Phần 215
Diệp Phi không khỏi có chút mê hoặc đứng lên, mình lấy được chiếc nhẫn này rốt…
Cuộc là chuyện gì xảy ra? Là một sự trùng hợp, hay là bởi vì mấy ngày hôm…
Trước xử lý những người kia thực lực quá yếu, nên mới không tuôn ra đồ vật?
Muốn chứng minh viêc này thật ra cũng rất đơn giản, hắn nhớ rõ trong kỹ năng Dã Man Nhân có một cái gọi là “Tìm kiếm item”, có thể tại trên thi thể tìm ra dược…
Phẩm hoặc là trang bị, cho nên chỉ cần tìm tới mấy bộ thi thể thử 1 lần là có thể biết rồi, cái này đương nhiên là không thể dùng thi thể của Lý Tư được, bất quá nhưng hắn có thể tiện tay làm ra.
Nghĩ kỹ những điều này, Diệp Phi từ trên mặt đất nhảy bật lên, há miệng phát ra 1 tiếng hét lớn, mấy con chim to đậu ở trên cây bị hắn làm cho giật mình, vẫy…
Cánh muốn né tránh, Diệp Phi từ trên mặt đất nhặt lên vài hòn đá…
Nhỏ, cong tay bắn ra, chỉ nghe vài tiếng “Khục khục” qua đi, mấy con chim chóc đáng thương kia đều gào thét 1 tiếng, rồi đồng loạt rớt xuống từ trên không.
Diệp Phi nhặt lên mấy cái xác chim này, đưa tay đặt lên 1 cái trong đó, trong nội tâm lặng yên nghĩ đến “Tìm kiếm vật phẩm”, chỉ cảm giác nội lực của mình bị rứt đi 1 tia rất nhỏ không thể thấy được, nghĩ đến đây trong trò chơi cái gọi là pháp lực(mana – MP), có điều đến trên người mình liền biến thành…
Nội lực, bất quá tiêu hao như vậy còn không nhanh bằng tốc độ tự động khôi phục nội lưc của hắn, chỉ cần hắn nghĩ, thậm chí có thể một mực dùng như vậy, theo tay…
Hắn rời đi, cái xác chim kia liền biến thành một đống tro bụi, nhưng trên…
Mặt đất cũng không còn lại cái gì.
Tuy nhiên lần này cũng không làm ra cái gì, nhưng Diệp Phi cũng đã có…
Thể khẳng định, kỹ năng này của mình quả nhiên là có thể dùng đấy, bằng…
Không mấy cái xác chim kia không có khả năng biến thành cái dạng này. Bởi vì…
Vừa rồi hắn căn bản là không muốn hủy hoại mấy cái xác chim này, mà mình tia nội lực bị rút đi kia của hắn cũng không đủ để đem 1 con chim lớn như vậy biến thành tro tàn.
Phát hiện này lại để cho Diệp Phi trong lòng mừng rỡ, vội vàng tiếp tục thử nghiệm. Quả nhiên, tại thời điểm thử nghiệm tới lần thứ tư, sau khi cái xác chim kia biến mất, liền rớt ra một đồ vật tạo hình có chút hơi cổ quái, rơi ở trên mặt đất gần đó, vật kia dài chừng hơn 30cm, toàn thân giống như là 1 cây côn gỗ, thế nhưng trên đỉnh lại có 1 lưỡi dao dài chừng 3 – 4cm, Diệp Phi nhất thời căn bản không rõ đây rốt cuộc là cái thứ gì.
Xoay người từ trên mặt đất nhặt lên cái chủy thủ không giống chủy thủ, gậy…
Gộc không giống gậy gộc này, một cái tin tức lập tức xuất hiện ở trong đầu Diệp Phi:
*Tàn phẩm Ban Cưu Chi Nhận*: Chim ngói không cam lòng tử vong đem tính khí toàn thân biến thành, có thể làm cho tự thân lực công kích đề cao một phần…
Ngàn, thật sự là quá ít điểm a?
Nhìn xem thứ phế phẩm tuyệt đối này trong tay, Diệp Phi có chút không nói được gì, một phần ngàn lực công kích ah, thật không biết nó đến cùng có làm được cái…
Gì, chỉ sợ cầm thanh sắt gỉ cũng hữu dụng hơn so với thứ này nhiều lắm.
Rất không cam tâm, Diệp Phi dứt khoát tại trong cánh rừng rậm này triển khai…
Một trường giết chóc, ngắn ngủi không đến hai giờ, đã có trên trăm con chim bay cá nhảy các loại chết dưới tay hắn. Cũng may nơi này là nguyên thủy rừng…
Rậm, bằng không nếu như bị những người bảo vệ động vật kia biết rõ, chỉ…
Sợ không thể kiện hắn ngồi tù bóc lịch mấy năm, cũng có thể lại để cho hắn đau…
Đầu không dứt.
Sau khi đem gần như toàn bộ những thi thể này ra dùng, Diệp Phi xem như triệt…
Để hết hy vọng rồi. Ở trên những thi thể này, hắn lại liên tục tìm ra hơn hai…
Mươi kiện “trang bị”, đồ trang sức vũ khí quần áo đai lưng cái gì cũng có. Thế nhưng đại bộ phận lại vẫn cũng không bằng cái “Tàn phẩm Ban Cưu Chi Nhận” kia, duy nhất có thể vào pháp nhãn của hắn, thì chỉ có một chiếc nhẫn gọi là “Dã Trư giới chỉ”, thứ này có thể gia tăng năng lực phòng ngự của người sử dụng lên 1%, là do hắn tìm được trên thi thể của 1 con lợn rừng đấy, thế nhưng không nói đến thuộc tính bỏ đi chỉ có thể tăng lên 1% phòng ngự kia, chính là cái nhẫn đen không ra đen, vàng không ra vàng này lại còn khảm lên 1 cái hình đầu lợn rừng lộ ra răng nanh, chỉ sợ ngoại trừ những kẻ có sở thích quái ác kia, căn bản sẽ không có người nào muốn dùng nó. Có điều bất kể nói thế nào, trước mắt đây cũng là “vật phẩm” tốt nhất mà Diệp Phi lấy được rồi, cho nên Diệp Phi vẫn giữ nó lại để làm kỷ niệm.
Còn lại 10 cổ thi thể kia Diệp Phi cũng không định lãng phí, vì vậy đổi lại 1 cái kỹ năng tìm kiếm khác: “Tìm kiếm dược phẩm”, sau khi dùng đến kỹ năng này, Diệp Phi phát hiện nó tiêu hao còn không lớn bằng cái “Tìm kiếm vật phẩm” kia, gần như cũng đã đến mức có thể coi như không đáng kể rồi.
Mà sau khi mười cổ thi thể kia biến mất, Diệp Phi nhìn qua bốn viên dược hoàn màu tím trong lòng bàn tay không khỏi có chút không nói được gì, may mắn thứ này không phải màu xanh da trời đấy, bằng không chỉ sợ đem thứ này quảng cáo tốt đến mấy, chỉ sợ cũng sẽ không có người chịu ăn nó. Tuy nhiên mấy khỏa dược hoàn này mặc dù tạo hình không được tốt lắm, nhưng bọn chúng công hiệu lại là rất tốt đấy. Bốn khỏa dược hoàn này được tim ra trên 4 cổ thi thể khác nhau này còn có 1 cái tên gọi thống nhất, gọi là “Khôi phục hoàn”. Công hiệu là có thể trong nháy…
Mắt khôi phục được 1 phần trạng thái thân thể của người sử dụng, năng lực khôi phục của 4 viên dược hoàn phân biệt theo thứ tự là: 5%, 6%, 8% Và 10% mà cái “trạng thái thân thể” này theo suy đoán của Diệp Phi hẳn là chỉ mức độ khỏe mạnh của thân thể, trong đó kể cả tổn thương lẫn thể lực hay nội lực hao tổn.
Đây chính là thứ tốt, Diệp Phi trong nội tâm có chút hối hận vì vừa rồi…
Đem nhiều thi thể như vậy đều dùng tại năng lực “Tìm kiếm vật phẩm” không chỗ tốt gì kia. Có điều đây cũng không phải là cái gì nan đề, bởi vì trong rừng rậm nguyên thủy này thì ngoại trừ cây cối ra, thứ không thiếu nhiều nhất chỉ sợ chính là đủ loại động vật rồi, mà Diệp Phi tuy nhiên cũng không phải loại này thập phần…
Người tàn nhẫn, nhưng cũng tuyệt đối không phải là loại người tốt bụng hay ăn chay lâu ngày thấy con kiến chết cũng sẽ rơi lệ, rồi sau lưng lại lén lút ăn thịt kia. Cho nên, loại chuyện có thể giúp cho thân nhân, bằng hữu của mình có thêm 1 phần bảo đảm này, hắn cũng có thể làm được mà không e ngại đấy.
Vì vậy 1 đám động vật trong một đám rừng rậm này liền gặp nạn, chỉ 1 buổi trưa, thì đã có hơn một ngàn động vật chết ở trong tay tên “Đao phủ” Diệp Phi này, đổi lấy đó chính là trong không gian kia của hắn lại nhiều hơn mấy trăm viên dược hoàn.
Những viên dược hoàn lấy được lần này cũng không có gì khác biệt so với 4 viên vừa rồi, trình độ khoi phục cũng đều là dao động trong khoảng 5% đến 10% như trước, nghĩ đến nguyên nhân là bởi vì nơi này thực lực động vật khá thấp, cho nên nếu muốn được trình độ khôi phục càng lớn, cũng chỉ có cách tìm ở trên người những cao thủ chân chính kia. Có điều như vậy cũng là rất đủ rồi, bởi vì đồ vật này cũng không có cái gì thời gian làm nguội(Timeout) giống như trong trò chơi. Chỉ cần trên thân thể có gì không tốt, hoàn toàn có thể liên tục ăn vào, mà nếu có thi thể của cao thủ, Diệp Phi còn muốn làm vài món trang bị tốt cho người của mình đấy.
Nhìn qua đống dược hoàn chất trong không gian giới chỉ(nhẫn) kia, Diệp Phi…
Trong nội tâm cảm khái không thôi, hiện tại liền chính hắn đều cảm giác mình…
Năng lực này có chút nghịch thiên rồi, từ nay về sau không quản gặp gỡ cái gì…
Địch nhân, chỉ cần không thể miểu sát mình, vậy mình hoàn toàn có thể…
Dùng những viên dược hoàn này khiến cho đối phương hao tổn mà chết, thế nhưng với thực lực của mình bây giờ, còn có người có thể khiến cho mình sử dụng chỗ dược hoàn này sao?