Phần 19
Trở về một căn nhà đang thuê nơi mà anh Nam có thể tìm một chút bình yên sau những lăn lộn ngoài xã hội, nơi mà có người anh Nam đang yêu say đắm July.
Trải qua biến cố những ngày nay july gầy đi nhiều gương mặt xinh đẹp phủ một lớp u sầu buồn man mác, sự lo âu vẫn ẩn hiện trên khuôn mặt đẹp không tì vết.
– Anh về rồi! – July chạy ra ôm chặt lấy anh Nam đang mở cửa bước vào nhà.
– Sao rồi anh! Có tin tức gì của Cha em không? Có không anh???
Hình ảnh lại được hiện thực hóa trong đầu anh Nam, cái hình ảnh Trần Dĩ ngã gục trong vũng máu với một phát đạn xuyên đầu ám ảnh anh Nam suốt khi đối diện với July.
Hít một hơi sâu anh Nam lắc đầu, cái lắc đầu để gạt bỏ hình ảnh đó ra khỏi tâm trí đồng thời cũng trả lời cho July.
– Hức… cha em… – July bật khóc.
Anh Nam choàng tay ôm nàng vào lòng an ủi làm chỗ dựa cho july để cho nàng khóc ướt cả vai mình đến kiệt sức, nhẹ nhàng bồng nàng vào phòng kéo chăn đắp cho nàng gối đầu lên đùi mình mà ngủ, anh Nam khẽ ngã người tựa đầu lên thành ghế ánh mắt suy nghĩ miên man, trong đầu anh Nam lúc này không gì ngoài muốn giải quyết Sáu Rẫy…
Để cho july ngủ anh Nam khẽ đứng dậy bước ra ngoài sân kéo một điếu thuốc nhả khói mông lung suy nghĩ tìm cách giết Sáu Rẫy cho thật im ắng, nếu Sáu Rẫy chết rồi thì mọi chuyện của quá khứ sẽ chôn vùi, chuyện anh Nam giết cha của july cũng sẽ theo xuống mồ và ít nhất nếu anh không có được vị trí của Sáu Rẫy thì anh cũng tự do tự tại không bị đè đầu cưỡi cổ.
– Sáu Rẫy à mày nhất định phải chết! – Anh Nam thâm trầm tự nghĩ.
Két… két… tiếng xe hơi dừng gấp.
– Lôi đầu chó nó lại cho tao! – Sáu Rẫy nhảy xuống mặt đỏ ngầu hơi men ra lệnh.
– 3 thằng đàn em lập tức chạy tới lôi xềnh xệch anh Nam tới trước mặt Sáu Rẫy, khẽ nghiêng đầu Sáu Rẫy nhìn anh Nam như đang nhìn một con chó chết.
– Đụ má mày tạo phản hả!!! Hả… hả… – Liên tiếp những cú đá vào bụng anh Nam khiến anh đau đớn ngã quật người xuống lăn lộn.
– Dựng nó lên!
– A Hoàng ra đây! – Sáu Rẫy nói.
Trên xe A Hoàng đàn em mà anh Nam tưởng rằng thân tín lộ mặt là một kẻ bán đứng anh.
– A Hoàng thằng chó…
– Ai da đại ca à đừng trách em anh tốt với em đó nhưng cái em cần là tiền chứ không phải lòng tốt! – A Hoàng chế giễu.
– Mày…
– A Hoàng nói cho nó nghe câu tao hay nói! – Sáu Rẫy ra lệnh.
– Làm con chó của anh Sáu anh Sáu kiêu sủa thì phải sủa nghe chưa!!! Hặc hặc!!! – A Hoàng kê sát tai Anh Nam nói chế giễu.
Một cái liếc mắt từ Sáu Rẫy hiểu ý tên đàn em đang đứng sau lưng anh Nam lập tức bước lên chụp lấy cánh tay trái anh Nam đặt nhanh lên bàn ấn chặt cho xoè bàn tay ra.
Không nói nhiều Sáu Rẫy móc dao nhanh như cắt gọn gàng.
– Phụp… á… á… – Anh Nam vật vã nhìn 2 ngón tay mình bị chặt ngang máu phun tung toé đau đớn vô cùng.
Nỗi đau đớn khiến anh Nam té đái tại chỗ vật vã.
– Dựng nó lên tay bên kia! – Sáu Rẫy lạnh lùng ra lệnh tiếp.
– A… a… đừng… Sáu Rẫy… đừng… tao biết lỗi rồi… đừng… tha cho tao… đừng… tao xin lỗi… là tao sai… tao sai… đừng… – Anh Nam hoảng loạn cúi đầu quỳ lạy tay không ngừng bịt vết thương đang túa máu.
– Hả??? – Sáu Rẫy giả vờ không nghe nghểnh tai hỏi lại.
– Là tao sai… tao sai rồi… cầu xin mày tha thứ cho tao… tao xin lỗi… xin mày… – anh Nam vừa khóc vừa ôm đùi Sáu Rẫy van xin, cái bộ dạng thất bại, thất bại hoàn toàn…
– Tha??? Hahaaaa… khặc khặc… giờ nhé tao ý định giết mày xong tao xin tha mày có tha không… Khặc khặc tao cười chết mất…
– Theo tụi bây tụi bây có tha không? Khặc khặc! – Sáu Rẫy hỏi đám đệ xung quanh, cả đám hùa nhau cười lên chế giễu.
– À… hình như tao quên gì đó… cái gì ta… – Sáu Rẫy chắp tay sau đít đi vòng quanh anh Nam đang quỳ dưới đất không ngừng chậm rãi nói như một kiểu tra tấn tâm lý mà hắn rất thích dùng.
– À… á… gì nhở… đúng rồi tụi bây có coi clip của tiểu thư độc tôn nhà Trần gia chưa???
– Mày… Sáu Rẫy… tao làm tao chịu đừng động đến cô ấy!!! – Anh Nam biết ngay lập tức gắng sức la lên.
– Đừng… tao xin mày… cô ấy vô tội… đừng… tao lạy mày…
Sáu Rẫy im lặng nhìn anh Nam đang khóc lóc cầu xin không nói gì khẽ vẩy vẩy tay ý bảo tụi đàn em lui hết ra.
– Ra xe chờ tao!
– Dạ đại ca!
Đợi cho cả bọn đi chỉ còn lại hai người, Sáu Rẫy khẽ khom người vẫy vẫy con dao còn đang dính máu trong tay kê lên mặt anh Nam, con dao sắc lẹm khẽ cứa nhẹ một đường mỏng trên mặt anh.
– Chậc chậc tao nghĩ nếu con dao này mà để lên mặt con nhỏ đó thì thế nào nhỉ!!!
– Đừng… tao lạy mày… đừng… tao bỏ hết… tao không cần gì hết chỉ cần mày tha cho tao và cô ấy tao hứa tao hứa sẽ bỏ đi… tao sẽ đi… đừng tao van mày…
– Đi à… Chậc… mày đi rồi vậy ai làm chó cho tao… hử… – Sáu Rẫy đung đưa con dao nhấn nhá chậm chạp.
– Vậy… vậy mày muốn tao làm gì…
– Mày chưa nghe rõ à? Làm… chó… cho tao…
– Mà chó thì phải biết… gì nhỉ… Hử…
Nước mắt thi nhau rơi rớt sự nhục nhã lúc này đánh đổi bằng mạng sống, tôn nghiêm của một thằng đàn ông hoàn toàn sụp đổ sau ba tiếng…
“Gâu… gâu… gâu…”
– Hahaaaa khặc khặc giỏi giỏi… chó ngoan… khặc khặc… – Sáu Rẫy ôm bụng cười khoái trá.
– Thế mới đúng chớ! Không uổng công bao năm nay tao nuôi mày! Giỏi giỏi!! – Có lẽ cái cảm giác thuần phục được một người thành con chó ngoan mang cho hắn nhiều khoái cảm.
Nước mắt nhục nhã lăn dài kéo theo sự tôn nghiêm tự trọng, đến cuối cùng anh vẫn là một món đồ chơi trong tay Sáu Rẫy.
– Chậc… nói xem mày là gì của tao… hử…
– Tao là chó… là chó của mày… Xin mày tha cho cô ấy…
– Chậc… chậc… chậc… đứng dậy đứng dậy nào… – gọi như gọi chó Sáu Rẫy chưa buông tha cho anh.
– Đem đồ băng bó cho tao! – Sáu Rẫy quay qua đám đàn em đứng đằng xe ra lệnh.
– Đưa tay đây! Anh nói chú mày rồi ngoan ngoãn theo anh thì đời mày lên hương đang yên đang lành tự nhiên trở chứng chi không biết?
– Chậc… ai xúi mày… Á… á… – Anh Nam thét gào đau đớn khi Sáu Rẫy đang băng bó cho anh lại đột ngột bóp chặt tay vào miệng vết thương.
– Không… không ai… là do tao ngu ngốc… a… a… á… – anh Nam đau đớn hét lên.
– Hử…
– Không không ai cả là do tao… do tao… chỉ mình tao… a… a tha cho tao…
– Vậy à!!! – Sáu Rẫy mặt tỉnh bơ buông tay khỏi vết thương.
– Có phải mày bép xép cái miệng cho con july biết gì rồi phải không…
– Không… không tao thề… em ấy chưa biết gì!!! Tao không điên chính tay tao giết bố cô ấy sao tao có thể nói…
– Ồ… chậc… tao đang nghĩ nếu em nó biết mày chính tay giết cha nó thì sẽ ra sao ta… khặc khặc…
– Sáu Rẫy… Mày… mày muốn gì…
– Mày biết tao muốn gì mà… phải không??? – Sáu Rẫy nở một nụ cười hèn mọn bàn tay nhẹ vỗ vỗ lên mặt anh Nam.
– Mày… – Câu chửi tiếp theo bị anh Nam nuốt lại khi nhìn thấy ánh mắt Sáu Rẫy lại trở nên tàn nhẫn nhìn anh.
– Cho mày ăn một thời gian cũng đủ rồi! Nhả đi chứ… hử… ngoài kia gái gú thiếu gì mắc gì phải dính chỉ 1 con… đúng không…
– Nè… sau này tao cho mày cả khu vực ui gái gú mày tha hồ mà hưởng thụ có gì đâu nè…
– Khốn kiếp… anh Nam bất lực đấm bàn tay đang chảy máu của mình xuống đất vô vọng.
– Chậc… cho mày biết thêm một chuyện, cái clip chính tay mày bắn ông già nó tao quay lại rõ lắm đấy kaka… – Sáu Rẫy vỗ vỗ lên vai anh Nam.
– Thử nghĩ xem giờ nếu nó lọt vào tay july xem em nó sẽ như thế nào… hử… ái chà người mình yêu giết cha mình… đặc sắc đặc sắc đây… – Sáu Rẫy tra tấn tâm lý.
– Đủ rồi! Tao nói đủ rồi!!! Mày im đi… im đi! Giết tao đi! Nè mày giết đi… – anh Nam tuyệt vọng.
– Chậc! Lại nữa rồi… mày là gì của tao nhỉ? Tao cho phép mày chết chưa mà mày đòi chết! – Sáu Rẫy lại đạp lên vết thương của anh Nam.
– Á… á…
– Có con đàn bà thôi mà! Hử…
– A… tao thua… thua trắng rồi…
– Hử… – Sáu Rẫy lại ngoáy ngoáy bàn chân lên vết thương của anh Nam.
– Tao… nghe… tao nghe…
– Khặc khặc… hảo a! Hảo! Có thế chứ! Cái gì cũng vậy tao thích tự nguyện hơn! – Búng tay cái chóc Sáu Rẫy thỏa mãn.
Hắn thèm muốn july lâu lắm rồi, từ cái ngày hắn biết anh Nam tình cờ quen được july hơn nữa lại còn là con gái ông trùm hắn đã thèm nhưng nhìn xem hắn ở phe khác lại còn già thử hỏi xem một cô thiên kim tiểu thư Trần Gia sao lại chọn hắn chứ… cũng may hắn còn một quân cờ hữu dụng là anh Nam… trong đầu Sáu Rẫy hiện lên hình ảnh trong đoạn clip sex mà hắn quay được làm hắn càng thêm nóng máu hưng phấn, cũng may khi nãy ăn tiệc hắn đã múc 2 em nên hơi mệt chứ nếu không có lẽ hắn đã múc luôn july bây giờ.
– Sáng mai đưa em nó đến gặp tao tại khách sạn Hưng Cửu Long! – Sáu Rẫy nói lãnh đạm ngạo mạn không quên nhếch mép kéo theo một nụ cười của kẻ thắng cuộc.
– A Hoàng tối nay mày với mấy đứa ở lại đây coi bảo vệ đại ca Nam nhé! Sắp tới mày cứ theo đại ca Nam phụ quản lý khu vực mới đi! – Sáu Rẫy bóp chẹt mọi con đường của anh Nam.
– Dạ! Đại ca! – A Hoàng nhanh chóng nhận việc trong mừng rỡ, rõ ràng hắn là chiếu dưới của anh Nam nhưng lại nhận lệnh trực tiếp từ Sáu Rẫy tính ra hắn còn lớn hơn cả anh Nam, một đại ca bù nhìn.
Nhìn bộ dạng thảm hại của kẻ đang quỳ dưới đất a Hoàng bĩu môi cười cho sự thảm bại của anh Nam mà hắn là kẻ đóng góp công to.
– Đừng chết nhé! Đại ca còn phải sống để chăm lo cho tụi đàn em này chứ! Đúng không hả? Hahaa! – A Hoàng vỗ vai anh Nam đồng thời kéo anh dậy đưa vào nhà.
Bọn chúng tự nhiên như nhà của chúng kéo bia kéo mồi trong tủ ra ngồi uống kéo theo cả anh Nam bắt phải ngồi cùng, bọn chúng không cho anh Nam một cơ hội nào có khoảng trống để làm chuyện ngu ngốc.
– Á… một tiếng thét dễ thương vang lên từ phía đằng sau chính là july, nàng vừa ngủ dậy và bước ra khỏi phòng, cái đầm ngủ trắng tinh mỏng tăng ẩn hiện những nét quyến rũ của cơ thể bị những người lạ mặt đang ngồi trong nhà nhìn thấy nên nàng bất giác hét nhỏ e thẹn chui tọt ngay lại vào phòng.
Bọn đàn em thằng nào thằng thấy mắt sáng rỡ như thấy mồi ngon, thầm chép miệng chèm chẹp, đáng tiếc hàng này là của Sáu Rẫy có cho tiền tụi nó cũng không dám mó vào, mạng hay gái… tất nhiên tụi nó chọn cái mạng cùi của tụi nó.
– Đại ca có phúc quá nhở! Hahaaa! – A Hoàng vỗ vỗ vai anh Nam kéo theo những tràng cười dâm.
Anh Nam cắn răng nhẫn nhục, phản ứng sao? Anh dám sao? Anh đã thua hoàn toàn…
July mang bộ mặt hơi đỏ đỏ trong bộ đồ khác bước ra khỏi phòng.
– Bạn anh hả anh Nam?
Anh Nam im lặng không trả lời.
– Á… tay anh tay anh… – July hốt hoảng khi nhìn thấy tay anh Nam đang băng bó một cục băng to đùng máu rỉ thấm đỏ ra ngoài.
– Anh bị sao vậy? Mau mau đi viện! Sao lại quấn băng tùm lum thế này? Đi… em đưa anh đi…
Sự quan tâm chăm sóc của july càng làm anh Nam thêm đau lòng nhưng anh biết làm gì bây giờ? Trốn cùng july đi sao? Thoát nổi không? Anh Nam như đang nắm tay july đứng giữa một bờ vực nếu anh lùi một bước trốn chạy cùng nàng đằng sau sẽ là những con chó sói sẵn sàng cắn xé anh và nàng thành trăm mảnh nhưng nếu anh bỏ nàng lại nhảy qua vực một mình thì anh ít nhất cũng còn cái mạng còn cơ hội làm lại…
Cắn răng chặt hạ quyết định, một quyết định mà có lẽ suốt đời này anh mãi mãi hối hận anh vứt bỏ người con gái mình yêu để đánh đổi…
– Tụi bây ra ngoài! Để tao nói chuyện với july!
– Đại ca à! Anh Sáu nói rồi…
– Xoảng… Cút ra ngoài!!! – Anh Nam hét lớn cắt ngang mắt đỏ lên điên loạn tay cầm chai bia mới đập bể đưa lên chỉ thẳng mặt A Hoàng.
A Hoàng cũng là kẻ thức thời hắn biết anh Nam điên lắm rồi… không nên để dây đàn quá căng, hắn đánh mắt cho tụi còn lại bước ra ngoài.
– Thằng chó! Nếu không phải anh Sáu còn muốn con july thì tao xiên chết mẹ nó rồi! Ra sao thì ra! – A Hoàng tức tối.
– Tụi bây chia ra canh quanh nhà cho tao! – A Hoàng ra lệnh trong bực dọc.
Bên trong một july hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng lúc này nàng không có bận tâm lắm mà nàng chỉ lo cho vết thương của anh Nam, đôi môi xinh đẹp luyến thuyến hỏi han.
– Anh không sao!! – Anh Nam hạ nhiệt bỏ chai bia bể xuống hạ giọng nhẹ nhàng.
– Anh bất cẩn bị thương thôi! Không sao đâu! Khỏi cần đi viện!
– Nhưng mà em thấy máu còn chảy nhiều lắm!
– Không sao mà! Nghe anh nói nè… – anh Nam hơi nghẹn, một sự cắn rứt trỗi dậy khiến anh nghẹn lời, ánh mắt july vẫn như thế trong sáng, thánh thiện, cộng thêm những biến cố gần đây đôi mắt đó có thêm một dũng khí đương đầu với cuộc sống, nó càng làm anh thêm thấy xấu hổ khi đối mặt với ánh mắt đó… nhưng…
– Sáng mai em đi với… anh… có một người có thể… biết tung tích của cha em… – anh Nam cố gắng lắm mới đủ dũng khí nói ra lời nói bịa đặt đó, vậy là anh đã quyết định.
– Thật hả anh? Cha em còn sống chứ? Thật không anh? Người đó là ai? Mình đi ngay được không?
Những câu hỏi dồn dập như cắt xé trái tim của anh Nam… xé nát cõi lòng anh.
– Sáng mai… người đó… mới gặp em được…