Phần 9
Hắn vừa mở cửa bước ra, một thân ảnh nữ nhân trần trụi liền lao vào trong ngực hắn, ôm lấy vòng eo của hắn.
– Phong nhi, là cô cô sai. Là cô cô đã làm tổn thương ngươi… cô cô…
Nàng còn chưa nói hết lời, hắn đã vòng tay gỡ hai tay nàng ra, đẩy nàng ra khỏi người hắn, nhìn nàng khẽ nói:
– Cô cô. Ta thực sự không sao. Ngươi yên tâm.
– Không. Phong nhi, ngươi đừng như vậy, đừng dọa cô cô.
– Ta thực sự không sao mà.
Hắn mỉm cười, ôn nhu nhìn nàng, nhưng hai bàn tay vẫn không quên giữ chặt thân thể nàng.
Diễm Vân nhìn vào mắt hắn, chỉ thấy một sự phẳng lặng chưa từng có, hành động nhẹ nhàng, lời nói ôn nhu của hắn lại vô tình khiến nàng cảm thấy hắn trở nên vô cùng xa lạ. Không còn là Phong nhi đã điên cuồng yêu nàng, luôn ao ước chiếm lấy nàng, muốn chinh phục nàng để nàng trở thành nữ nhân của hắn.
– Không. Phong nhi. Không thể nào. Ngươi không được làm như vậy với ta.
Đoạn nàng liền thoát khỏi tay hắn, du mạnh khiến hắn ngã nhào lên giường, rồi lao lên như thiêu thân, đè lên người hắn. Đôi môi mềm mại kèm theo hương vị mặn đắng của nước mắt liền điên cuồng áp xuống bờ môi khô dại của hắn, hung hăng mút mát.
Một hồi lâu, hắn vẫn vậy, để mặc nàng khêu gợi cùng kích thích, hai bờ môi hắn vẫn đóng kín, ánh mắt lặng như mặt hồ mùa thu lặng lẽ nhìn nàng.
– Không… Phong nhi, ngươi không thể như thế.
Thấy hắn tâm thần bất động như tượng băng, đâu còn là con mãnh thú vài giờ trước đây đã hung hăng trà đạp lên thân thể của nàng, nàng liền la toáng lên, hai tay vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của hắn, xoa lên mái tóc còn ẩm ướt của hắn. Đôi môi thơm của nàng lại hạ xuống, nhưng chiếc lưỡi đinh hương của nàng vẫn thủy chung, chẳng thể tiến vào trong miệng hắn.
Diễm Vân lần nữa rời khỏi miệng hắn với ánh mắt đầy lo lắng và hoảng sợ. Nàng bật khóc, hai hàng lệ nóng lại tràn ra.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của nàng, kéo đầu nàng áp vào ngực hắn, thoáng chốc, những giọt lệ nóng hổi kia, đã lăn dài trên lồng ngực đang thắt lại của hắn. Hắn lại nhẹ nhàng lên tiếng:
– Cô cô. Người hãy nghỉ ngơi đi. Ngày mai, chúng ta sẽ… trở về nhà.
Chỉ thấy Diễm Vân nằm gọn trong lòng hắn, thần sắc đau khổ, lệ nóng tuôn trào không ngớt, cho tới khi ngủ thiếp đi.
Giờ chỉ còn mình hắn, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như vậy, nhìn vào hư không thất thần, cho tới khi những ánh sáng le lói xuyên qua ô cửa sổ, báo hiệu ngày mới đã bắt đầu. Cũng là lúc hắn phải chấm dứt giấc mơ hão huyền của hắn, để trở về với hiện thực.
Lặng nhìn nàng vẫn ôn nhu ngủ thiếp đi trong lòng hắn, hắn cũng không nỡ đánh thức nàng, nhẹ nhàng dùng ngón tay, chạm nhẹ từng nơi, từng nơi trên khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm động lòng người của nàng.
Bỗng từ bên ngoài, một âm thanh nữ nhân vang lên:
– Dương tỷ… Dương tỷ… ta đến khám bệnh cho con trai ngươi.
Diễm Vân vội vàng bật dậy, nàng hoảng hốt, đẩy hắn nằm ra giữa giường, lấy vội chiếc chăn phủ lên người hắn, rồi tóm lấy bộ váy áo của mình mặc vội lên người. Để mặc Tử Phong bên cạnh nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt đầy tia máu. Có lẽ, cả đêm qua hắn đã không thể ngủ được nữa. Hắn thức để chờ đợi phút giây này, giây phút mà hắn và nàng sẽ… trở về nhà.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, người bước vào chính là vị bác sĩ với thân hình ma quỷ Trịnh Tố Thu.
– Bác sĩ Trịnh, chào cô.
– Dương tỷ, đâu cần khách sáo như vậy.
Nàng mỉm cười rồi bước đến bên cạnh giường bệnh của hắn. Nhìn vào ánh mắt đầy tơ máu của hắn, nàng liền chợt cười hỏi:
– Tiểu đệ đệ, ngươi mới khỏe lại, cậy mình quá mạnh sao, mới đó mà lại cả đêm không ngủ rồi.
Hắn thầm lắc đầu cười nói:
– Đâu có, chỉ là ta đã hôn mê mấy ngày nếu còn ngủ nữa. Sợ sẽ chẳng dậy được nữa.
Nàng nghe vậy liền liếc mắt nhìn hắn cười đầy thâm ý, rồi liền đi kiểm tra sóng não của hắn, rồi mắt hắn, hỏi hắn mấy câu hỏi chuyên môn, rồi nhẹ nhàng đứng dậy.
– Xem ra tiểu đệ đệ ngươi bình phục rất tốt. Vậy ngươi có thể xuất viện rồi. Còn nếu ngươi muốn ở lại thêm vài ngày cũng chẳng sao. Hi hi.
Tử Phong làm sao không hiểu ra ý nàng, chỉ nhìn Diễm Vân sắc mặt đang ửng hồng vì xấu hổ, liền mỉm cười nói:
– Vậy thì tốt quá, Trịnh tỷ tỷ, ngươi mau làm thủ tục đi, ta muốn… về nhà.
Nghe hắn nói như vậy, Trịnh Tố Thu cũng kinh ngạc, thầm nghĩ:
– Ta tưởng tên tiểu tử này sẽ tranh thủ thêm vài ngày phong lưu khoái hoạt, nhưng sao lại muốn về nhà rồi. Chẳng lẽ quỷ háo sắc cũng có thể đắc đạo thành tiên.
Chỉ thấy Dương Diễm Vân a lên một tiếng, khuôn mặt đờ đẫn, hai mắt ánh lệ, liền nghẹn ngào lên tiếng:
– Được. Phong nhi, đợi cô… mẫu thân đi làm thủ tục rồi chúng ta sẽ về nhà.
Thấy hai mẹ con họ thần sắc cổ quái, Trịnh Tố Thu cũng chẳng còn hứng thú trêu đùa liền nói vài câu khách sáo rồi dẫn Diễm Vân ra ngoài làm thủ tục cho hắn.
Hắn liền mở máy điện thoại thì thấy đã hết pin từ khi nào rồi, liền lấy máy điện thoại của Diễm Vân còn để trên góc giường, bấm số gọi: Lưu Văn… calling.
Diễm Vân sau khi làm xong thủ tục, buồn bã trở lại phòng bệnh, thì chợt một nam nhân trung niên dáng vẻ gầy gò đang xách túi đồ lỉnh kỉnh từ trong phòng bước ra, theo sau gã chính là Tử Phong.
– Văn ca, anh đến từ khi nào, sao không báo cho em biết trước.
– Cô cô. Là ta gọi chú Văn tới.
Lâm Văn cười khà khà, liền tiến tới nắm lấy tay nàng, rồi cả ba cùng đi ra bệnh viện. Trên đường đi, Lâm Văn luôn giữ chặt bàn tay nàng, nhiều lần nàng muốn thoát ra nhưng chẳng thể được, bất giác nàng quay lại phía sau, Tử Phong ngây ngô cười với nàng một cái rồi liền quay mặt đi hướng khác, lặng lẽ bước lên trước hai người.
Nhìn hắn càng tỏ ra bình thản, trái tim nàng càng cảm thấy đau đớn khó chịu, chỉ muốn chạy lại xà vào lòng hắn, ôm chặt thân thể nam nhân kia. Nhưng nàng biết, lúc này nàng đã không thể làm như vậy được nữa.
Ba người liền bắt đại một chiếc taxi rồi trở về. Quán ăn vẫn như vậy, tầm này cũng đã quá giờ ăn trưa, khách nhân cũng đã vơi bớt, trong quán chỉ còn một vài bàn và Thảo nhi thì đang bận rộn thu gọn, thỉnh thoảng lại đưa tay lên vuốt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nàng.
Thảo Nhi chính là đứa cháu họ hàng xa của Lâm Văn, được hắn đón về phụ giúp hắn quán xuyến đỡ đần Diễm Vân, vì lão không muốn thấy nàng quá vất vả. Thảo nhi này cũng khá nhanh nhẹn hoạt bát, tính tình niềm nở, khuôn mặt khả ái, tuy có hơi đậm đà một chút nhưng người ngoài nhìn vào lại thấy rất đáng yêu.
– Tử Phong, ngươi về rồi. Chúc mừng ngươi đã khỏi bệnh.
Nàng thấy cả nhà ba người Lâm Văn đã về liền chạy tới đón.
– Cảm ơn Thảo nhi tỷ. Ta đã khỏe rồi.
– Chú Văn, cháu thấy hơi mệt, cháu muốn nghỉ ngơi một lát, khi nào đói, cháu sẽ tự xuống ăn, mọi người không cần chờ cháu.
– Ừm. Vậy nghỉ ngơi cho tốt.
Hắn nói mấy câu liền xoay người bước về phía cầu thang. Bỗng từ một bàn khách nhân bên trong vang lên giọng một nữ nhân:
– Bà chủ, ngươi có thể qua đây một chút được không?
Dương Diễm Vân đang thẫn thờ nhìn theo bóng lưng của hắn, chợt nghe thấy có người gọi mình, liền quay sang thì miệng liền há hốc đầy kinh ngạc. Lâm Văn thì cũng không khỏi bàng hoàng.
Tử Phong cũng lặng lẽ nhìn qua đó, trên bàn là một nồi lẩu đang bốc hơi nghi ngút, xung quanh còn bày thêm vài món ăn đặc sản của tiệm hắn, nhưng hình như vị nữ nhân kia còn chưa động đũa qua. Hắn chỉ thấy nàng tuổi tầm 40, thân hình kiều mị, ngực nở mông cong, eo thon mềm mại, khuôn mặt thanh thoát diễm lệ, ánh mắt phong tình, chiếc mũi thon gọn tinh tế, mái tóc dài đen mượt đã được búi cao, để hở ra cái cổ trắng nõn nà.
Người này thân đeo đều là trang sức quý giá, trang phục đắt tiền, đứng bên cạnh nàng còn có một nữ nhân thành thục, giống như là thư ký và hai gã mặc vest đen, giống như là cận vệ.
Hắn đang âm thầm đánh giá nữ khách nhân kia, nhưng cũng thật trùng hợp là nàng ta cũng đang nhìn hắn.
– Thật kỳ lạ, quán ăn của chúng ta cũng không tính là cao cấp gì, sao lại thu hút được những vị khách giàu có vậy chứ. Nữ nhân này cũng thật không đơn giản.
Lúc này tâm trạng hắn còn đang chán nản, cũng chẳng muốn để tâm nhiều như thế, liền lặng lẽ bước lên lầu.