Phần 23
Đêm ấy, có 3 sự kiện xảy ra với 3 đứa trong lớp 10 Anh của cô Hiền.
Duy và 2 thằng bạn vừa gặp nhau trong quan bar, chưa kịp khui chai rượu thì có 5 thằng khác dí dao vào lưng, lặng lẽ dẫn ra xe 7 chỗ đợi sẵn. Chạy ra ngoài thành.
Vi tắm rửa ăn uống xong không tài nào học bài được. Phòng trọ bình thường có Lan, giờ Lan ngủ trong bệnh viện thấy không quen. Vi mở vở ra, nhưng ngồi cắn bút. Tại sao lại vậy chứ, sao lại nghĩ về anh ta? Tại sao lại nghĩ về cái ấy chứ? Không được, mình phải học bài, không được như thế.
Nhưng tay Vi không làm theo suy nghĩ của mình, Vi cần điện thoại lên, bấm rồi xóa, bấm rồi xóa, không biết cái gì. Cuối cùng không chịu được, Vi bấm gọi. Lần thứ 2 mới có người bắt máy.
– Ba ăn cơm chưa?
– Rồi con ạ. Con học bài hay làm gì đấy?
– Dạ con học bài, nhưng con… nhớ ba. Ba tới đây với con.
– Không được. Con phải học bài chứ. Còn bạn con nữa.
– Bạn con vào bệnh viện chăm người bệnh. Con nhớ ba, con không học được, ba tới đi.
– Ừ. Vậy đợi ba nhé. Ba thay quần áo.
Vi không nhớ ba. Hôm trước Vi quyết làm tình với ba là vì thương ba thật, vì tức mẹ, muốn trả thù nữa. Còn hiện tại Vi nứng. Càng nghĩ tới hình ảnh lúc chiều trong bệnh viện Vi càng thấy khó chịu.
Bản thân Vi chưa biết nứng là gì, vì sao lại thế, nhưng lúc này đây Vi muốn làm gì đó, và Vi nghĩ để làm điều đó chỉ có ba.
Trong bệnh viện, Sơn chuẩn về. Sau khi mua cơm cho 2 anh em ăn, Sơn bảo Lan lấy sách vở ra Sơn dạy. Lý do là gần thi cuối năm rồi, sợ Lan quên bài. Vì vậy mà Sơn về muộn.
Cảm kích trước tình cảm Sơn dành cho mình, khi tiễn Sơn ra nhà xe, Lan đã chủ động ôm Sơn từ phía sau.
– Thầy… anh à. Em cảm ơn anh. Nhưng anh đừng tới nhiều, anh Phong biết không hay. Em tự học được mà.
Sơn quay lại, đặt nụ hôn lên trán Lan.
– Em yên tâm. Anh tới đây chỉ như một người bạn giúp đỡ, anh không để Phong nghi ngờ đâu. Em vào ngủ đi nhé.
– Dạ. Anh về cẩn thận.
Cũng như Vi, Lan soạn sách vở ra học nhưng không học được. Lan nghĩ về Sơn. Lan mỉm cười, thấy ấm áp. Sự quan tâm chăm sóc của Sơn đã làm Lan mạnh dạn hơn.
…
Bốp bốp bốp… Từng cú tát liên tiếp vào mặt 3 thằng trẻ con xăm trổ.
– Ai bảo chúng mày làm.
2 thằng kia nhìn Duy, Duy im lặng. Bản tính hiếu thắng của trẻ con, nó tưởng nó là nhất nên lâu nay coi trời bằng vung.
Bụp – một cú đá thật mạnh vào bụng Duy.
– Mày là chủ mưu phải không?
Duy quặn ruột lăn ra, gần như ói máu, nhưng vẫn im lặng.
– Được lắm, chúng mày còn nhỏ mà khá đấy.
Thằng nói hất cằm. 3 thằng đàn em dí đầu Duy và 2 thằng kia xuống đất, 1 thằng khác đang đứng châm mỗi đứa 1 điếu thuốc.
Xèo xèo xèo… mùi thuốc lá đỏ dúi vào giữa bàn tay khét rẹt, cả 3 thằng vùng vẫy.
– Huhu, các anh tha cho em, không phải em, là nó nhờ bọn em làm ạ.
Một trong 2 thằng kia chịu không được mở miệng khai, nó hất cằm về phía Duy.
– Mày phải không? Nói mau. Ai bảo mày làm?
Vừa hỏi, thằng đè đầu Duy dúi tiếp điếu thuốc thứ 2 vào cổ tay, không thương tiếc.
– Em nói, em nói, tha cho em. Hic hic.
– Nói đi, tên, tuổi, địa chỉ?
– Dạ…