Phần 240
Nhìn qua sắc trời bên ngoài cũng đã sáng trở lại, lại nhìn qua Diệp Ngưng Sương bên người mặc dù đã sử dụng Khôi Phục Hoàn nhưng vẫn không có một tia khí lực mà đã ngọt ngào thiếp đi, Diệp Phi nhịn không được cười khổ lên:
– Xem ra sau này phải để cho nàng tiết chế một chút rồi!
Cũng không phải Diệp Phi tiếc rẻ Khôi Phục Hoàn, đan dược kia muốn bao nhiêu liền có thể có bấy nhiêu, thế nhưng hắn mặc dù rất có lòng tin đối với Khôi Phục Hoàn nhưng lại luôn sử dụng quá mức như vậy, chỉ sợ lâu dài sẽ có ảnh hưởng đối với thân thể Diệp Ngưng Sương. Tuy rằng loại khả năng này rất nhỏ nhưng Diệp Phi lại không muốn để cho người mình yêu xảy ra chuyện gì dù chỉ là một chút thương tổn.
Tuy rằng một đêm không ngủ nhưng tinh thần Diệp Phi vẫn vô cùng tốt, ở trên khuôn mặt sau khi ngủ vẫn mang theo một tia mỉm cười thỏa mãn của Diệp Ngưng Sương hôn nhẹ một cái, Diệp Phi đi vào phòng tắm, tắm rửa qua một phen, để lại cho Diệp Ngưng Sương tờ giấy nhắn, liển rời khỏi biệt thự của nàng.
Hắn cũng biết nếu như thời điểm Diệp Ngưng Sương tỉnh lại mình có thể ở bên cạnh nàng, nhất định sẽ làm cho nàng thật cao hứng nhưng mà nguyện vọng này hiện giờ tạm thời không thể thỏa mãn nàng, bởi vì hiện tại chuyện tình của hắn thật sự là có hơi nhiều người. Buổi sáng phải tới trường học báo danh một chút, sau đó buổi chiều phải bắt đầu kế hoạch chế tạo cao thủ kia. Hiện tại những người hắn quan tâm càng ngày càng nhiều, mà các nàng đều có công việc riêng của mình, cũng không thể một mực đi theo bên cạnh hắn cho nên Diệp Phi đối với kế hoạch đem Vọng Hải chế tạo thành một thành phố hoàn toàn thuộc về mình, đã có chút ít không thể chờ đợi được nữa.
Bắt một chiếc xe, Diệp Phi rất nhanh liền đến Đệ Nhất cao trung, hiện tại thời gian còn sớm trong trường học cũng không có bao nhiêu người. Tuy nhiên Diệp Phi lại thấy được hai bóng dáng mình cực kỳ quen thuộc nhưng lại thật bất ngờ ở đó.
Ở một chỗ cách cổng trường không xa, hai thiếu nũ sóng vai ngồi ở đó, con mắt đều có chút lo lắng mà hướng cổng trường nhìn lại, bóng người Diệp Phi vừa mới xuất hiện, hai thiếu nữ cũng đã phát hiện lập tức bước nhanh về phía hắn, một người trong đó cười nói:
– Ta biết rõ hôm nay ngươi sẽ đến trường học.
Hai thiếu nữ này chính là Diệp Vân Khinh cùng Lâm Linh, người nói chuyện kia chính là Diệp Vân Khinh đối với chuyện nàng có thể biết rõ ý nghĩ của mình, Diệp Phi cũng không ngoài ý muốn, thế nhưng đối với Lâm Linh lúc này còn đang thâm tình nhìn mình, lại có chút nghĩ không thông rồi, trước đó nàng cũng không có ở cùng Diệp Vân Khinh như thế nào lại biết được hôm này mình sẽ đi học?
Diệp Vân Khinh không hổ là cùng Diệp Phi tâm ý tương thông, chỉ từ trong ánh mắt có chút nghi hoặc liền biết rõ suy nghĩ của ca ca mình, cười nói:
– Cũng không phải là ta thông báo nha, Linh Linh ngày hôm qua cũng tới sớm như vậy đấy, nàng chính là muốn có thể nhìn thấy ca ca ngươi sớm một chút.
Diệp Phi trong lòng lại chấn động, ngày hôm qua là Diệp Ngưng Sương, hôm nay là Lâm Linh, những nữ nhân mà mình yêu thích vì cái gì luôn có thể làm cho mình cảm động như vậy?
Bước đến bên người Lâm Linh bởi vị bị Diệp Vân Khinh nói ra mà hiện giờ không khỏi có chút đỏ mặt, Diệp Phi nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực, ôn nhu nói:
– Nha đầu ngốc, đã muốn gặp ta, vì sao không đến chỗ ở của ta chứ?
Ở trước cổng trường học bị Diệp Phi ôm lấy như vậy, tuy rằng đã sớm có hôn ước với hắn nhưng vẫn là khiến cho Lâm Linh ngượng ngùng không thôi, vội vàng dùng sức đẩy hắn ra một chút, nói:
– Ai nhớ ngươi, còn không mau buông tay, để cho người khác nhìn thấy có ra thể thống gì nữa?
Diệp Phi tất nhiên sẽ không để cho nàng đẩy mình ra, vẫn ôm nàng như vậy, cười nói:
– Bây giờ còn sớm như vậy, sẽ không có người ngoài đâu, Linh Linh, ta rất nhớ ngươi, để cho ta ôm một hồi đi.
Lâm Linh trong nháy mắt bị lạc trong tình cảm dịu dàng của Diệp Phi đang muốn đáp ứng, không ngờ sau lưng lại truyền đến một trận âm thanh ồn ào, có người cười hì hì nói:
– Thật đúng là một đôi vợ chồng nhỏ ân ái nha!
Lâm Linh bị thanh âm này dọa cho cực kỳ hoảng sợ, vội vàng từ trong ngực Diệp Phi chui ra ngoài, đỏ mặt đứng cạnh bên người Diệp Vân Khinh. Dáng vẻ thẹn thùng vô hạn kia lại để cho Diệp Phi không khỏi một hồi thẳng mắt, tại thời điểm này, Lâm Linh còn trẻ trung thanh thuần thậm chí có một loại phong tình không thua kém mụ mụ Tiêu Nguyệt Hàm của nàng, lại để cho Diệp Phi lần đầu tiên có xúc động quyết tâm mau chóng đem nàng bắt lấy.
Về phần cái người phá hủy chuyện tốt của mình, Diệp Phi quay đầu lại nhìn một chút, đúng là hai nữ sinh trong lớp của mình. Diệp Phi cũng biết, các nàng cũng rất rõ quan hệ của mình và Lâm Linh, vừa rồi chỉ là đùa vui thiện ý mà thôi, cho nên cũng không hề trách các nàng.
Hiện tại có thêm hai nữ sinh này, Diệp Phi tất nhiên là không thể lại hâm nóng tình cảm nữa rồi, cho dù Diệp Phi muốn, Lâm Linh cũng nhất định là không chịu không biết xấu hổ như vậy đấy. Vì vậy năm người cùng đi vào phòng học, thời điểm hai nữ sinh kia hỏi Diệp Phi đoạn thời gian trước đi nơi nào, Diệp Phi tùy tiện bịa ra lý do liền bưng bít mà tránh qua.
Một lát sau, mọi người trong lớp lục tục đến đủ, sau khi trông thấy Diệp Phi, đều tươi cười chào hỏi hắn. Diệp Phi cũng tươi cười đáp lại, cũng không cảm thấy bọn họ có cái gì không đúng, lại càng không cho là bọn họ đang nịnh bợ, bởi vì mình của trước kia thật sự là rất dễ khiến cho người ta xem nhẹ, mà những bạn học này nếu như thật sự là loại người chỉ biết lợi dụng người khác mà nói, với thân phận của mình, coi như là chính mình rất yếu đuối, bọn họ cũng sẽ tranh nhau cùng mình làm tốt mối quan hệ này.
Thời điểm sắp vào tiết học, cái nữ sinh chỉ cùng Diệp Phi ngồi chung phòng học ngây người một ngày tên Tiêu Phỉ kia cũng đi tới. Tuy nhiên thời điểm ánh mắt đảo qua đám người Diệp Phi lại chỉ lạnh lùng hừ một tiếng liền trở về chỗ ngồi của mình.
Diệp Phi không nghĩ tới cô gái này đến giờ vẫn có thái độ này, chẳng lẽ mụ mụ của nàng không nói cho nàng biết mối quan hệ nhà mình là như thế nào sao? Vì vậy nhỏ giọng hỏi Diệp Vân Khinh:
– Những ngày nay, người con gái hẹp hòi kia cũng không tìm ngươi gây phiền phức nữa chứ?
Mặc dù Diệp Phi không nói rõ là ai nhưng Diệp Vân Khinh lại hiểu rõ hắn nói “Tiểu Man Nữ” kia, hừ một tiếng nói:
– Nàng lại dám? Bất quá vì cho dì cả mặt mũi, ta cùng Linh Linh đều chủ động đi tìm nàng thế nhưng chính nàng lại làm ra dáng vẻ không thèm để ý tới kia.
Diệp Vân Khinh nói ra lại để cho trong nội tâm Diệp Phi cảm thấy có chút không thoải mái. Tuy rằng xem ở mặt mũi Liễu Phượng Nghi, Diệp Phi sẽ không cùng Tiêu Phỉ so đó cái gì nhưng mà tuyệt đối sẽ không để cho Diệp Vân Khinh cùng Lâm Linh chịu điều gì ủy khuất, vì vậy nói ra:
– Vậy thì không cần để ý tới nàng, dù sao dì cả cũng không có nói cần phải cũng nàng giữ mối quan hệ tốt.
– Ừm.
Diệp Vân Khinh thấy Diệp Phi quan tâm đến cảm giác của mình như vậy, trong nội tâm cực kỳ cao hứng. Có điều lại cười nói:
– Ngươi bây giờ còn gọi dì cả là dì sao?
Diệp Phi không khỏi nhớ đến tình cảnh đêm đó hai người các nàng ở cùng một chỗ hầu hạ mình, trong nội tâm rung động, cười nói:
– Ở bên ngoài phải gọi như nào thì gọi như vậy đi, bất quá thời điểm chúng ta ở riêng một chỗ, muốn gọi cái gì điều được… kkk…
Diệp Vân Khinh nghĩ tới chuyện đêm đó, tâm hồn cũng là chút kích động, mị nhãn như tơ nhìn qua Diệp Phi nói:
– Ca, ngươi cố gắng thêm một chút, người ta còn muốn cùng người khác ở chung một chỗ thử xem.
– Sau này sẽ có cơ hội mà!
Diệp Phi không nghĩ tới Diệp Vân Khinh vậy mà cũng thích loại cảm giác này giống như mình, đương nhiên sẽ không phản đối đề nghị của nàng, cười nói:
– Nếu không lần sau tìm tới đại cô cùng một chỗ… song phượng nhất long?
Diệp Vân Khinh cười nói:
– Ai cũng được, dù sao chỉ cần có người cùng ta ở cùng một chỗ đối phó với ngươi là được.
Buổi sáng, tiết 3 của lớp Diệp Phi là tiết thể dục, điều này làm cho Diệp Phi không khỏi nhớ tới lão sư Đường Nhu phong tình vô hạn. Từ lần phá thân xử nữ của nàng về sau, hai người vẫn chưa từng gặp mặt, ban đầu là nàng trốn tránh Diệp Phi, rồi sau đó đến Diệp Phi lại đi Tây Nam, lại là không có cơ hội dò xét tâm ý của nàng.
Theo tiếng chuông vào học vang lên, học sinh trong lớp Diệp Phi chủ động xếp thành hàng ngũ trên sân tập, mà Diệp Phi cũng nhìn thấy bóng dáng rất đặc biệt kia.
Ngắn ngủi nửa tháng không gặp, Diệp Phi phát hiện, Đường Nhu vậy mà tiều tụy hơn so với trước kia rất nhiều, trong nội tâm không khỏi đau xót, không cần nghĩ cũng có thể biết được, vẻ tiều tụy kia nhất định là bởi vì mình mà ra đấy. Có điều, hiện tại cái tên Đường Nhu cũng có chút ít phù hợp với nàng rồi, bộ dạng có chút nhu nhược kia, khiến cho Diệp Phi bỗng có một loại xúc động muốn che chở nàng.