Phần 88
Cuối cùng sau một đêm trằn trọc, tôi đã đi đến quyết định cuối cùng, đương nhiên tôi đã quyết định sẽ hợp tác với thằng Vũ, đó chính là nguyên nhân tôi bạo gan đánh thằng Nghĩa bầm dập đến thế, đã ra đi thì phải ra đi cho oanh liệt mà.
Trở lại với thời điểm tôi đánh thằng Nghĩa, sau khi ba của nó tức là thầy hiệu trưởng kịp thời đến ngăn cản, tôi được mời lên văn phòng làm việc. Kì này thầy hiệu trưởng có vẻ rất nghiêm túc, ông mời cả cô Thanh chủ nhiệm lớp tôi và cả lớp trưởng 10a4 lam Ngọc nữa. Phải đối diện với khuôn mặt sát khí của Lam Ngọc là điều tôi sợ nhất, tôi đã làm trái với lời dặn của nàng thì làm sao tôi dám nhìn mặt nàng được.
Khi Lam Ngọc đi vào văn phòng cùng với cô Thanh, tôi chỉ dám nhìn xuống đất chứ không dám nhìn mặt bất cứ ai. Đi ngang tôi, nàng khựng lại một tí, chắc là đang nhìn vào cái bản mặt lấm lét của tôi lúc đó mà trách thầm vì tôi đã trót nuốt lời hứa một cách ngang nhiên.
Lúc hai người đó ổn định chỗ ngồi đối diện với thầy hiệu trưởng, tôi mới dám ngước lên quan sát tình hình.
Lam Ngọc giờ này sắc mặt coi bộ đang rất giận dữ. Nàng cứ cau mày xoay xoay cây viết giữa các ngón tay mà nhìn về khoảng không trước mặt như đang suy nghĩ điều gì đó. Một hành động mà khi lâm vào tình cảnh khó khăn, nàng mới biểu lộ.
– Như tôi đã nói rồi đấy, trò Phong vô cớ đánh người nếu chiếu theo nội quy thì phải bị đình chỉ học ít nhất một năm.
– Thầy phải suy xét lại vụ việc kĩ chứ ạ, nếu chỉ dựa vào những gì mình thấy không thôi thì chưa thể quyết định vội được!
– Cô Thanh nói thế chẳng phải là đang ám chỉ tôi vu oan cho trò Phong à?
– Tôi không có ý đó, chỉ là phải xét xử lại vụ việc qua lời kể của người trong cuộc đã!
– Muốn thế chứ gì? Nghĩa, trình bày cho cô Thanh nghe xem đã xảy ra việc gì giữa hai đứa nào?
– Dạ, thưa là em Phong em ấy có vẻ cay cú khi con hay đi chơi với Lanna ạ?
– Lanna? Bí thư chị đoàn lớp cô phải không Thanh?
– Dạ phải!
– Thực sự thì con đi nhiều với Lanna không phải là đi chơi hoàn toàn đâu ạ, còn một số công việc đoàn mà con giao cho Lanna phụ trách nữa. Ấy thế mà em Phong lại nổi lòng ganh gét nhiều lần đe doạ đánh con nữa ạ!
– Thế sao kì này Phong lại đánh em thế?
– Dạ là lúc sáng Phong bị một đám học sinh chọi dầu nên xuống phòng y tế xin tắm rửa, gặp con ở đó hỏi thăm mấy câu mà em ấy đã đánh con rồi!
– Đồ nói dối!
Lam Ngọc bực tức đứng phắt dậy hét vào mặt thằng Nghĩa làm nó giật mình bật ngửa ra sau.
– Trò Ngọc, tôi nhắc em lần đầu phải giữ trật tự! Tôi có nghe nói lúc sáng em đã có những hành động quá lố, giờ lại muốn làm loạn nơi này à?
– Dạ, em xin lỗi!
Nàng thở hắt ngồi xuống, mắt vẫn nhìn trừng vào thằng Nghĩa làm nó sợ hãi chẳng dám nhìn nàng dù chỉ một lần.
– Như cô Thanh đã thấy đấy, bí thư đoàn trường Nghĩa đây xưa giờ nổi tiếng là thật thà, ngoan hiền, không lý nào nó lại đi vu oan cho một người xa lạ đâu!
– Nhưng lời nói một chiều thì chưa thể chứng minh được gì đâu ạ, phải nghe lời giải thích của Phong đã!
Rồi cô quay sang tôi với giọng khẩn khoản:
– Phong, em giải thích mọi việc rõ ràng đi!
Tất cả mọi ánh nhìn giờ này đều đổ dồn vào tôi, đương nhiên cả Lam Ngọc cũng thế. Nàng nhìn tôi với đôi mắt trông chờ, trông chờ một lời giải thích, một lời biện minh từ tôi rằng tôi không cố ý đánh thằng Nghĩa, tất cả mọi việc chỉ là do tôi không kiểm soát được bản thân, tôi sẽ xin lỗi thằng Nghĩa và mọi chuyện sẽ được giải quyết trong êm đềm.
Nhưng tôi không phải là người dễ nhún nhường trước bất cứ ai, nhất là khi tôi đang thực hiện kế hoạch của mình thì dễ gì tôi chịu khuất phục thằng Nghĩa như thế chứ. Thế nên tôi nhếch môi trừng mắt nhìn thằng nó:
– Phải, những lời thằng Nghĩa nói là thật, tôi muốn đấm vào cái bản mặt đáng ghét đó…
– Phong… im ngay!
Lam Ngọc đột nhiên đứng dậy trừng mắt nhìn tôi đầy căm phẫn.
– Trò Ngọc, tôi nhắc lần cuối cùng nhé không được mất trật tự trong này, còn một lần nữa đừng trách tại sao tôi hạ hạnh kiểm!
Mặc dù vẫn còn rất giận nhưng nàng đành ngồi xuống cắn môi lườm tôi không ngơi một chút nào. Tôi biết trong lòng nàng lúc này đang nghĩ gì chắc nàng giận tôi lắm. Trước mặt nàng tôi còn vênh váo tự nhận tội thế kia mà. Nhưng đây là kế hoạch, tôi không cho phép bất cứ ai làm trở ngại nó ngay cả người thân của tôi.
Nghe được những lời thú tội của tôi, thằng Nghĩa càng khoái trá, nó liên tục đốc thúc ba nó phải đuổi học tôi cho bằng được. Còn thầy hiệu trưởng cũng y như con trai mình, gậm gực kí vào biên bản đình chỉ học không một chút ngần ngại.
Tuy nhiên, cô Thanh vẫn chưa hết hy vọng. Cô tiếp tục nài nỉ thầy hiệu trưởng khiến tôi cảm thấy rất áy náy:
– Thầy à, trò nó tuổi nhỏ vẫn chưa hiểu hết tính chất của sự việc, thầy giảm nhẹ tội cho nó đi ạ!
– Không được, như thế sau này tôi lấy ai làm gương để răn đe những đứa khác đây?
– Thưa thầy, cô Thanh nói đúng đấy ạ! Dù sao đây là lần đầu tiên bạn Phong phạm lỗi, hãy cho bạn ấy một cơ hội sửa sai đi ạ?
Lam Ngọc cũng sốt sắng năn nỉ thầy hiệu trưởng cùng cô Thanh.
Được hai người năn nỉ như thế thầy hiệu trưởng cũng lưỡng lự chưa kí chính thức vào giấy thôi học của tôi. Có lẽ ông cũng không phải là người quá nhẫn tâm, chỉ là do tôi đánh con trai ông ấy nên ông ấy mới nhất thời nổi cơn giận dữ lên thôi.
Sau một lúc thuyết phục, thầy hiệu trưởng cũng đi đến quyết định cuối cùng:
– Thôi được rồi, trò Phong đánh nhau trong trường, nếu chiếu theo nội quy phải đuổi học 1 năm. Nhưng vì đây là lần đầu phạm tội, vả lại còn 2 tuần nữa là thi rồi tôi cũng không muốn làm khó. Vậy nên tôi sẽ đình chỉ học trò Phong 1 tuần để trò có thể tự suy nghĩ lại bản thân, trò có đồng ý không Phong?
– Thầy hỏi kia, đồng ý đi Phong?
Lam Ngọc nhìn tôi khẩn khoảng như thầm mong tôi đừng có một hành động nào quá lố nữa. Còn về phía tôi, xét thấy 1 tuần cũng đủ để tôi giải quyết sự việc nên chẳng cần làm căng gì thêm, tôi hít một hơi thật dài nghiêm giọng:
– Dạ thưa em đồng ý, cảm ơn quyết định của thầy!
– Thế nhé, chính miệng trò Phong đã nói thì không được thay đổi nữa đâu! Phong có thể học hết ngày hôm nay, ngày mai phải thực hiện theo theo hình phạt đấy! Còn bây giờ tất cả trở về lớp đi!
Thế là buổi xét xử kết thúc. Bị đình chỉ học một tuần lễ là hình phạt dành cho tôi, và cũng là ngần ấy thời gian cho tôi để thực hiện kế hoạch. Nhưng trước khi thực hiện điều đó, tôi phải đối mặt với một thử thách lớn, đó là Lam Ngọc và những người thân của tôi, họ không biết tôi đang thực hiện kế hoạch của mình, chỉ đơn thuần cho rằng tôi đánh người và tôi bị đình chỉ học. Cho nên trong suốt quãng đường đến lớp, Lam Ngọc cứ dò hỏi tôi:
– Phong, giải thích cho Ngọc biết, vì sao lại đánh thằng Nghĩa thế hả?
– Không vì lí do gì cả, thích là đánh!
– Chẳng phải Phong đã hứa rồi sao?
– Ừa, thì hứa nhưng tức lên ai mà nhớ đâu!
– Phong… đứng lại cho Ngọc!
– Việc gì phải đứng?
– Đồ thất hứa!
– Ừ đấy!
– Đồ phụ bạc!
Đến câu này, tôi chợt giật thót đứng sững lại. Câu nói đó như bóp nghẹn trái tim tôi thở không ra hơi, cả người tôi như có một luôn điện cực mạnh chạy rần rần đến tê tái. Tôi quay lại, Lam Ngọc giờ đang nhìn tôi với ánh mắt hờn dỗi còn hơn lúc sáng. Nàng lườm tôi mà hai khoé mắt cứ rơi hững hờ những giọt nước lóng lánh.
Tôi biết, Lam Ngọc không phải là người mau nước mắt, trái lại nàng còn rất kiên cường, cứng rắn. Đến việc bị tạt sơn mà nàng còn chưa khóc thì đủ biết nàng là người mạnh mẽ đến đâu rồi. Nhưng lần này nàng lại khóc, lần khóc này cũng như những lần khóc khác, đều là vì tôi. Vì chính bản thân tôi quá lạnh nhạt với nàng nên đã làm nàng đau lòng, đau đến phát khóc.
Tự dưng theo bản năng mách bảo, tôi từ từ tiến đến gần nàng, đưa tay quệt đi hàng nước mắt còn ráo hoảnh trên khoé mắt. Nhưng Lam Ngọc đã gạt tay tôi ra thẳng thừng:
– Muốn đi đâu thì đi đi!
– Phong xin lỗi!
– Ai cần, Phong muốn tự làm theo ý mình mà!
Tôi khẽ cười, cười cái sự giận dỗi trẻ con của Lam Ngọc. Nhưng rồi tôi nhanh chóng trở lại với chính mình, áp sát vào tai nàng thỏ thẻ:
– Ngọc à, không phải Phong cố ý phá bỏ lời hứa đâu, mọi chuyện đều có nguyên do cả!
– Nguyên do gì?
– Nó nằm trong một kế hoạch đã được vạch trước!
– Kế hoạch gì vậy, cho Ngọc tham gia được không?
– Không được đâu, vì đảm bảo tính tuyệt mật nên càng ít người biết càng tốt, vả lại kế hoạch này cũng không cần nhiều người!
– Nhưng Ngọc muốn giúp Phong!
– Phong ổn mà, chỉ cần Ngọc hứa không nói với ai về kế hoạch này thì đã giúp Phong khá nhiều rồi, tuyệt đồi đừng để bất cứ ai ngoài Ngọc biết nhé!
– Ừ, Ngọc hứa mà!