Phần 39
Mãi cho đến giờ ra về, vừa định rượt theo Lam Ngọc thì một cánh tay từ đằng sau đã ghì cổ tôi lại suýt té:
– Nè, làm gì hớt ha hớt hải thế?
– Ớ Lan…
Vừa quay đầu lại đôi mắt xanh biếc của Ngọc Lan đã hiện ra trước mắt tôi, kèm với đó là một nụ cười đẹp như thiên thần khiến tôi như chết mệt.
– Nè, nhìn vừa vừa thôi! Kẻo hồn bay đi là mình không chịu trách nhiệm đâu!
– À ừm xin lỗi! Mà Lan kêu Phong có việc gì vậy?
– Hì, cũng hông có gì! Tính rũ Phong tối nay đi dạo tý ấy mà!
– Tối nay hả, bộ có việc gì sao?
Tự nhiên nàng đỏ mặt cốc đầu tôi:
– Ơ vô duyên, bộ có việc mới rũ đi dạo được hả?
– Ờ hông, hề hề! Vậy tối nay mấy giờ được?
– Um, khoảng 6h đi! Nhớ mua dùm mình một bó hoa hồng nha!
– Hửm, hoa hồng nữa sao?
Tôi lại ăn thêm cái cốc của nàng:
– Ơ, vô duyên! Người ta kêu mua thì mua đi! Có phải kêu Phong đi chết đâu!
– Uầy rồi rồi!
– Hì hì, vậy tối nay gặp lại nha! Xe Lan đang để ở ngoài, gặp lại Phong sau!
Nàng nheo mắt chạy đi để lại trong lòng tôi biết bao sự khó hiểu. Vì sao nàng lại rũ tôi đi dạo tối nay, vì sao nàng lại nhờ tôi mua cả hoa hồng nữa. Tất cả những thắc mắc đó có lẽ đến tối tôi mới biết được nếu không tình cờ gặp thằng Toàn với bé Phương đang ngồi uống nước ở một quán gần trường.
Hai tụi người đó bây giờ hạnh phúc lắm, đi đâu cũng kè kè bên nhau. Thân đến độ xin Lam Ngọc đổi chỗ ngồi luôn cơ mà. Chung quy lại thì sự kết hợp của hai người này về khách quan lẫn chủ quan đều mang lại những điều thú vị cho cả tôi và những đứa khác.
Về chủ quan, đương nhiên hai người nay yêu nhau thật nên vấn đề có hạnh phúc hay không thì khỏi phải bàn cãi. Thấy sắc mặc lúc nào cũng vui tươi của bé Phương cũng đủ hiểu rồi. Mấy thằng lớp khác cũng chẳng dám tòm tèm bé Phương nữa. Về khách quan, thằng Toàn là lớp phó học học tập của lớp, còn bé Phương coi như giỏi toàn diện. Hai người này mà phối hợp thì đủ sức ăn đứt mấy thằng A1 là cái chắc.
Quay trở lại với việc tình cờ gặp hai người đó. Tôi dắt xe vào quán rồi tự gọi cho mình một ly nước mía tán chuyện:
– Hai người dạo này vui nhễ? Chỉ tội cho cái thân già này!
– Nhìn mặt mày thảm thế thằng kia? Bị dựt hụi à?
– Dựt dựt tía cưng! Đang rầu về cái vụ Lam Ngọc nè! Hai người có thấy nhỏ có gì khác lạ không?
Tuy nhiên câu trả lời của hai đứa y như nhau:
– Chẳng thấy gì, vẫn bình thường mà mày!
– Phải đó, hồi sáng em vẫn còn hỏi chuyện bạn ấy xin đổi chỗ được mà!
– Ủa, lạ vây! Sao Lam Ngọc lại tránh mặt anh?
– Chắc tại anh làm bạn ấy giận chuyện gì đó chăng?
– Đâu, từ hôm tết giờ anh đâu có gặp mặt nhỏ!
– Ê, hay là mày làm gì con Ngọc rồi?
Đến đây thằng Toàn bị lĩnh ngay hai chiêu, một là cái cốc đầu của tôi, hai là dẫm bàn giò thần công của bé Phương làm nó la oai oái, giãy đành đạch.
– Au da, hông phải thì thôi!
– Hứ, ai bảo Toàn ăn nói linh tinh! Để Phương hỏi anh Phong một chút đã! – Rồi em quay sang tôi – Vậy Ngọc cư xử như vậy với anh từ lúc nào?
– Anh cũng không biết, tết này anh không có gặp Ngọc! Chắc là từ vụ giao thừa!
Nghe đến đây đột nhiên mắt bé Phương to ra. Em nhìn tôi đầy kinh ngạc:
– Sao, từ hôm đó đến giờ anh mới gặp Ngọc à?
– Ừ, tết anh lo đi với Lanna mà!
– Vậy thì chả trách vì sao Ngọc lại đối xử với anh thế! Anh biết không, khi Ngọc biết tin anh đi xem pháo bông với Lanna bạn ấy giận lắm đấy!
– Hả giận thật sao?
– Em cũng không chắc nhưng xét về thái độ lẫn sắc mặt của bạn ấy thì em đoán chắc là như vậy, suốt cả buổi chẳng nói năng câu nào cả!
Đến đây thằng Toàn liền chen vào với một bộ mặt cực kì nghiêm túc:
– Xin phép hỏi một câu nhen! Mày ấy Phong, mày xác định là mày yêu ai trong 2 nhỏ kia?
– Hả, sao mày…
– Đơn giản thôi, cái tật quan tâm người khác của mày rất dễ bị người ta hiểu lầm là mày có tình ý với người ta, vì vậy nếu mày yêu một cô gái nào đó thì mày bớt quan tâm đến những cô gái khác đi!
– Ý mày là…
Nó chu mỏ hút ngụm nước mía rồi nhìn thẳng vào mắt tôi:
– Mày đã chọn yêu ai rồi thì cứ mặc những đứa con gái khác trước đã, khi nào thành chuyện rồi giải quyết sau, hiểu chưa?
– Vậy mày kêu tao bỏ mặt Lam Ngọc á?
– Tất nhiên nếu người mày thích là Lanna!
Câu hỏi của nó khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi cứ trầm ngâm nhìn vào ly nước đục ngầu, lạnh ngắc mà tưởng tượng nó y như cảm giác trong lòng tôi lúc này. Một cảm giác thật khó chịu khi những ý nghĩa cứ thay phiên nhau xâm chiếm lấy trí óc của tôi lạo xạo như ta khoáy nước đá. Có lẽ thằng Toàn đã đúng, tôi không nên tiếp cận quá nhiều cô gái cùng một lúc, như thế sẽ chẳng được lợi ích gì cả. Nhưng nếu như làm theo lời của nó tôi sẽ phải bỏ mặc Lam Ngọc hay sao. Thiệt tình là tôi chẳng muốn làm thế chút nào cả.
Và rồi thằng Toàn lại cất lời cắt đi dòng suy nghĩ của tôi:
– Thôi dẹp chuyện qua một bên đi! Tối nay mày đã hẹn được ai đi chơi chưa?
– Ớ, đi chơi gì?
– Cái thằng này, mày giả khờ hay ngu thiệt dzậy! Hôm nay là ngày mấy mày không biết hả?
– Ơ, tao không có xem lịch!