Phần 67
Động tác của Liễu Phượng Nghi lập tức rơi vào trong mắt hai người Diệp Phi, Diệp Vân Khinh cũng không cảm thấy có việc gì, Diệp Phi lại là nội tâm chợt động, trước đó hắn cùng Diệp Vân Khinh một mực ở trong phòng, cho nên đã thành thói quen với mùi trong phòng, nhưng Liễu Phượng Nghi lại là vừa mới tiến đến, mà đêm qua và sáng nay bọn họ đều có một hồi đại chiến, trong phòng không có khả năng không có mùi lạ đấy.
Dì cả là người từng trải, nàng không có khả năng ngửi không ra loại mùi này, nếu để cho nàng nổi lên lòng nghi ngờ, bằng tính cách của tiểu muội, nhất định là không trải qua được nàng không ngừng dò hỏi đấy, nếu để cho nàng biết được, vậy thì đồng nghĩa với việc Liễu Diệc Như cũng sẽ biết rõ, nghĩ đến loại khả năng này, nội tâm Diệp Phi cực kỳ khẩn trương, cũng chẳng quan tâm toàn thân mình bây giờ chỉ mặc một đầu quần ngắn, cũng bất chấp cái gia hỏa bên dưới còn đang cứng rắn nhô cao lên, trực tiếp nhảy đến bên người Liễu Phượng Nghi ôm lấy nàng, lộ ra bộ dạng rất là kinh hỉ nói:
– Dì cả, sao ngươi lại tới đây, chẳng lẽ biết rõ ta nhớ ngươi rồi?
Quả nhiên, còn không biết được thực lực của Diệp Phi, Liễu Phượng Nghi liền bị động tác này của hắn khiến cho kinh ngạc vạn phần, loại mùi kỳ quái kia đã sớm bị vứt ra sau đầu, mở ra hai tay tiếp được cháu trai bổ nhào qua, đợi hắn đứng vững mới nghi hoặc nói:
– Tiểu Mãn, ngươi đây là có chuyện gì?
Ôm lấy thân thể đầy đặn yêu kiều của Liễu Phượng Nghi, cảm thụ được trước ngực bị hai khối mềm mại đè nén, vốn là đang bị nghẹn trước đó, Diệp Phi không khỏi một hồi tâm ý viên mãn, vật phía dưới kia cũng cương đến cứng rắn hơn rồi, thẳng tắp chọc tại dưới bụng mềm mại kia của dì, nhịn không được nhẹ nhàng đẩy hai cái, tuy nhiên lại lập tức cố nén xúc động, hỏi:
– Có chuyện gì a?
Lúc này Liễu Phượng Nghi đang chìm trong sự kinh ngạc cực lớn kia, cũng không phát hiện Diệp Phi có gì không đúng, nói ra:
– Làm sao ngươi có thể nhảy cao như vậy rồi?
– Ngươi là nói cái này a.
Diệp Phi cười cười nói:
– Chẳng lẽ mụ mụ ta còn không nói cho ngươi biết, môn công pháp kia của ta đã có được đột phá, hiện tại thân thể cũng đã tốt hơn rất nhiều?
Kỳ thật, tuy rằng Diệp Phi cũng đã từ nơi đó của Diệp Vân Khinh cùng Diệp Ngưng Sương chiếm được không ít thuần âm chi khí, kinh mạch ngưng trệ đã có chút buông lỏng, nhưng nếu nói hoàn toàn tốt lên, quả thực còn kém rất xa. Tuy vậy, hắn đồng thời có được năng lực sau khi khai phá não vực, vì vậy thân thể so với bất kỳ kẻ nào cũng đều mạnh hơn rất nhiều, cho nên nói là thân thể đã tốt cùng không phải hoàn toàn sai.
– Thật vậy sao?
Liễu Phượng Nghi nghe được tin này, trong nội tâm tự nhiên là kinh hỉ vạn phần, từ khi huynh muội Diệp Phi ra đời đến nay, Liễu Phượng Nghi vốn không có con cái, liền đối với bọn họ cực kỳ yêu thương, quả thực cũng đã coi bọn họ thành cốt nhục thân sinh của mình, thậm chí quan tâm bọn họ không kém so với Liễu Diệc Như, mà thể trạng của Diệp Phi cũng làm cho nàng một mực lo lắng không thôi, bây giờ nghe hắn nói bản thân cũng đã tốt lên, như thế nào lại không cao hứng?
Tuy nhiên, hiện tại Liễu Phượng Nghi lại phát hiện mình cũng đã chẳng quan tâm đến chuyện của Diệp Phi mà cao hứng, bởi vì nàng phát hiện, cái cháu trai làm cho người ta thương tiếc này của mình cũng đã chính thức lớn lên rồi, thân thể hùng tráng cao hơn nàng cả nửa cái đầu làm cho trái tim nàng có chút đập rộn lên, đặc biệt cái đồ vật cứng rắn kia đang không ngừng chọc lên bụng nàng, càng làm cho trái tim của nàng thêm phần loạn nhịp, đồng thời nàng lại nhớ tới loại mùi đặc thù mà mình ngửi được lúc vừa mới tiến vào gian phòng, thầm nhủ chẳng lẽ vừa rồi hắn đang tự làm chuyện kia? Hơn nữa sau khi hắn nhìn thấy mình, liền ôm mình thân mật như vậy, còn nói là đang nhớ đến mình, chẳng lẽ hắn đang vừa ảo tưởng đến mình vừa dùng tay làm loại chuyện này?
Nghĩ đến khả năng này, Liễu Phượng Nghi cũng không hề trách cứ Diệp Phi, trong nội tâm ngược lại bay lên một loại cảm giác tự hào, dù sao mình đã là một cái nữ nhân ba mươi bảy tuổi, có thể làm cho một thiếu niên mười sáu tuổi sinh ra ảo tưởng với bản thân, chính là chuyện rất đáng được tự hào, nhẹ nhàng nhấc gót chân, Liễu Phượng Nghi lại để cho thân thể của mình cao lên một ít, đồng thời hai chân hơi tách ra, lại để cho cái đại gia hỏa kia tiến vào trong khe hở của mình, lại chợt uốn éo nhúc nhích vòng eo, khiến nó ma sát vài cái lên địa phương đang khát vọng không thôi của mình, nàng làm như vậy, cũng không phải đối có ý gì với Diệp Phi, chỉ là quá lâu không được nếm thử tư vị như vậy, trong nội tâm có loại bản năng khát vọng mà thôi.
Đang gắt gao ôm lấy Liễu Phượng Nghi, Diệp Phi tất nhiên là lập tức phát hiện được hành động mờ ám của vị dì vô cùng xinh đẹp này của mình, tuy rằng trong nội tâm không rõ tại sao nàng lại làm như vậy, nhưng nhất định là không thể buông tha một cơ hội tốt như này, phần eo vội vàng dùng sức một cái, làm cho đồ vật cứng rắn của mình nặng nề đụng vào phía trên u cốc chín mọng của nàng, thậm chí quần ngắn trên người cũng thiếu chút nữa rách tung ra.
– Ah~!
Liễu Phượng Nghi bị hắn đụng như vậy, không khỏi phát ra một tiếng rên nhẹ thật dài, cảm giác phía dưới mình đột nhiên tuôn ra một cỗ chất lỏng thật lớn, loại cảm giác này quá mỹ diệu, làm cho nàng có loại khát vọng muốn xé rách quần ra để cho hắn cắm vào, tuy nhiên loại khát vọng này cũng chỉ giằng co trong nháy mắt, liền lập tức bị nàng đuổi ra khỏi đầu, đồng thời cũng nhịn không được có chút xấu hổ, tại sao mình có thể đối với cháu trai của mình sinh ra ý nghĩ như vậy? Thật sự là không thể tha thứ!
Trong nội tâm xấu hổ, Liễu Phượng Nghi khẽ đẩy Diệp Phi ra, nhưng đôi mắt đẹp lại không tự chủ hướng cái lều cao cao kia nhìn lướt qua, sau đó mới lên tiếng:
– Ta đi ra ngoài trước, Tiểu Mãn, ngươi mau chóng mặc quần áo tử tế, dì cả có việc muốn hỏi ngươi.
Nói xong cũng không đợi Diệp Phi đáp ứng, liền bước nhanh ra ngoài, bởi vì nàng phát hiện, chỉ cần ở lại chỗ này, hai mắt của mình căn bản sẽ không nghe theo ý của mình, như thế nào cũng không muốn rời khỏi cái lều cao lớn kinh người kia của Diệp Phi.
Trong lúc Diệp Phi ôm ấp Liễu Phượng Nghi, Diệp Vân Khinh vẫn đứng ở bên cạnh không nói gì, cho đến khi Liễu Phượng Nghi đi xuống lầu, nàng mới nở nụ cười khanh khách.
Diệp Phi bị nàng khiến cho có chút không hiểu được chuyện gì, hỏi:
– Ngươi đột nhiên cười cái gì a?
Diệp Vân Khinh đi đến bên cạnh hắn, thoáng cái đem hắn quần ngắn kéo xuống, sau đó dùng bàn tay mềm mại cầm lấy đồ vật cứng rắn còn hơn cả hồi nãy, cười nói:
– Có phải hương vị trên người dì cả rất tốt? Ngươi xem, nó còn có tinh thần hơn hồi nãy a.
Diệp Phi thấy bộ dạng Diệp Vân Khinh đối với thứ kia của mình yêu thích không nỡ buông tay, cũng không nhịn được nở nụ cười:
– Được rồi, dì cả còn có việc tìm chúng ta đấy, cho dù ngươi ưa thích nó, nó cũng chỉ có thể đến buổi tối mới thuộc về ngươi, ban ngày còn nên trả cho ta a.
Diệp Vân Khinh lại không nghe hắn nói mà buông ra, mà là ngồi xổm xuống, vừa duỗi ra đầu lưỡi liếm láp lên, vừa dùng thanh âm không được rõ ràng nói ra:
– Không được, ta phải thừa dịp hiện tại nó chỉ thuộc về ta mà thân cận nhiều một chút, bằng không từ nay về sau sẽ phải chia sẻ với nhiều người hơn.
Ngắn ngủi một câu, lại làm cho Diệp Phi một lần nữa cảm nhận được thâm tình của nàng đối với chính mình, trong lòng có chút cảm động, ôn nhu nói:
– Yên tâm đi, sẽ không quá nhiều đấy.
Hắn vốn muốn nói thứ này chỉ thuộc về nàng cùng Lâm Linh đấy, nhưng cũng không đành lòng lừa gạt nàng, bởi vì Diệp Ngưng Sương cũng đã có được nó trước cả Diệp Vân Khinh rồi.
Diệp Vân Khinh lại đùa bỡn thật tốt một hồi, mới thỏa mãn đứng lên, nói ra:
– Nếu không nhiều, tối thiểu cũng có Linh Linh a, hơn nữa, ta thấy dì cả dường như cũng rất ưa thích nó đâu.