Phần 114
Theo sắp xếp của thằng Tiến, Toàn phởn do dính chấn thương nên sẽ lui về làm tiền vệ phòng ngự ở khu vựa gần vạch giữa sân.
Nhưng điều đáng nói ở đây là thằng Tiến vẫn không thay đổi vị trí của nó. Thậm chí nó còn đá ngang với vị trí của thằng Toàn có nghĩa là đội tôi có đến hai tiền vệ phòng ngự. Khi đem điều thắc mắc này nói hỏi, nó chỉ trả lời gỏn lọn:
– Mày cứ lo mà làm tiền đạo cắm đi, nhớ là phải thập thò một tí đấy!
Bóng được thằng thủ môn đội nó chuyền đến chân Huy đô. Khác với lần trước, bây giờ chả có ai lao vào tranh bóng với nó cả. Có thể coi như đội nó đang nắm quyền kiểm soát khu vực giữa sân. Cũng đương nhiên thôi. Với hai tiền vệ phòng ngự làm sao đội tôi có thể dân cao được.
Việc đó bây giờ chỉ có đội Huy đô mới có khả năng thực hiện. Nó nhanh chóng dâng hai thằng tiền đạo rẽ ra hai cánh. Còn chính mình thì dâng đến trên vạch giữ sân. Ngay cả hai thằng hậu vệ của nó cũng dâng lên khá cao. Sức ép vì vậy cũng gia tăng đáng kể.
Toàn phởn chân đang đau nên không thể làm được gì nhiều, họa chăng là lao đến cản bóng của Huy đô và để cho nó qua người một cách dễ dàng. Thằng Tiến ngay lập tức lao vào bọc lót. Tôi cứ nghĩ thằng này cũng sẽ bị Huy đô hất ra cái một như mọi khi. Nhưng lần này lại khác, thằng Tiến tỏ ra không hề thua kém Huy đô trong việc càn lướt tranh chấp bóng tay đôi. Và suýt tý nữa thì nó đã bị mất bóng nếu như không kịp chuyền cho thằng tiền đạo cánh phải.
Có bóng nó dốc lên dọc biên rồi chuyền bổng vào phía trong đang có thằng tiền đạo cánh trái đang chờ sẵn. Thế nhưng người thực hiện được cú đánh đầu lại là Huy đô. Nó bật rất cao, lắc đầu một cái thật gọn gàn làm bóng đi chúi xuống rất khó đoán. Khanh khờ lần này đã cứu thua cho đội tôi một bàn thua trông thấy, nó nhướng chân cản phá làm trái bóng lại bật ngược về vòng cấm địa.
Lúc này thằng tiền đạo đã đợi sẵn. Nó co chân sút bóng luôn một quả. Bóng văng vào cột dọc nghe boong một cái thật mạnh. Lần này bóng văng mạnh hơn đến chỗ của thằng Tiến. Nó la ỏm tỏi:
– Chạy, nhanh!
Dù vẫn chưa hiểu nó định làm gì nhưng tôi cũng cắm đầu chạy. Hai thằng hậu về cũng chạy theo rần rần ở phía sau. Ấy thế mà chỉ mới nhìn ra phía trước, quả bóng đã rơi xuống trước mặt tôi từ lúc nào, nó hãy còn tưng rất cao, hơn ngực tôi là ít.
Có lẽ thằng Tiến đã thực hiện một đường chuyền dài vượt tuyến lên cho tôi. Đường chuyền rất ngọt ngay vào hướng chạy làm tôi không cần phải đổi hướng để theo bóng.
– Sút đi!
Khi tôi còn chưa kịp khống chế bóng. Đã nghe tiếng của thằng Tiến vọng lên sau lưng. Tôi như một con rô bốt tuân theo mệnh lệnh, liền co giò sút ngay khi trái banh mới vừa tưng lên. Đó gọi là vô lê. Đúng thật là tôi đã thực hiện một quả vô lê uy lực về pía khung thành đội kia. Bóng xoáy về trước, đi thành hình vòng cầu khiến cho thằng thủ môn bên ấy lọng cọng quơ quàng tay chân như mất phương hướng. Nhưng sau cùng vẫn chẳng thể vào lưới được. Nó trúng ngay tay thằng thủ môn làm nó suýt xoay một vòng rồi xoáy luôn ra ngoài biên.
Cũng vừa lúc này, tiếng chuông trong sân đã reo lên. Báo hiệu giờ mướn sân đã kết thúc. Dù rất muốn mướn thêm nhưng vẫn còn đội ở ngoài đã đặt sẵn ở giờ tiếp theo nên bọn tôi đành dừng trận bóng tại đây.
Chung cuộc bọn tôi đã thua đội Huy đô với tỷ số thật suýt xao. Tôi ngồi xuống tiếc hùi hụi về pha bóng lúc nãy. Nếu như tôi sút mạnh thêm một tí chắc có lẽ đã không vướng tay thằng thủ môn rồi đi ra ngoài. Với mấy quả vô lê, tôi thường sút không căng như mấy quả thường. Cũng một phần là vì đó giờ tôi ít khi đá vô lê lắm, toàn là ngắm thật kĩ càng rồi mới sút. Thế nên với những quả như vậy, tôi thường rất nhát chân không sút mạnh được.
Nhưng điều tôi lo lắng trên hết là bọn thằng Tiến. Bọn tôi đã đá thua đồng nghĩa với việc bọn nó sẽ rời khỏi đội hình như đã nói trước đó. Trước trận đấu tôi đã thoáng nghĩ tới điều này những không ngờ nó lại xảy ra thật. Cũng phải, bọn thằng Huy đã từng đại diện cho phường đi đá giải phong trào và suýt ẳm luôn giải nhất năm đó.
Giờ đây bọn tôi thua nó một trái cũng coi như đã quá thành công rồi. Nhưng thua một trái vẫn chưa làm hài lòng thằng Tiến, nó cần ít nhất một kết quả hòa để tiếp tục ở trong đội tôi. Điều đó chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Dẫu sao thì với hai thằng dự bị là Kiên lảng và thằng Tuyên, bọn tôi sẽ cố xoay sở cho bằng được.
Tôi bước đến vỗ vai thằng Tiến cố gượng cười:
– Đã như thế này rồi thôi, cảm ơn mày nhiều!
– Gì mà cảm ơn? Trận này không được thì trận sau đá tiếp!
Nó nhìn tôi chưng hửng như đang thắc mắc những gì tôi vừa nói. Chính tôi cũng thắc mắc những gì nó vừa nói nên liền hỏi lại:
– Là sao, tao không hiểu?
– Tụi bây yên tâm, trận này và mấy trận về sau nữa tao vẫn đá với tụi bây!
– Nhưng bọn tao vừa mới thua đó! – Tôi lại hỏi như không tin những gì mình nghe thấy.
– Điều đó không quan trọng. Tại lúc đầu thấy tụi bây đá chả có miếng tinh thần gì tụi tao mới chán thôi. Mai mốt cứ đá máu lửa như thế này là được!
Vậy là nó đã đồng ý ở lại trong đội tôi. Việc này hoàn toàn nằm ngoài tiên liệu. Té ra nó chỉ chán thái độ thi đấu của bọn tôi chứ không hoàn toàn để ý đến kết quả. Nếu thế thì từ này chỉ cần đá máu lửa như trận này là được.
Tôi bắt tay nó một cái đầy hào khí. Trong sân lúc này chỉ có đội tôi là hiếu hết nguyên nhân. Còn Phú nổ ngồi ngoài và mấy thằng đội Huy đô điều ngệch mắt ra như tượng chẳng hiểu mô tê gì. Bọn nó chỉ thấy hôm nay bọn tôi đá như lên đồng mà thôi. Ngay cả con bé Mi ở phần sân bên kia cũng đưa ngón tay hình chữ V động viên tinh thần cho đội tôi bên này. Đây quả là một sự chuẩn bị hoàn hảo cho giải bóng đá sắp tới.
Sau trận đá tập có thể gọi là kinh điển đó, ngày hôm sau bọn tôi quyết định nghỉ một ngày để gọi là dưỡng sức trước trận đấu. Vì ngày mai nữa là bọn tôi đã bắt đầu vòng bảng rồi, cần chuẩn bị tinh thần và thể chất tốt nhất. Cả đội nữ cũng vậy, con bé Noemi cũng quyết định nghỉ ngơi một ngày để chuẩn bị tinh thần cho vòng bảng vào ngay mai chỉ sau vòng bảng của nam.
Duy chỉ có đội nữ lớp tôi là vẫn miệt mài luyện tập cho đến hôm nay. Do được nghỉ nên tôi theo chân đội nữ đến sân tập để được tận mắt thấy Lam Ngọc đá bóng. Trước đây tôi đã thấy nàng đá một lần khi ở dưới quê nội nhưng đá với cả team là nữ thì chưa từng. Thế nên khi được nghỉ tập. Buổi sáng hôm đó tôi gọi Lam Ngọc ngay.
– Alô, Phong đó à?
Giọng Lam Ngọc vang lên có một chút ngạc nhiên. Nhưng tôi thì hớn hở:
– Sáng nay chủ nhật đội nữ vẫn tập chứ?
– Đương nhiên là có rồi, chi thế Phong?
– Vậy cho Phong đi xem với nhé?
Nghe vậy nàng càng ngạc nhiên hơn:
– Đội Phong hôm nay không tập à?
– Ừ, nay đội nam nghỉ một ngày dưỡng chân cho ngày mai. Phong đi được chứ?
– Tất nhiên rồi, giờ Phong qua bên sân bóng đá quận 4 đi, đội Ngọc đang ở đó đấy!
– Ok, Phong đến ngay!
Vừa cúp phone, tôi đã bay ra chiếc xe đạp phóng ào một hơi qua bên đấy. Sân bóng đá quận 4 cũng gần, chỉ cần qua cầu kênh tẻ đi thêm vài trăm mét là tới.
Tôi vào sân khi cả đội nữ đã đá gần đến nửa hiệp. Lam Ngọc thoáng thấy tôi, nhưng nàng không duy trì tia mắt được lâu bởi vì trận cầu vẫn còn tiếp diễn. Đội của Lam Ngọc hình như đang đá với một đội nữ khác nhìn rất lạ. Dù vẫn chưa biết đó là ai nhưng tôi vẫn hồ hởi ngồi ngoài biên quan sát tình hình.
Cả hai đội đá rất hăng, lên công về thủ đều đặn nhưng có vẻ như đội của Lam Ngọc nhỉnh hơn đôi chút. Ở tuyến trên là nàng với nhỏ Thu. Cả hai đang khuấy đảo trên đó. Mặc dù không có kĩ thuật dắt bóng như Toàn phởn nhưng với thể lực và thể hình vượt trội, Lam Ngọc hoàn toàn làm chủ tình hình.
Nàng co giò tung một cú sút uy lực khi còn chưa vào vòng cấm đối phương. Đó là cú sút móng thần thánh, thứ đã khiến cho bọn Bình An B khiếp vía. Một tiếng bụp vang lên khá thô, tiếp theo sau đó là đường banh đi là là ở mặt đất với quỷ đạo khó lường khiến cho nhỏ thủ môn đội kia khiếp vía réo lên một tiếng rồi né sang bên.
– Vào… 2 – 0, yeah!
Nhỏ tiền vệ bên đội Lam Ngọc reo lên. Nó cùng với cả đội chạy đến chỗ Lam Ngọc tíu tít:
– Chù ôi, Ngọc sút hay ghê đó!
– Thôi, có gì đâu mà tung hô, đá tiếp đi!
Vẫn giữ vững thái độ bình tĩnh của một đội trưởng. Lam Ngọc vỗ vai mấy nhỏ con gái để trở về vị trí cũ chuẩn bị cho lượt bóng mới. Tuy nhiên đội kia chưa kịp giao bóng, tiếng leng keng nhỏ đã vang lên. Đó hình như là chuông báo nửa hiệp vì tôi thấy khi chuông vừa dứt, cả thẩy không đá nữa, chỉ rề rà ra ngoài biên múc từng ca nước đá mà tu một lèo.
Lam Ngọc vẫn chưa tỏ ra mệt mỏi gì. Sau khi kết thúc hiệp đấu đầu tiên, nàng đến chỗ tôi ngồi cạnh:
– Việc tập luyện của đội nam vẫn tốt chứ?
– Coi như hoàn tất rồi, chỉ chờ ngày mai thôi. Mà đội Ngọc tập luyện chăm chỉ quá nhỉ?
– Không đâu, bây giờ đang đá độ đó!
Câu nói của Lam Ngọc như sét đánh ngang tai. Tôi nhìn mấy nhỏ cầu thủ đội bạn rồi tiếp tục thản thốt:
– Ngọc đang đá độ á?
– Ừ, 12a7 đó. Mới rủ đội Ngọc hôm qua thôi!
– Thế thì xui cho đội đó rồi, sút như thế thì bố con đứa nào đỡ được!
– Hả, Phong lầm bầm cái gì vậy? – Nàng đột nhiên nhìn chằm vào mắt tôi.
Ngay lập tức tôi chối đây đẩy:
– Đâu có, Phong nói là đội Ngọc thế này thì ngán đội nào chứ!
– Ừm, dù sao thì vẫn khong được khinh suất.
Dù có một chút nhoẻn miệng khi nghe tôi khen nhưng Lam Ngọc vẫn giữ khí sắc đó. Nàng lẳng lặng ngồi quan sát đối thủ đang ngồi thở hồng hộc ở phía đối diện mà tôi tưởng như con báo đang rình rập theo dõi con môi của mình. Được một lúc, nàng bỗng dịu giọng:
– Mà Phong này, chiều nay rảnh chứ?
– Ừ, mà có chuyện gì thế?
– Chiều nay 5h sang nhà mẹ Ngọc nhé, được không?
Ánh mắt nàng vẫn hướng về đối phương. Nhưng không vì thế mà che đi được những vần hồng nhạt trên đôi má mủm mỉm của mình. Vậy là nàng đã rũ tôi đi sang nhà mẹ như đã hứa. Thế thì còn gì tuyệt bằng. Đây là niềm mong chờ của tôi bấy lâu nay. Đến giờ nó đã trở thành hiện thực. Thế nên khi nàng vừa đề nghị, tôi đã gật đầu rầm rập:
– Hì, Phong rảnh chứ, vậy chiều này đi hén?
– Ừ, nhớ đừng có ăn cơm trước đấy!
Chỉ kịp để lại câu nói đó, tiếng chuông bắt đầu hiệp thi đấu mới đã vang lên. Lam Ngọc nhìn tôi nở một nụ cười thật tươi rồi nhanh chóng trở lại sân thi đấu với bọn 12a7.
Bữa sáng hôm đó đội nàng đã thắng 4 – 0. Nói cách khác, đối phương đã bị hủy diệt hoàn toàn.
Theo lời Lam Ngọc kể. Dù là mẹ kế nhưng bà vẫn rất thương yêu nàng. Và chuyến đi lần này là để tôi xác nhận lại chuyện đó. Tôi biết dù có thương yêu đến cỡ nào, thì việc chấp nhận một người phụ nữ khác làm mẹ mình không phải là dễ. Mẹ kế của nàng đã thành công trong việc đó. Lam Ngọc hoàn toàn tin tưởng vào người phụ nữ này đến nỗi đứng về phía bà ấy khi ba nàng có cãi nhau.
Nhưng dù thế nào cũng được. Miễn là bà ấy không làm tổn hại đến Lam Ngọc và nàng vẫn giữ được nụ cười trên môi thì có thế nào cũng chẳng sao.
Theo lời của Lam Ngọc. Tôi để bụng đói đến nhà nàng vào đầu giờ chiều. Bọn tôi tiếp tục di chuyển đến nhà mẹ nàng cách đó chừng 5 cây số ở đường Nguyễn Thị Minh khai. Đó là căn nhà hai tầng ở trong một con hẻm. Nhìn chung thì cũng ná ná với kiểu nhà của tôi, chỉ có điều là hơi cũ một tí.