là được.
“Mà khoang!”
Tôi chợt khựng người lại khi nghĩ dến hơn hai chục đứa đang đứng cùng con bé. Giờ vác bản mặt qua bên đấy mà phải đứng xin lỗi con bé giữa chốn đông người như thế có bằng sắt thép cũng chịu không thấu.
Vậy thì phải làm sao bây giờ, nếu không qua thì cả chuyện hỏi tin tức lẫn làm lành với con bé cũng không xong. Suy nghĩ một hồi, tôi chợt nhớ ra cái thứ đang cộm cộm trong túi mình. Ấy chẳng phải tôi có điện thoại hay sao. Chỉ cần nhắn tin gọi con bé đến gặp riêng là mọi chuyện đã ổn thỏa rồi.
Thế là tôi móc điện thoại trong túi ra nhắn với dòng tin thế này “Mi ơi, anh đang ở hướng đối diện nè, ra nói chuyện chút được hông?”.
Tin nhắn đã được gửi. Tôi hồi hộp chờ đợi những biểu hiện từ con bé. Đầu tiên là nó lục chiếc điện thoại từ trong túi xách ra giống như tôi dự đoán. Con bé ngước lên nhìn tôi cũng đúng nốt. Nhưng chưa kịp vẫy tay chào con bé, nó đã quay mặt đi chỗ khác, cất nhanh chiếc điện thoại vào túi với bộ mặt cau có đến phát sợ.
Hành động này hoàn toàn năm ngoài dự đoán của tôi. Thế nên tôi cứ đứng ngệt mặt ra như tượng. Trong lòng rối rắm như một đống len bị con mèo vờn bắt. Đúng là số con rệp!
Đứng đây mãi cũng không phải là cách. Chi bằng mặt dày một lần còn hơn là bị cả đám lớp tôi chọc “quê”. Dù gì thì cả đám con gái lớp nó dăm bữa nửa tháng mới gặp một lần, đâu có gặp hà rằm như đám nhí nhố lớp tôi.
Nghĩ như vậy, tôi hùng hổ vác mặt mo sang chỗ lớp con bé Mi để tìm cách bảo con bé ra nói chuyện riêng với mình. Nói là vậy nhưng cũng chẳng dễ, vì khi thấy tôi đứng lấp lo ở gần, cả bọn đã bắt đầu để ý rồi xì xầm to nhỏ với nhau. Với bọn nó, sự xuất hiện của tôi cũng đồng nghĩa với việc con bé Mi sẽ cùng tôi đi đâu đó mỗi khi ở trường. Thế nên cả đám đã kháo nhau kéo con bé Mi đến chỗ tôi trước sự chống cự yếu ớt của con bé.
Đúng thật là người tính không bằng trời tính, cứ tưởng cả bọn đấy sẽ ngăn cản tôi gặp Ngọc Mi ấy thế mà còn giúp đỡ nữa mới ghê. Tôi dần kết bọn nhóc này rồi đấy. Cơ mà việc gì cũng có cái giá của nó. Cái đám ấy giúp tôi thì tôi biết ơn thật, nhưng sau khi giúp rồi vẫn còn đứng một đám ở đó hóng hớt thì quả thật là có hơi khó chịu. Thậm chí còn có đứa móc điện thoại ra quay nữa. Tôi vội vã nói nhỏ với con bé Mi:
– Ở đây đông người quá, theo anh ra chỗ khác nói chuyện nha!
– Nói chuyện gì, sao lại phải ra chỗ khác nói?
– Ồ… ồ…
Con bé gắt gõng làm cả đám hóng hớt ộ lên một tiếng, làm luôn cả tôi “quê” thấy tía. Cảm giác rằng mặt tôi lúc này có thể kê cái bánh tráng lên nướng ngon ơ. Nhưng lao đã phóng đi rồi chẳng thể chụp lại, tôi dày mặt nói tiếp:
– Anh xin lỗi về chuyện lúc nãy, nhưng mà ở đây nói không tiện đâu, em cũng thấy mà!
Tôi có nặng ra bộ mặt đáng thương trước con bé. Mà đúng là tôi lúc này đáng thương thật. Bị cả bọn chọc đến ê chề mặt luôn mà. Cũng may con bé không phải là người chịu đựng lâu. Bị bạn bè soi mói, nó cũng cảm thấy khó chịu bèn kéo tôi đi thật nhanh, tránh ánh nhìn dèm pha của lũ bạn.
Khi cả đám đã khuất tầm mắt và không còn một tiếng trêu chọc nào. Con bé mới chịu dừng lại, ngồi bệt xuống băng ghế đá gần đó. Nét cau có lại bắt đầu lộ diện trên gương mặt.
Biết im lặng sẽ không bao giờ giải quyết được sự việc, tôi mạnh dạn ngồi cạnh con bé:
– Mi nè, anh xin lỗi!
– Hứ!
– Anh xin lỗi mà!
– Hứ!
Cứ mỗi lần xin lỗi, con bé lại quay đi. Cứ như thế cho đến khi lưng của con bé đã chỉa thằng vào mặt, tôi mới ỉu xìu bỏ cuộc. Xem ra con bé vẫn còn giận dữ lắm. Tôi cháp hai tay ra sau ót hương ánh mắt về trước mà trong lòng chẳng thể nào hòa vào trận đấu đang diễn ra trước mặt được.
Tôi và Ngọc Mi cứ im lặng như thế rất lâu. Cho đến khi hiệp đầu của trận đấu kết thúc, con bé vẫn một mục im lặng. Nhưng rồi khi hiệp hai chuẩn bị bắt đầu, giọng nói con bé bỗng cất lên, nó run run như ta đang kìm nén thứ gì đó rấn ngập tràn trong lòng:
– Anh không xin lỗi em nữa à?
– Ơ…
– Hay là anh ghét em rồi hả?
– Không…
– Rốt cuộc hôm nay anh đi gặp ai mà cả em, anh cũng phớt lờ vậy?
Con bé dồn một đống câu hỏi làm tôi không kịp phản ứng gì, chỉ ú ớ như bị tọng trái chanh vào miệng. Nhưng đáng sợ nhất vẫn là ánh mắt của con bé. Nó se lại, sắc sảo đến phát sợ. Tôi đồ rằng con bé có khả năng nhìn xuyên thấu tâm trí của bất cứ ai. Kể cả tôi cũng dễ như nhai bắp.
Tôi ậm ừ, và trong một thoáng liền nãy ra một câu chuyện trong đầu. Tôi không biết nó có tác dụng với con bé hay không nhưng còn đỡ hơn nói toẹt móng meo ra là tôi đi tìm Lam Ngọc. Tới lúc đó e là tôi chẳng còn mạng đá trận sau.
Thế là tôi hít một hơi:
– Ừ thì… lúc nãy anh đi gặp thằng bạn cấp 2. Vừa đá xong nó liền gọi anh ra!
– Rồi sao nữa… Con bé tròn xoe mắt nai dõi theo.
– Ừ thì nó hỏi xong trận rồi có đi theo nó chơi không.
– Người đó rũ anh đi đâu?
– Nó rũ anh đi Bar, nhưng mà anh không chịu thế là chê nó anh nhà quê. Anh tức quá bỏ một mạch vào sân!
– Chỉ có thế mà anh lờ luôn cả em hả?
– Anh xin lỗi!
Con bé thở dài một hơi. Ánh mắt đã ngừng dò xét nơi tôi. Nó chuyển về một nơi nào đó rất xa xăm trong tầm mắt con bé. Kèm theo đó lại là một cái thở dài nữa:
– Anh biết không, từ đó đến giờ em ghét cảm giác bị bỏ rơi lắm. Lúc nãy anh làm em lại nhớ đến cảm giác đó…
– Anh xin lỗi. Anh không cố ý mà!
– Ừm, không sao… miễn là sau này anh đừng như thế nữa!
– Ừ, anh hứa mà…
Con bé lại lặng thin. Nhưng nhìn sắc mặt không còn hằn học nữa. Có lẽ sau vụ này tôi có thể tự đề cử mình vào giải Oscar được rồi. Đến một con bé thông minh như Ngọc Mi vẫn có thể tin răm rắp vào câu chuyện được dệt trong trí tưởng tượng của tôi chỉ trong vài phút ngắn ngũi. Nhưng nói thì nói vậy thôi, chứ lần nào cũng nói dối như thế, khéo tôi lại trở thành đứa dẻo mồm như Phú nổ thật, vậy thì còn gì là con nhà võ chất phát nữa.
Tuy nhiên sự chú ý của tôi về câu chuyện nói dối phải tạm gát lại sau khi con bé mở miệng. Nó chỉ về phía sân đội lớp mình đang thi đấu:
– Anh có thấy đội nam lớp em đang thi đấu không?
– Ừ thấy!
– Em cổ vũ cho cả lớp anh và lớp em nên không nói được gì nhiều đâu. Nhưng lớp anh hãy cẩn thận, Bảo đá tốt lắm.
– Xời, anh đã bảo chuyện này em không phải lo mà!
– Tại em căn cứ vào tỉ số mới lo cho đội anh thôi!
– Ăn được bao nhiêu rồi, nói anh nghe nào!
– Lúc anh sang rũ em thì tỉ số đã 3 – 0 rồi! Cả ba trái đều do Bảo ghi bàn!
Lúc này tôi bắt đầu thấy lo lo trong người. Sao phàm là mấy đứa học võ đều giỏi đá banh hết thế, từ thằng Toàn cho đến thằng Bảo, có khi cả Lam ngọc nữa.
Đúng thật là phải dòm chừng đội nam 10a1 rồi.