Phần 31
Thấy chị yếu tôi hỏi chị có muốn quay về Việt Nam thay vì tiếp tục bay qua Hàn Quốc hay không thì chị nói:
– Người ta nói: Trong đời người, phải biết ít nhất một lần chiêm ngưỡng mùa Thu Hàn Quốc, phải không anh?
– Đúng rồi. Ở những quốc gia có 4 mùa thì quả thật là mùa Thu rất đẹp.
– Giống như em vậy! Em đang là mủa Thu, phải không anh. Không bao lâu em sẽ vào mùa Đông rồi.
Tôi lại quay mặt đi, không trả lời…
Tối hôm đó, chị đòi tôi làm tình. Tôi nói:
– Dạo này em yếu. Làm tình chỉ làm mệt em thêm.
Thật vậy lúc bắt đầu cuộc hành trình thì chị còn sung sức nên chúng tôi đụ nhau bất kể sáng chiều tối, nhưng mấy ngày sau này thì tôi tránh không làm tình vì thấy chị yếu. Chị nằng nặc đòi:
– Em thèm được cảm nhận thằng cu của anh trong em và em cần được cảm nhận khi anh xuất khí trong em.
Sau Hàn Quốc, Chị yếu quá nên chúng tôi huỷ chương trình đi tiếp mà lấy máy bay về lại Việt Nam.
Tôi hộ tống chị về đến Đà – Lạt rồi tôi nhanh chóng về Sài – Gòn để xử lý nhiều chuyện cấp bách trong Công ty. Xong tôi về nhà hai mẹ con chị Hiền để tìm chút thư giãn! Cuộc du lịch với Chị Tâm tuy tràn đầy cảm xúc nhưng cũng rất mệt mỏi và căng thẳng cho tôi, tôi cần gấp rút xả stress.
Tôi đến vừa lúc con Trang đi học về, nó mừng rỡ nhảy lên ôm cổ tôi. Tôi ẩm nó vào phòng mà hối hả đụ nó. Qua mấy tuần khá nặng nề, cái tươi thắm và hồn nhiên của đứa con gái làm tôi như bừng sống dậy. Tôi ôm siết nó trong lòng mà nâng niu vuốt ve nó, con nhỏ cứ cười khúc khích sung sướng.
Chị Hiền bận công chuyện nên tối đó tôi dẫn con Trang đi ăn mì vịt tiềm trong Chợ – Lớn. Được nhìn, được nghe đứa con gái kể chuyện tía lia làm tôi thấy lòng thật thanh thản. Về Sài – Gòn, con Trang học rất chăm và giỏi. Đã vậy, có được cuộc sống tình dục khả quan nên con bé đẹp hẳn ra… có điều nó vẫn ốm nhom với hai gò vú xẹp lép! Tôi cười, ghé miệng vào tai nó mà nói:
– Vú em dạo này đỡ hơn xưa, lúc trước là trái chùm ruột bây giờ là trái cau, mà lại là trái cau còn non, chưa chín tới!
Nó lấy tay đấm thùm thụp vào lưng tôi.
Về nhà, chị Hiền vẫn chưa về, nên tôi lại đè con Trang ra mà chơi nó một lần nữa, để xả cho hết những dồn nén tích tụ trong mấy tuần qua…
Cuối tuần khi tôi trở lên Đà – Lạt thì tôi không ngờ Chị Tâm lại xuống dốc nhanh như vậy. Trông chị tiều tuỵ và hốc hác. Chị nằm trên giường đưa tay cho tôi nắm mà nói:
– Trung đừng buồn, tất cả là do số phận hết mà thôi. Phần em thì được sống mấy tuần như vợ chồng với Trung một cách công khai, với sự đồng tình của anh Huyến và Mẹ làm em đủ hài lòng rồi.
Lúc đó, con Hoài đi học về, chạy lên phòng thăm Mẹ. Thấy tôi, nó đỏ mặt, lí nhí chào hỏi rồi định đi xuống nhà nhưng Mẹ nó biểu nó vào ngồi bên cạnh để chị nói:
– Mẹ đã nói hết với con, cậu Trung là người mẹ gắn bó thương yêu từ lúc bằng tuổi của con. Mẹ vừa được sống mấy tuần hạnh phúc với cậu… mẹ rất mãn nguyện. Còn anh, em muốn là sau này, anh phải lo cho con Hoài, lẻ dĩ nhiên nó còn Ba nó nhưng Ba nó là thi sỉ, văn sĩ, không thực tế bằng anh, anh phải thay em mà chăm lo để cho con Hoài có được tương lai tốt đẹp. Trung phải làm được điều đó cho em yên tâm.
Khi Chị Tâm mất, tôi không có can đảm đến nhìn chị lần cuối và tiễn đưa chị. Ngày được tin chị mất, tôi ở nhà đóng cửa, nằm trùm mền như thằng khùng ngớ ngẩn.
Phải mấy tuần sau, tôi mới nhoi đầu lên khỏi mặt nước để trở lại với cuộc sống hàng ngày. Trong giai đoạn khủng hoảng đó, tôi nhờ có chị Hiền và con Trang lúc nào cũng có bên cạnh để động viên tôi. Tôi thành thật biết ơn hai « người vợ » của tôi đã không phê phán mà còn hiểu tôi và hết mình chăm sóc cho tôi.
Tôi biết mình đả hoàn toàn ra khỏi tình trạng trầm cảm khi tôi cảm nhận trở lại những đòi hỏi tình dục. Sáng hôm đó, chị Hiền đang loay hoay đưa cho tôi ly nước cam vắt trong lúc tôi mới tỉnh ngủ… thì tôi đưa tay mà xoa bóp vú của chị. Chị ngạc nhiên nhìn tôi… và khi thấy tôi đang nhìn chị với ánh mắt mê đắm thì chị mừng rỡ kêu lên một tiếng:
– Mình!
Rồi chị sung sướng vén áo lên mà đưa vú về phía tôi để tôi bú vú chị.
Phần tôi thì khi ngậm được vú của chị thì tôi cũng sung sướng không kém. Vú chị êm ấm làm tôi nhắm mắt thở phào thích thú. Vú của chị không chỉ là một vật thể của người phụ nữ mà còn là món ăn tinh thần của tôi. Bú vú chị giúp sự sống trong tôi trỗi dậy, đẩy lui được sự buồn đau, trầm cảm.
Chị âu yếm vuốt tóc tôi:
– Mừng Mình qua được đoạn đường gồ ghề, khó khăn…
Tôi cần thêm một cảm giác khác nữa… tôi biểu chị cởi quần ra rồi leo lên ngồi lên mặt của tôi cho tôi được bú lồn chị. Tôi cần ngửi lại cái mùi lồn đàn bà, cái vị mằn mặn của chất nhờn ứa ra từ khe lồn của vợ tôi. Tôi úp mặt vào lồn của chị mà nhắm mắt hít một hơi dài để cho mùi thơm của lồn vào tận tim phổi của tôi.
Tối hôm đó tôi bắt hai mẹ con phải ngủ chung giường với tôi. Chìu lòng tôi chị Hiền đành phải chấp nhận… chị vẫn chưa quen để tôi đụ chị trước mắt con gái!
Mọi chuyện trở lại bình thường. Tôi trở về với công việc hàng ngày… chị Hiền mở một tiệm kinh doanh quần áo… con Trang thì vẫn học hành tốt. Ba mẹ con chị Hiền tìm được căn nhà khá lớn và cuộc sống đoàn tụ làm cả ba rất biết ơn tôi nhưng tôi vẫn do dự về sống chung với họ, tôi có cảm tưởng là tôi chưa hoàn toàn sẵn sàng.
Sáng hôm đó, đang ngồi trong văn phòng riêng ở công ty thì chú bảo vệ cho tôi biết là có một cô gái muốn gặp tôi. Cô ta không chịu nói tên nhưng cho biết là bà con của tôi.
Tôi cho mời vào…
Khi cửa mở thì tôi sững sờ khi thấy con Hoài đang đứng ngượng ngập trong khung cửa. Trong khoảnh khắc, tôi tưởng là Chị Tâm vì nó giống mẹ nó như đúc lúc chị cùng tuổi với nó, cái tuổi 16 khi chị khám phá ra những rung động đầu tiên của tình ái với tôi.
Trông con Hoài ốm hơn, gương mặt nó xương xẩu làm tăng nét buồn kín đáo.
Nó đứng đó lặng nhìn tôi.
Tôi bối rối không ngờ… thật ra thì từ khi Chị Tâm mất tôi không muốn tìm lại những gì có liên quan đến cái quá khứ đó, tôi không lên Đà – lạt nữa, và tôi cũng cố xoá nhoà những gương mặt vương vấn đến Chị Tâm… Trong tiềm thức tôi biết con Hoài là một mối âu lo cho tôi, nó biết được nhiều mảng kín của tôi, nó lại là một đứa con gái cực kỳ thông minh, nhưng lại đầy gúc mắc làm tôi e dè.
Tôi có một cảm tưởng không dễ chịu chút nào là dù con Hoài đáng tuổi con cháu của tôi nhưng tôi lại ở thế yếu hơn nó! Tôi không quên những lời trăn trối của Chị Tâm nhưng tôi không có can đảm tìm đến nó, tôi đút đầu xuống cát như con đà điểu để khỏi nhìn thấy nguy cơ!!!
Nhưng hôm nay nguy cơ lại tìm đến tôi làm tôi trở tay không kịp.
Tìm lại được chút bình tĩnh, tôi vụng về mời con Hoài vào. Nó khép nép ngồi xuống cái sofa dành cho khách trong văn phòng.
Vừa uống một ngụm nước xong, con Hoài tấn công ngay:
– Tại sao cậu không liên lạc với Hoài sau khi mẹ mất?
Tôi không ngờ chưa chi mà nó lại đánh phủ đầu như vậy nên tôi bối rối:
– Tại cậu bận nhiều chuyện quá…
Đứa con gái cười buồn:
– Cậu lại không nói thật rồi… từ lúc gặp Hoài, tại sao cậu cứ không trung thực với Hoài vậy?
Câu nói của nó làm tôi không biết trả lời ra sao. Con Hoài tiếp tục:
– Hôm nay Hoài tìm đến cậu để hỏi cho ra lẻ, để mọi chuyện được sáng tỏ, để không còn mâu thuẫn giữa cậu cháu mình. Cậu thấy sao?
Tôi e dè:
– Thật ra cậu cũng muốn như vậy… nhưng cậu không có can đảm nên cứ chần chừ hoài…
Đứa con gái cười mỉa mai:
– Không lẻ cậu lại sợ Hoài đến mức đó?
– Hôm nay Hoài đến đây, chắc không chỉ với mục tiêu tranh chấp với cậu chứ?
– Cậu nói đúng. Hoài xin lỗi cậu.
– Vậy thì như vầy: Hoài nói đến kiếm cậu để hỏi cho ra lẻ… vậy thì Hoài với cậu cứ nói thẵng thắng những gì phải nói, rồi sau đó… sẽ tính sau! Hoài thấy như vậy có được không?
Thấy con Hoài gật đầu đồng ý, tôi nói tiếp:
– Cậu lớn tuổi hơn thì cho cậu nói trước nhe?
Từ khi đọc được Nhật Ký của con Hoài, tôi biết là con Hoài đã đoán ra được nhiều điều rồi, tôi không cần phải dầu diếm gì mà cứ nói thẳng ra những điều mà nó đã đoán biết. Như vậy tôi sẽ lấy điểm trước và bắt buộc con Hoài phải tự lộ mình ra hơn.