Phần 19
Chị đứng dậy, kéo tôi ra phía sau nơi có một cái phảng để cho các cụ bô lão nghỉ ngơi. Tôi trố mắt nhìn Chị từ từ cởi bỏ hết quần áo…
Trần truồng như nhộng, Chị nhìn tôi với ánh mắt đầy thâm tình:
– Tổ tiên ông bà sẽ chứng giám cho lời cầu nguyện của chúng ta. Coi như hôm nay là ngày tân hôn của hai đứa mình. Hôm nay em muốn chính thức thuộc về Trung.
Lỗ tai tôi lùng bùng… lần đầu tiên Chị Tâm xưng em với tôi một cách thật nhu mì!
Như trong một giấc mơ, tôi cũng tháo hết quần áo rồi bồng Chị đặt lên phảng…
Tôi lắp bắp nói:
– Chị… cho em… một món quà… quá to lớn…
Chị Tâm vuốt tóc tôi, cười nhỏ:
– Chúng ta có 3 ngày trước mắt để sống với nhau như vợ chồng. Không còn chị – em nữa nhe, chồng của em!
Tôi mừng quá, ghe đầu xuống hôn Chị nồng nàn.
Rồi chúng tôi làm tình với nhau như điên như dại trong cái nhà thờ tổ tiên.
Mấy tuần rồi không gặp tôi nên Chị háo hức vô cùng, Chị kêu réo:
– Đụ em mạnh hơn đi…
Biết căn nhà trống vắng giữa cánh đồng mênh mông, không có nhà cửa gần bên nên Chị Tâm tha hồ mà kêu rên như Chị ưa thích.
Phần tôi thì vừa chấn động bởi những lời thâm tình của Chị, vừa kích thích được làm tình ngay dưới mái nhà thờ tổ tiên nên tôi nứng cặc quá chừng. Tôi lật Chị lại và sau khi trét đầy nước miếng vào lỗ đít của Chị, lần đầu tiên tôi đụ đít Chị. Hai đứa chúng tôi vật lộn với nhau như hai con thú điên cuồng…
Thật ra thì Chị Tâm đã sắp xếp tất cả rồi. Chị ra đây với ý định kiếm thợ sơn phết lại nhà thờ tổ tiên.
Hôm sau Chị cho Mẹ lên xe đò trở về Đà – Lạt, rồi mướn một căn nhà tranh gần nhà thờ tổ tiên để canh chừng đám thợ sơn. Mấy ngày tiếp đó thật là tuyệt vời cho tôi. Chị Tâm là một người vợ thật lý tưởng, Chị lo cho tôi từng li từng tí, từng miếng ăn, ly nước đến việc cắt móng tay, móng chân… Chúng tôi đụ nhau bất kể lúc nào. Tính dâm của chị có dịp được phát huy tối đa làm tôi hài lòng không kể xiết.
Chị thích nhất khi tôi vừa mút lồn Chị vừa đút hai ngón tay vào lỗ đít Chị mà đụ mà ngoáy. Từ ngày lỗ đít được thông suốt, chị rất ham được đụ vào lỗ sau.
Trong đời tôi, ba ngày đó đã để lại một vết hằn độc nhất vô nhị, tôi đã được trải nghiệm tình yêu thương không giới hạn, một thứ tình cảm mà đến chết tôi cũng không quên.
Đi đâu chúng tôi cũng quấn quýt với nhau như hai vợ chồng mới cưới. Những lúc rảnh rỗi không phải canh chừng việc sơn phết, tôi cùng Chị đi ngoạn cảnh, từ chùa Long Khánh đến cầu Thị Nại, cầu vượt biển dài nhất Việt Nam. Tối đến, Chị thích nấu cơm thay vì đi ăn tiệm, nhờ đó tôi được dịp thưởng thức tài nấu ăn tuyệt vời của Chị.
Chưa bao giờ tôi được một người đàn bà nào yêu thương mình như vậy, một trải nghiệm tôi giữ mãi mãi trong tiềm thức như một kỷ niệm khổng lồ.
Đêm cuối cùng, lúc đụ Chị xong, con cặc vẫn còn nằm thoi thóp trong Chị, tôi ngạc nhiên thấy Chị khóc mà hỏi:
– Tôi có làm điều gì làm Mình buồn hay không?
Chị quẹt nước mắt mà cười:
– Không, em khóc vì hạnh phúc đó thôi!
Xong Chị thì thầm:
– Hôn em nữa đi, chồng yêu của em!
Nút lưỡi Chị làm tôi lại nứng cặc trở lại. Cảm nhận được điều đó trong lồn mình, Chị cười khúc khích:
– Chồng của em là một con ma dâm dục, đáng cho em ghét nhất đời.
Tôi ngủ li bì đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy. Căn nhà vắng tanh. Một tờ giấy đặt trên bàn báo cho tôi biết là Chị đã ra đi sớm:
« Anh yêu của em, em không có can đảm nói lời chia tay với anh. Khi anh đọc được mấy dòng chữ này thì em đã lên xe về Đà – Lạt rồi. Từ nay, hai đứa chúng mình phải trở về lại vị trí mà ông Trời và xã hội đã áp đặt cho chúng ta. Nhưng dù gì chăng nữa, em cũng là người vợ của anh suốt đời. Vĩnh biệt chồng yêu của em. Em Tâm ».
Lần đầu tiên trong đời tôi mới biết thế nào là đau khổ trong tình yêu. Tôi chui vào giường trùm mền mà vật lộn một cách chật vật với những cảm xúc làm mình chới với, mất hết định hướng…
Về lại Sài – Gòn, tôi sống, làm việc, ăn uống như một người máy! Hình như không còn có gì làm tôi hứng thú nữa. Cùng một thời điểm, cả Maria lẩn Chị Tâm đều cắt liên hệ tình cảm với tôi làm tôi bàng hoàng, mất tự tin một cách rõ rệt.
Mấy tuần sau, khi tôi lên lại Đà – Lạt thì tôi đã lấy quyết định trả lại cái nhà mướn và rút về Sài – Gòn vĩnh viễn. Tôi nghĩ như vậy là tốt nhất, tôi sẽ không còn có dịp gặp lại Chị Tâm nữa. Tất cả sẽ được trả về vị trí củ và như vậy cũng là điều hay nhất, như Chị Tâm đã nói.
Mở cửa bước vào nhà, tôi thấy ngay dưới sàn nhà một lá thư mà ai đó đã đút dưới ngạch cửa.
Tôi ngạc nhiên mở ra xem:
« Ông Dũng. Tôi mạn phép viết thư này cho ông vì tôi không có can đảm nói trực tiếp với ông. Ông đã mở cửa cho tôi và giúp tôi vào được một thế giới thật quá đẹp đối với tôi. Ông đã giúp tôi bỏ đi được một phần mặc cảm kém cỏi của tôi. Tôi ao ước được ông giúp cho tôi trút đi luôn hết phần mặc cảm còn lại trong tôi.
Ông có chấp nhận giúp tôi không còn là con gái nữa hay không?
Tôi tin tưởng tuyệt đối nơi ông.
Tôi lo lắng, mong ông đừng phê phán tôi. Trang »
Tôi nắm tờ giấy trong tay mà sững sờ…
Tôi phải đọc lại nhiều lần lá thư mới chịu nhận sự thật. Thật là không thể nào ngờ được. Tôi suy nghĩ mông lung: Không ngờ đứa con gái lúc nào cũng có vẽ ngái ngủ lại dám viết ra những dòng chữ táo bạo như vậy! Nghĩ cho cùng, tôi cũng đoán hiểu được phần nào tâm trạng của đứa con gái 16 tuổi này: Nó không có nhan sắc lại ốm khẳng khiu nên có nhiều mặc cảm tự ti, cho mình không có nét thu hút, truyền cảm của người con gái.
Do đó khi được tôi thủ dâm và đạt được khoái lạc thì nó như cây héo nhận được cơn mưa rào, bắt đầu tươi tắn trở lại… Bây giờ nó lại muốn đi thêm một bước nữa để trở thành một người đàn bà thật sự để tìm sự tự tin nơi chính mình. Và nó tin tôi có thể giúp nó hoàn thành được bước đi cực kỳ quan trọng đó.
Tôi mỉm cười thú vị. Lá thư con bé đến thật đúng lúc! Đúng lúc tôi đang mất tự tin khi hai người đàn bà trong đời tôi đoạn tuyệt với tôi. Vậy mà bây giờ con Trang lại năn nỉ tôi giúp nó bỏ đi đời con gái! Nó đòi tôi phá trinh nó!
Tôi hơi đắn đo một lúc. Đắn đo vì con Trang còn trẻ quá, dù sao nó cũng chỉ mới có 16 tuổi. Đắn đo vì thật ra chưa bao giờ tôi phá trinh một đứa con gái nào hết.
Nhưng rồi sự kích thích của viễn tượng lạ thường đó làm tôi háo hức ngay. Với lại đứa con gái không có liên hệ gì với tôi làm tôi an tâm. Nó lại thật rõ ràng: Nó chỉ « mượn » tôi làm phương tiện phá trinh nó chứ nó không cần gắn bó tình cảm gì. Thật là đúng lúc! Đứa con gái có biết đâu là trong chuyện trao đổi này, nó cũng là phương tiện giúp tôi thoát ra khỏi cơn khủng hoảng tình cảm của tôi!
Phần con Trang thì sau khi được biết thế nào là xuất khí, con bé thay đổi khác thường. Nó vui đời hẳn ra, không còn khép kín nữa. Lúc nào trên gương mặt nó cũng điểm một nụ cười lâng lâng. Có lẽ nhờ nụ cười đó mà nhan sắc con Trang hình như đỡ bèo nhèo hơn nhiều. Làm con Hoài càng ganh tị hơn. Bất cứ lúc nào con Trang cũng nhớ quây quắc đến thời điểm huy hoàng khi nó đạt được sướng khoái nhục dục lần đầu tiên trong cuộc đời ngắn ngủn của nó. Khi khoái lạc nổ tung trong lồn, trong đầu nó…
Cuối tuần nào trên đường về ký túc xá nó cũng đánh một vòng quanh để đi ngang qua cái nhà của người đàn ông để xem ông ta có bật đèn tín hiệu hay không và cuối tuần nào nó cũng thất vọng vì cửa nhà đóng kín mít, đèn đuốc tối om.
Nhiều đêm nó trằn trọc, cơ thể rạo rực, ngứa ngáy khó chịu không thể tã. Nó thèm bàn tay ấm áp của người đàn ông. Nó thèm nghe giọng nói tiếng Huế rặc của ông ta.
Rồi một đêm nọ, một ý tưởng lạ đời nhen nhúm trong đầu nó: Nó muốn được thành một người đàn bà thật sự, cái trinh tiết đúng là một gánh nặng cho nó. Nó không quan tâm chút nào đến cái mà mấy ông già, bà già cho là « đáng giá ngàn vàng »! Nó có cảm tưởng là khi không còn vác cái trinh tiết theo kè kè thì cuộc đời của nó sẽ thoát ra khỏi sự nhàm chán. Lúc trước đôi lúc nó cũng có những ý nghĩ yếm thế, muốn buông trôi tất cả, muốn chết cho xong. Nhưng bây giờ nó ao ước biết được những cảm giác của người đàn bà thì dù có chết cũng không uổng.
Khi lần đầu tiên ý tưởng đó nhen nhúm trong đầu nó thì con Trang mắc cỡ bối rối nhưng rồi ý tưởng đó càng ngày càng tăng mạnh đến mức chi phối nó hoàn toàn. Nó nghĩ đến người đàn ông đã cho nó biết thế nào là khoái lạc nhục dục, ông ta thật là lịch thiệp mà còn tạo cho nó một sự tin tưởng tuyệt đối. Chỉ có ông ta mới giúp nó mất đi cái trinh tiết cồng kềnh một cách hoàn hảo nhất cho nó.
Sau cùng nó đánh bạo viết cho người đàn ông một lá thư. Viết đi viết lại cả chục lần trước khi hối hả đem đút dưới khe cửa nhà ông ta.
Tối hôm đó, tôi bật đèn trước cửa nhà với hy vọng con Trang nhìn thấy.
Quả nhiên, gần 9 giờ tối thì có tiếng gõ cửa ngập ngừng. Tôi lên tiếng mời vào và khi nhìn thấy bóng đen cao lênh khênh của đứa con gái thì tôi vui mừng bước đến nắm tay chào hỏi nó.
Con Trang cũng có vẻ vừa mừng rỡ vừa thẹn thùng. Nó lí nhí:
– Tôi phải chờ đến bây giờ mới thoát ra khỏi ký túc xá được.
Nhìn nó vẫn còn bận áo dài trắng của trường, tôi hỏi:
– Ủa, cô Trang chưa kịp thay đồ hay sao?
Con Trang đỏ mặt tía tai, nó làm thinh không dám thú nhận là hồi chiều khi đi ngang qua nhà ông Dũng, nó mừng đến hoa cả mắt khi thấy bóng đèn trước cửa nhà bật sáng. Về ký túc xá, nó hồi hộp đi đứng không yên, đâu còn tâm ý gì mà nghĩ đến chuyện thay đồ? Cả đến bữa ăn chiều nó còn nuốt không vô thì cũng biết là đứa con gái khẩn trương đến mức nào!