Phần 257
Đông Phương Nhược Lan thở dài.
Liễu Diệc Như gấp gáp nói ra:
– Có biện pháp gì liền nói nhanh một chút đi, coi như lại khó hơn nữa, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp để làm được.
– Vậy được rồi.
Đông Phương Nhược Lan khẽ thở dài:
– Quả thật. Nếu muốn để cho hắn tỉnh lại cũng rất đơn giản, đó là đem những dương khí tràn ngập trong cơ thể hắn dẫn ra một chút, như vậy những dương khí không thể hoàn toàn trấn áp kia sau khi bị hắn tự động chậm rãi luyện hóa hết, hắn đương nhiên có thể tỉnh lại.
– Vậy phải làm thế nào mới có thể giúp hắn dẫn ra? Tỷ tỷ tốt của ta, ngươi nói một lần cho xong có được không?
Đông Phương Nhược Lan lớn hơn so với Liễu Diệc Như một tháng, từ nhỏ Đông Phương Nhược Lan vẫn muốn Liễu Diệc Như gọi mình là tỷ tỷ, thế nhưng Liễu Diệc Như lại cảm thấy gọi người chỉ lớn hơn mình một chút làm tỷ tỷ thật không tiện, cho nên hai nữ vì vậy mà bình thường không ít lần vui đùa tranh cãi qua chuyện này nhưng mà bây giờ vì Diệp Phi, Liễu Diệc Như đành phải kêu như vậy.
Trên mặt Đông Phương Nhược Lan hơi đỏ lên, nói ra:
– Thật ra, cái này cũng rất đơn giản thôi, nếu như ta không nhìn lầm thân thể của hắn hiện giờ nhất định cũng đã ở vào trạng thái cực kỳ “hưng phấn”, chỉ cần lại để cho hắn phát tiết ra vài lần, hẳn là sẽ khá hơn.
Liễu Diệc Như đầu tiên là sững sờ, sau đó liền lập tức hiểu rõ ý tứ của Đông Phương Nhược Lan trên mặt cũng không khỏi đỏ lên, hỏi:
– Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?
Đông Phương Nhược Lan cười khổ nói:
– Nếu như ta có thể nghĩ được biện pháp khác như thế nào lại nói cho ngươi biết cái này?
Nói xong hơi ngừng một chút, lại cố ý hỏi:
– Có cần ta hỗ trợ hay không?
– Hỗ trợ?
Liễu Diệc Như lại sững sờ:
– Ngươi làm sao giúp? Chẳng lẽ ngươi muốn hy sinh chính mình?
– Ngươi nghĩ đi đâu rồi?
Đông Phương Nhược Lan lắc đầu nói:
Ai nói nhất định phải như vậy? Dùng tay không phải cũng có thể sao?
– Ra là như vậy!
Liễu Diệc Như nhẹ nhàng thở ra, vừa định thuận thế đáp ứng nàng, thế nhưng trong nội tâm lại cảm thấy một hồi không thoải mái. Mặc dù là tỷ muội tốt của mình nhưng vừa nghĩ tới nàng sẽ làm như vậy đối với Diệp Phi, trong nội tâm Liễu Diệc Như vẫn là rất không dễ chịu, vì vậy lắc đầu nói:
– Thế nhưng ngươi còn là một “hoàng hoa khuê nữ” làm sao có thể làm chuyện như vậy?
– Ngươi đừng trêu chọc ta có được không? Đều hơn 30 tuổi rồi, còn cái gì mà hoàng hoa khuê nữ chứ?
Đông Phương Nhược Lan dở khóc dở cười nói:
– Hơn nữa ta là thầy thuốc, lại nhìn hắn từ nhỏ lớn lên, căn bản sẽ không có chướng ngại tâm lý.
– Hay là thôi đi, ta nghĩ vẫn nên tìm biện pháp khác thì hơn.
Tuy rằng Đông Phương Nhược Lan nói rất có đạo lý thế nhưng Liễu Diệc Như vẫn không bỏ qua được vướng mắc trong lòng mình, vẫn là từ chối nàng.
– Vậy được rồi, chính ngươi xem mà làm đi, chẳng qua nếu như thật sự không có biện pháp nhớ rõ phải tìm tới ta bởi vì tình trạng của Tiểu Mãn hiện tại cũng đã rất không lạc quan rồi, nếu như lại kéo dài thêm chỉ sợ sẽ tạo thành hậu quả càng nghiêm trọng.
Đông Phương Nhược Lan lo lắng dặn dò một câu.
– Được, ta biết rồi.
Liễu Diệc Như gật đầu đáp ứng.
– Ngươi đi về trước đi, ta thử xem có thể nghĩ được biện pháp gì khác không?
– Ta đi trước đây, nhớ kỹ lấy, chậm nhất là trong hôm nay, ít nhất cũng phải để cho hắn bắn ra 1 lần bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Đông Phương Nhược Lan lúc sắp đi dặn dò 1 câu.
Đưa mắt nhìn Đông Phương Nhược Lan rời đi, trong nội tâm Liễu Diệc Như có chút phức tạp, nàng cũng không biết tại sao mình lại từ chối Đông Phương Nhược Lan hỗ trợ, chẳng lẽ thật sự chỉ là vì e ngại thân phận trong trắng chưa gả của nàng hay sao?
Đi đến gian phòng của Diệp Phi, Liễu Diệc Như theo bản năng khóa trái cửa phòng, sau đó trở về bên giường ngồi xuống, duỗi ra bàn tay mềm mại như ôn ngọc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của Diệp Phi. Trong đầu hiện lên những hình ảnh của hắn từ lúc sinh ra đến giờ, đây chính là đứa con trai nhu nhược trước kia của mình sao?
Tại thời khắc này Diệp Phi thậm chí khiến cho Liễu Diệc Như cảm giác có chút lạ lẫm, thế nhưng cũng không phải loại cảm giác xa lạ kia, mà là gương mặt đã trưởng thành của hắn phá vỡ ấn tượng trong nội tâm Liễu Diệc Như trước kia, làm cho nàng không tự chủ được mà có chút tự hào bởi vì gương mặt này đủ để cho tất cả nữ nhân trên thế giới động tâm thậm chí kể cả chính nàng.
Chẳng lẽ lại phải để cho Linh Linh giúp hắn? Ý nghĩ này chỉ ở trong đầu Liễu Diệc Như lóe lên một cái lập tức liền bị nàng vứt thẳng đến chín tầng mây. Không được, bọn chúng còn chưa kết hôn, làm sao có thể để cho người ta giúp đỡ làm loại sự tình này? Liễu Diệc Như cố gắng tìm cho mình một cái cớ, không muốn thừa nhận loại cảm giác so với hôm qua chứng kiến bọn họ hôn môi trong phòng khách còn phải càng thêm chua xót này.
“Vậy thì phải tìm y tá đến giúp a!”
Lý trí Liễu Diệc Như nói cho nàng đáp án tốt nhất thế nhưng lại bị nàng gạt bỏ sạch sẽ, ở trong lòng tự nói với mình, những y tá kia đều là những nữ nhân đứng đắn, làm sao có thể để làm loại sự tình này, coi như có người có thể vì tiền mà làm nhưng những nữ nhân như vậy lại cùng kỹ nữ(gái điếm) có gì khác biệt? Con của mình tuyệt đối không thể để loại nữ nhân như vậy đụng phải, ừ, chính là như vậy! Thế nhưng như vậy, lại có ai có thể giúp hắn đây?
Lúc này trong nội tâm Liễu Diệc Như giống như đột nhiên xuất hiện một âm thanh đến từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng, nói: “Tại sao phải bỏ gần tìm xa? Mình chẳng phải là lựa chọn thích hợp nhất hay sao?”
“Thế nhưng ta chính là mụ mụ của hắn nha”. Lý trí lại để cho Liễu Diệc Như phản bác lại âm thanh kia.
“Chính là bởi vì ngươi là mụ mụ của hắn, mới càng nên tới giúp hắn, cả người hắn đều là do ngươi sinh ra, lại có chỗ nào trên người hắn mà ngươi không đụng tới? Hơn nữa chỉ là dùng tay mà thôi!”
Âm thanh từ chỗ sâu nhất trong nội tâm nói ra.
“Nhưng mà nếu như để cho người khác biết được thì phải làm sao bây giờ?” Mình và Tiểu Mãn còn như thế nào làm người?” “Sẽ bị mọi người lên án là loạn luân”, Liễu Diệc Như vẫn nương tựa vào một tia lý trí cuối cùng mà giãy giụa.
“Hiện giờ là trong nhà, đám nữ nhi của ngươi lại không ở đây, hắn cũng đã lâm vào hôn mê, chuyện này trừ ngươi ra, lại có ai có thể biết rõ?”
Thân thể Liễu Diệc Như đột nhiên chấn động, hoàn toàn bị âm thanh từ đáy lòng kia thuyết phục hoặc có thể nói là, nàng thuận theo ý nghĩ từ chỗ sâu nhất trong nội tâm của mình, chậm rãi duỗi ra hai tay có chút run rẩy, nhẹ nhàng kéo ra tấm chăn trên người Diệp Phi.
Chăn mềm vừa mới rời khỏi người, cái lều vô cùng to lớn nhô lên trên quần Diệp Phi lập tức đập vào mắt Liễu Diệc Như làm cho nội tâm nàng nhảy dựng lên một cái, Đông Phương Nhược Lan nói quả không sai, hiện tại Tiểu Mãn cũng đã “nứng” như vậy, nếu như mình còn không giúp hắn chỉ sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Cắn môi của mình, Liễu Diệc Như đứng dậy rời khỏi phòng của Diệp Phi. Đầu tiên là chạy tới đem cửa ra vào bên ngoài khóa kỹ, sau đó lại tiến vào toilet, đem đôi bàn tay mảnh mai của mình rửa hơn mười lượt, cảm thấy phía trên tuyệt đối không còn dù chỉ là một chút không sạch sẽ, lúc này mới một lần nữa trở lại căn phòng của Diệp Phi, chậm rãi ngồi xuống.
Tuy rằng trong nội tâm đã làm ra quyết định nhưng mà chuyện tới trước mắt, Liễu Diệc Như vẫn có chút do dự, cắn môi nhìn chằm chằm vào cái lều lớn dựng lên kia một hồi lâu, mới rốt cuộc quyết tâm “liều mạng”, duỗi ra hai tay có chút run rẩy nhẹ nhàng nắm lấy quần ngủ của Diệp Phi dùng sức kéo xuống phía dưới, tiếp theo lại cởi xuống quần lót của hắn, trong nháy mắt côn thịt to lớn bị quần lót đè nén đã lâu của nhi tử phóng thích ra.
Theo quần lót kéo xuống, côn thịt to dài hơn 20cm của Diệp Phi mạnh mẽ nhảy ra, thẳng tắp mà dựng đứng hướng 12 giờ, hơn nữa rung lên từng đợt, giống như là đang hướng mụ mụ của mình thị uy.
Liễu Diệc Như không phải là lần đầu tiên thấy được dương vật của hắn. Buổi sáng hôm đó, nàng trong lúc vô tình cũng đã gặp qua một lần nhưng mà lần thứ hai nhìn thấy nó, Liễu Diệc Như vẫn bị độ to lớn của nó làm cho sợ ngây người, nàng như thế nào cũng không nghĩ ra, đứa trẻ mới hôm qua còn rúc ở trong ngực của mình mà làm nũng kia, vậy mà đã có một cây dương vật to lớn như vậy.
Trong cuộc đời này, Liễu Diệc Như chỉ thấy qua 2 cái, một cái kia là của cha Diệp Phi chính là Diệp Lăng Vân, cái còn lại chính là của con trai ruột của nàng – Diệp Phi, mà thứ này của Diệp Phi so với cha của hắn còn dài gấp hai lần.
Nhìn thẳng vào gốc dương vật to lớn đủ để khiến cho nữ nhi thiên hạ phải khuất phục kia của nhi tử, Liễu Diệc Như không khỏi có chút ngây dại, chỉ cảm thấy nó giống như đang hướng mình khẽ gật đầu mời gọi, dụ hoặc mình lập tức đem nó nuốt vào.