Phần 14
Vừa ra dắt xe định về thì Vi thấy chị Hà đang nằm nghiêng giữa sân cùng xe máy.
– Chị sao vậy?
– Chị vừa lấy xe ra thì trúng con chó chạy ngang làm chị ngã, tay chị bị trầy rồi.
Vi dừng xe tới đỡ người phụ nữ, khoảng 30t, cùng học lớp erobic với Vi. Hôm nay Vi và chị Hà về sau cùng vì ở lại tập thêm vài động tác. Mặc dù chị gần gấp đôi tuổi Vi nhưng còn trẻ nên chị em cho thoải mái.
– Chị ngồi nghỉ đi, để em đỡ xe.
Anh bảo vệ thấy vậy cũng chạy ra dựng xe lên.
– Chị có sao không? – Anh bảo vệ hỏi.
– Chị bị trầy bàn tay thôi.
– Xe chị hình như bị bó phanh rồi. Chắc lúc nãy chị phanh gấp quá, em đẩy không được.
– Xui thế. Ở đây có tiệm sửa xe nào không?
– Cách khoảng 300m chị à. Chị ngồi nghỉ, chút xong ca đưa đi sửa cho.
– Vậy thì lâu quá. Thôi chị gửi đây nhờ em sửa dùm, mai chị tới lấy nha. Chị đi taxi về trước còn cơm nước cho con.
– Dạ. Chị yên tâm.
Vi nãy giờ xuýt xoa phủi quần áo cho chị Hà mới lên tiếng.
– Thôi để em chở chị về cho. Đừng kêu taxi nữa.
– Phiền em vậy. Chị kêu cho tiện.
– Thì coi như em qua chị chơi cho biết nhà, hihi.
– Ừ vậy thì đi ha.
Hà ngồi lên xe điện của Vi, 2 chị em vừa đi vừa nói chuyện. Chẳng mấy mà tới nhà Hà ở phía rìa thành phố. Nhà Hà là một căn nhà 3 tầng đẹp cạnh khách sạn 3 sao Hoàng Yên.
Vừa dừng xe trước cửa đợi người nhà ra mở cổng thì Vi thấy một chiếc xe quen chạy vào garage khách sạn Hoàng Yên.
– Chị ơi, khách sạn của ai vậy?
– Của nhà chị đó.
– Thật không chị?
– Thật mà. Không tin chị dẫn vào chơi nha. Nhà chị ở bên này, bên kia kinh doanh.
– Chị, giúp cái này được không?
– Gì vậy?
– Em vừa thấy người quen của em đi vào đó, chiếc ô tô vừa xong chị thấy không?
– Ừ có.
– Có thể cho em lên xem họ đi với ai, ở phòng nào không?
– Quan trọng vậy à?
– Dạ. Giúp em đi.
– Ừ, không cần vào đó đâu.
Hà móc điện thoại gọi, lễ tân cầm máy, Hà mở loa ngoài.
– Em xem khách vừa vào là ai, ở phòng nào. Tên người đặt phòng.
– Dạ khách quen ạ. 2 người này hầu như tuần nào cũng tới. Chứng minh thư người đặt là Ngô Thanh Phong.
Vi không tin vào tai mình khi nghe nhắc tên Phong. Nó thì thầm với Hà.
– Chị hỏi lại dùm em có nhầm không?
– Không nhầm đâu ạ. Em quen mặt mấy tháng nay mà.
Thằng lễ tân trả lời rành rọt.
– Như vậy được chưa em?
Hà hỏi Vi.
– Chị. Có cách nào xem trong phòng không?
– Bậy, vi phạm nhân quyền đấy. Họ kiện chết.
– Em xin chị mà. Em muốn thấy xem có thật không, đó là anh trai em.
Vi vẫn đủ tỉnh táo để không nói mẹ mình ra.
– Được rồi. Nhưng em hứa không được nói với ai đấy. Cái này chị làm vì thương em thôi nhé.
– Dạ, em cảm ơn chị. Mau lên ạ.
Hà gọi hỏi nhân viên số phòng, rồi sau 4 – 5 bước nhập mật khẩu, mã bảo mật ở điện thoại, một ứng dụng hiện ra. Hà quay qua Vi.
– Em chắc chưa? Có thể không có lợi cho em đâu.
– Dạ chắc. 1 giây thôi. Em muốn biết họ vào đó làm gì.
Hà kéo Vi lại gần, bấm 1 ô trên điện thoại, rồi tắt ngay sau 2s.
– Như vậy được chưa? Chị bảo rồi mà.
– Thôi ạ, em cảm ơn. Em về đây.
– Ừ đi cẩn thận nhé.
– À chị ơi. Chị quay thế lỡ thất lạc thì sao.
– Em yên tâm, chị không lưu lại đâu, máy không gắn thẻ nhớ. Chỉ cần xem online khi có việc gì thôi.
– Dạ, em về ạ.
Vi phóng xe đi như điên. Nước mắt nó chảy dài. Hình ảnh mẹ nó vục đầu vào háng Phong lúc nãy dù chỉ 2 giây cũng khiến nó ghê tởm…