Phần 248
Buổi sáng hôm sau, Diệp Phi tỉnh dậy trong một trận hắt. Hiện tại Tiêu Hàm Nguyệt và Lâm Linh đều cùng mình có quan hệ thân mật nhất, hơn nữa các nàng cũng đều biết được đối phương. Diệp Phi tự nhiên không cần lại băn khoăn chuyện gì cho nên ngày hôm nay trực tiếp ở lại phòng Lâm Linh nghỉ ngơi.
Mở to mắt, chỉ thấy Lâm Linh đang nghịch ngợm dùng một cọng tóc của nàng quét nhẹ trong lỗ của mình, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, lại để cho Diệp Phi không khỏi âm thầm cảm khái, nữ nhân ở phương diện này quả nhiên có ưu thế trời, đêm qua bị mình lăn lại thành như vậy, vậy mà sáng sớm lại có tinh thần sảng khoái như vậy.
Lâm Linh hiển nhiên cũng là vừa mới tỉnh dậy không lâu, ngay cả quần áo đều không mặc, liền “trần trụi” như vậy mà ghé vào trên người Diệp, dùng một đôi gò bồng đảo mềm mại kia của mình nhẹ nhàng ép lên lồng ngực của Diệp Phi. Thấy Diệp Phi mở mắt, không khỏi vì trò đùa nho nhỏ của chính mình mà cười lên khanh khách, khiến cho bộ ngực mềm mại to tròn của nàng rung rung lên trên người của hắn.
Buổi sáng vốn là thời điểm nam nhân tràn đầy sinh lý nhất, huống chi sinh lý của Diệp Phi còn mạnh hơn so với nam nhân bình thường nhiều lắm, lúc này bị Lâm Linh khêu gợi lên dục hỏa, nơi nào còn có thể nhịn được, lập tức gầm nhẹ một tiếng, khẽ xoay người, đem vị hôn thê đặt ở dưới thân, lập tức muốn chuẩn bị “tập thể dục” buổi sáng.
Lâm Linh đêm qua đúng là lần đầu tiên trải nghiệm loại tư vị mất hồn kia, đương nhiên cũng là rất muốn hưởng thụ thêm lần nữa, có điều lại đỏ mặt ngăn cản hắn, duỗi ra bàn tay nhỏ nắm chặt đồ vật lại muốn giở trò xấu mà tiến vào nơi đó của mình, nhỏ giọng nói ra:
– Đừng mà, mụ mụ đã thức dậy.
Diệp Phi lại không thèm để ý chút nào, tiếp tục hôn nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cười nói:
– Lo lắng cái gì chứ, nàng cũng không phải là không biết, hơn nữa đêm qua em còn trực tiếp nhìn thấy nàng đấy!
Tuy rằng cảm thấy Diệp Phi nói rất có lý, nhưng dù sao da mặt Lâm Linh không có dày như hắn, vẫn kháng cự nói ra:
– Nếu lại để cho mụ mụ nghe được liền rất xấu hổ ah!
– Vậy thì có sao, có gì phải xấu hổ? Các nàng đều là người yêu của ta, giữa người yêu với nhau làm sao lại có thể không làm chuyện mình thích?
Diệp Phi cười hắc hắc nói:
– Hơn nữa, nói không chừng sau này các nàng còn có cơ hội ở cùng một chỗ cho anh làm như vậy đấy!
Có lẽ là do câu nói kia của Diệp Phi khiến cho suy nghĩ tới chuyện sau này sẽ phát sinh, trên mặt Lâm Linh không khỏi nổi lên một tia đỏ ửng khác thường, khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói:
– Đó cũng là chuyện sau này, anh trước tiên phải thuyết phục được mụ mụ mới được.
Diệp Phi không khỏi mừng rỡ, hắn nói như vậy, chỉ là để cho Lâm Linh có một chú tâm lý dự phòng mà thôi, như vậy sau này lại để cho mẹ con các hai người cùng vui vẻ một chỗ cũng không phải là quá khó tiếp, không ngờ tới Lâm Linh lại dễ dàng đáp ứng như vậy, xem ra môt ngày này thật sự là không xa. Về phần bên kia Tiêu Hàm Nguyệt, chỉ cần mình ở trên người nàng nỗ lực nhiều hơn một chút, không sợ nàng sẽ không đáp ứng, điều này như thế nào lại có thể không khiến cho Diệp Phi mừng rỡ như điên.
– Linh Nhi tốt, chuyện em nói là sự thật sao?
Diệp Phi ôm chặt lấy Lâm Linh, muốn xác nhận lại lần nữa.
– Chuyện… chuyện gì nha?
Lâm Linh lập tức hiểu ra ý tứ của hắn, tuy nhiên lại làm ra vẻ khó hiểu hỏi lại, bản năng thiếu nữ ngượng ngùng làm cho nàng căn bản không có khả năng thoáng cái liền đáp ứng.
– Em vừa nói đấy, chỉ cần anh có thể thuyết phục mụ mụ em, em sẽ với nàng cùng tới.
Diệp Phi cười nói:
– Em cũng không thể đổi ý nha.
– Không đổi ý thì không đổi ý, em cũng không tin anh có thể thuyết phục được mụ mụ!
Lâm Linh không chịu khẽ hừ một tiếng, lại nói:
– Vậy bây giờ có thể đứng dậy rồi chứ?
– Thế nhưng nó phải làm sao bây giờ?
Diệp Phi nói xong lại ưỡn lên đồ vật vẫn bị nàng giữ chặt trong bàn tay mềm mại của mình nói:
– Cũng không thể để nó cứ đứng dậy như vậy a?
– Đại sắc lang!
Lâm Linh bất mãn khẽ hừ một tiếng, có điều thân thể cũng đã từ từ chui vào trong chăn, tuy rằng nàng cũng chưa từng dùng miệng phục vụ qua Diệp Phi nhưng mà ở trên đoạn video Diệp Vân Khinh gửi cho nàng cũng có cảnh tượng như vậy đấy, với độ thông minh của nàng đương nhiên là không khó học theo, lại thêm Diệp Phi chỉ đạo, sau mười phút, rốt cuộc lại để cho Diệp Phi ổn định lại, chính mình lại bị khiến cho trong miệng đều là tinh dịch của hắn.
– Bại hoại! Lâm Linh hàm hồ không rõ mà mắng hắn một tiếng, cũng chẳng để ý mặc lại quần áo, liền từ trên giường nhảy xuống, nhanh như chớp chạy vào toilet, bên trong liền truyền ra âm thanh súc miệng.
Qua một hồi lâu, Lâm Linh mới từ trong toilet đi ra, lúc này Diệp Phi cũng đã mặc xong quần áo, cười hỏi:
– Hương vị thế nào?
– Anh còn nói!
Lâm Linh chẳng quan tâm ngượng ngùng, hung hăng nhảy tới trên người Diệp vung nắm tay nhỏ khẽ đánh xuống lồng ngực của hắn vài cái, gắt giọng nói:
– Cái tên bại hoại này, bắn ra cũng không chịu nói một tiếng, hại người ta không có chuẩn trước, nuốt xuống thật nhiều!
– Điểm này em không bằng Khinh Khinh rồi, mỗi lần BJ như vậy nàng đều sẽ rất cao hứng mà nuốt hết đấy.
Diệp Phi cười hắc hắc nói, hy vọng có thể dùng chuyện này để khiến cho Lâm Linh cũng học theo Diệp Vân Khinh mà nuốt vào.
Lâm Linh cũng không chịu thua, khẽ nói:
– Đừng có dùng Khinh Khinh khích ta, nói cái gì ta cũng sẽ không ăn thứ này nữa đâu, buồn nôn chết!
Tuy là nói như vậy nhưng trong nội tâm Lâm Linh cũng không có cái gì ghét bỏ, chỉ là cảm thấy hương vị của thứ kia thực sự không được tốt lắm mà thôi.
Hai người cười đùa náo loạn một hồi, Lâm Linh mới ở dưới sự quấy rối không ngừng của Diệp Phi mà có chút gian nan mặc xong quần áo, lại cùng tới rửa mặt, mới bước ra khỏi gian phòng của Lâm Linh.
Tuy rằng đêm qua bởi vì bị làm quá hung ác mà phải ăn vào khôi phục hoàn, sau đó mới khiến cho “thương tích” của Lâm Linh hoàn toàn khôi phục nhưng dù sao nàng cũng là vừa mới trải nghiệm chuyện này, hiện tại đi đường vẫn có chút không được tự nhiên, điều này làm cho Lâm Linh lo lắng sẽ bị mụ mụ giễu cợt trên đường đi từ phòng ngủ đến phòng khách không khỏi trợn mắt liếc Diệp Phi vài cái.
Hai người tới phòng khách, phát hiện ra bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong, mà Tiêu Hàm Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn ăn, trên mặt lộ ra vẻ có chút sợ hãi, hiển nhiên là đang lo lắng nữ nhi không tha thứ cho mình. Tuy rằng đêm qua cũng đã nghe được hết thảy trong điện thoại nhưng mà nàng lại không dám xác định đó có phải là ý nghĩ nhất thời của nữ nhi trong lúc ý loạn tình mê hay không.
Trông thấy dáng vẻ e dè, cẩn thận kia của Tiêu Hàm Nguyệt, Diệp Phi cùng Lâm Linh không khỏi có chút đau lòng, sau khi liếc nhau một cái, Lâm Linh đẩy Diệp Phi tới ngồi xuống bên người Tiêu Hàm Nguyệt chính mình lại ngồi xuống bên kia của hắn.
Kéo một cánh tay Diệp Phi ôm lấy bờ vai của mình, lại ra hiệu hắn dùng tay kia ôm lấy Tiêu Hàm Nguyệt, Lâm Linh cười nói:
– Diệp tử ca ca, bảo ngươi đến nhà chúng ta không sai chứ, hiện tại chính là tề nhân chi phúc trong truyền thuyết nha!
Bị Diệp Phi ôm lấy ngay trước mặt nữ nhi, trong nội tâm Tiêu Hàm Nguyệt vốn là có chút bất an lại càng thấp thỏm dần lên, mà câu nói kia của nữ nhi cũng làm cho nàng càng không rõ nữ nhi là thật sự nghĩ như vậy hay là đang nói mát. Có điều sau khi quan sát biểu lộ của Lâm Linh, trong nội tâm Tiêu Hàm Nguyệt mới thở phào một hơi, bởi vì đối với Lâm Linh nàng chính là hiểu rõ nhất đấy, nữ nhi có phải thật sự vui vẻ hay không, nàng liếc mắt là có thể nhìn ra.
– Linh Nhi, ngươi không trách mụ mụ sao?
Tiêu Hàm Nguyệt tuy rằng cũng đã cơ bản đã có thể xác định được nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi Lâm Linh một câu.
– Đương nhiên, cho tới bây giờ con đều không trách người!
Lâm Linh cười nói:
– Muốn trách cũng chỉ có thể trách tên bại hoài này ah!
Nghe được nửa câu đầu của Lâm Linh, Tiêu Hàm Nguyệt thầm mừng rỡ trong lòng, thế nhưng nửa câu sau lại làm cho nàng xoắn quýt lên: “Nữ nhi đối với chuyện này vẫn còn canh cánh trong lòng sao?” Nhưng mà bởi vì chính mình, nàng mới miễn cưỡng tươi? Nếu là như vậy, mình vẫn là nhịn đau rời khỏi Diệp Phi thì tốt hơn…
Tuy nhiên ý nghĩ này của Tiêu Hàm Nguyệt còn chưa xoay chuyển xong, lời nói kế tiếp của Lâm Linh lại để cho nàng giống từ địa ngục lên tới thiên đàng, đồng thời cũng bị nữ nhi khiến cho cảm động thật sâu.
– Cái tên bại hoại này, nếu như sớm đem chuyện của hai người nói cho ta biết sớm một chút, mụ mụ cũng không cần phải lo lắng lâu như hơn nữa cũng đã sớm có thể thẳng thắng ở cùng với hắn đấy.
Lâm Linh cười hì hì nói.
– Linh Nhi, cảm ơn ngươi.
Tiêu Hàm Nguyệt cảm động đến cơ hồ muốn khóc lớn, nhịn không được đem thân thể từ trong ngực Diệp Phi chen qua, dùng sức ôm lấy Lâm Linh bên kia.
Lâm Linh cũng đem thân thể len qua, giang tay ôm lấy cổ mụ mụ, cười hì hì nói:
– Cảm ơn chuyện gì nha? Coi như hắn là món quà ta hiếu kính dành cho người là được rồi!
Nhìn xem hai nữ vui vẻ hòa thuận trong ngực, trong nội tâm Diệp Phi không khỏi rất là sảng khoái, đồng thời trên thân thể cũng đến không được. Bởi vì lúc này hai nữ đều nằm sấp trên người của hắn, bởi vì liên quan đến vị trí, thứ kia của hắn cũng vì hai nàng đồng thời ôm lấy liền có tinh thần gấp trăm lần mà dựng đứng lên, vừa lúc bị hai bộ ngực mềm mại lớn nhỏ bất đồng nhưng bất kể là hình dạng hay cảm xúc đều vô cùng hoàn mỹ trước ngực hai nữ bao bọc tứ phía. Loại cảm giác kỳ lạ này lại để cho hắn không khỏi cực kỳ kích động, nếu như không phải bận tâm tiểu cúc hoa của Tiêu Hàm Nguyệt tối hôm qua vừa mới “bị thương” quá nặng, mà phía trước lại bởi vì đến ngày “đèn đỏ” mà tạm thời không thể động tới được, hắn hận không thể lập tức thử xem tư vị đôi mẹ con cực phẩm này đồng thời ra trận là tuyệt diễm cỡ nào…
Bởi vì trong nội tâm sinh ra ý nghĩ xấu xa, cây côn thịt của Diệp Phi lại nhịn không được mà khẽ nhảy lên vài cái, khiến cho hai nữ cảm nhận được nó đều thoáng chốc đỏ bừng cả mặt, vội vàng từ trong lồng ngực của hắn ngồi thẳng dậy. Không tiếp tục kích thích hắn, ngược lại giải quyết bữa sáng trước mắt này. Diệp Phi cũng bởi vì không thể lập tức ra trận mà đành buông tha các nàng, cùng các nàng ngồi một chỗ mà ăn xong điểm tâm, đợi đến khi ăn được không sai biệt lắm, mới mở miệng nói:
– Linh Nhi, hôm nay ta không tới trường học…
Vừa nói đến đây, điện thoại trong túi quần Diệp Phi lại đột nhiên vang lên.