Phần 136
Thời điểm hơn bảy giờ sáng, Diệp Phi ở trong một hồi hắt xì tỉnh lại, mở to mắt, chỉ thấy Diệp Tĩnh mang ý cười nghịch ngợm trên mặt, đang dùng một đám tóc của nàng trêu đùa trước lỗ mũi của mình, thấy hắn tỉnh lại, càng là phát ra tiếng cười khanh khách.
Tuy rằng chỉ ngủ hơn ba giờ, nhưng hiện tại thân thể Diệp Phi mạnh đến nỗi không thể mạnh hơn được, cho nên một chút cảm giác lười biếng do ngủ không đủ cũng không có, hơn nữa bởi vì hạ quyết tâm, một chút vướng bận trong lòng nhiều ngày nay cũng lập tức quét sạch, tâm tình tự nhiên rất tốt, từ trên giường nhảy bật dậy, ha ha cười nói:
– Tiểu nha đầu nhà ngươi giỏi lắm, dám trêu chọc ca ca, xem ta có thu thập được ngươi hay không.
Diệp Tĩnh kinh ngạc nhìn qua Diệp Phi, đột nhiên hét lên một tiếng:
– Bại hoại!
Sau đó đỏ mặt chạy nhanh ra ngoài.
Diệp Phi đầu tiên là sững sờ, cúi đầu xem xét mới hiểu được, bởi vì thời tiết khá nóng, lúc ngủ hắn cũng không có mặc đồ ngủ, toàn thân cũng chỉ có một đầu quần lót bó sát người, hiện tại quần lót đang bị huynh đệ tinh thần rất tốt của hắn đỉnh ra một cái lều vải thật lớn, khó trách Diệp Tĩnh sẽ có phản ứng như vậy.
Bất quá lại để cho Diệp Phi nghĩ mãi mà không rõ chính là, đêm qua nàng giống như còn không biết rằng đây là cái gì ah, như thế nào hiện tại lại hiểu rõ rồi? Hắn không biết là, mặc dù Diệp Tĩnh chưa bao giờ có tiếp xúc thân mật với thân thể nam nhân, nhưng môn sinh học lại là từng học qua đấy, từ trên hình ảnh cũng biết nam nhân là cái dạng gì, tối hôm qua, bởi vì là lần đầu tiên tiếp xúc, nàng căn bản không có nghĩ tới phương diện này, nhưng hiện tại trực tiếp thấy được, tự nhiên cũng hiểu đó là cái gì.
Ở trong nội tâm Diệp Phi, tuy rằng đêm qua Diệp Tĩnh khiến hắn trong nháy mắt đó có chút động tâm, nhưng nàng hoàn toàn vẫn là một cái tiểu nha đầu, cho nên bị nàng nhìn thấy cũng không có vấn đề gì, vội vàng mặc vào quần áo, từ trên lầu đi xuống.
Lúc này Hứa Thư Vân cũng đã thức dậy, hơn nữa cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng, thoạt nhìn khí sắc của nàng đã khá hơn rất nhiều so với ngày hôm qua, nghĩ đến đêm qua khẳng định là ngủ rất ngon.
Mà Diệp Tĩnh sau khi chứng kiến Diệp Phi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, nàng hiện tại cũng hiểu rõ rồi, thứ đêm qua chọc lên chỗ đó của mình, khẳng định cũng là cái đồ vật khốn nạn kia, chỉ cần nghĩ đến đây, trái tim nàng lại có chút đập rộn lên, hơn nữa trong nội tâm cũng có chút kỳ quái, như thế nào cái kia của ca ca so với trên hình ảnh lại lớn hơn thiệt nhiều.
Được Hứa Thư Vân mời đến, Diệp Phi ngồi ở trước bàn ăn, nhìn qua khuôn mặt tuyệt mỹ so với ngày hôm qua càng thêm xinh đẹp chiếu người của Hứa Thư Vân, cười nói:
– Thẩm thẩm hôm nay thoạt nhìn khí sắc không sai ah.
Để ý đối với dung mạo của mình thiên tính của tất cả nữ nhân, Hứa Thư Vân tự nhiên cũng không ngoại lệ, tại thời điểm nhìn mình trong gương trang điểm buổi sáng, nàng cũng phát hiện biến hóa của mình, hơn nữa cũng hiểu rõ, đúng là bởi vì biểu lộ đêm qua của Diệp Phi, làm cho nàng cảm thấy an tâm đến chưa từng có trong hơn một năm này, cho nên mới có thể nghỉ ngơi được tốt như vậy, còn nhớ tới ngày hôm qua vô tình mập mờ cùng hắn, trên mặt không khỏi hơi đỏ lên, bất quá làm giảng viên đại học, nàng tự nhiên không giống với những cô gái nhỏ còn non nớt kia, rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm tình của mình, khẽ cười nói:
– Phải không? Cái này quả thật không sai, được rồi, bữa sáng đều sắp nguội, các ngươi mau ăn cho xong còn phải đi tới trường học đâu.
Diệp Phi không nói thêm lời, cúi đầu bắt đầu ra sức ăn, vừa ăn vừa không ngừng khen ngợi trù nghệ của Hứa Thư Vân, cái bộ dạng thôn lang hổ yết kia chọc cho Diệp Tĩnh cười khanh khách, trên mặt Hứa Thư Vân cũng lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, tựa hồ lại thấy được Diệp Phi khi còn bé.
Thẳng đến bữa sáng sắp ăn xong, Diệp Lăng Thiên ngáp dài mấy tiếng liền từ trong thư phòng đi ra, bước đến ngồi xuống trước bàn ăn, cũng không để ý tới ba người, khò khè ăn một bữa, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi Diệp Lăng Thiên đi ra, nụ cười trên mặt Hứa Thư Vân cùng Diệp Tĩnh đồng thời biến mất, mà Diệp Phi chứng kiến bộ dạng tiều tụy kia của hắn, tâm tình cũng trở nên có chút trầm trọng, với hắn mà nói diệt trừ Diệp Vũ chỉ là một bữa ăn sáng, nhưng nếu như Diệp Lăng Thiên khờ dại chính là vì bị Diệp Vũ hạ loại độc dược mới biến thành như vậy, hắn nhất thời thật đúng là không có biện pháp, bởi vì mà ngay cả cái kia tổ chức tội phạm gọi là “Tà Thần” kia cũng không thể làm ra thuốc giải phá giải dược tính của loại độc dược này.
Tuy rằng trong nội tâm đã có chín thành chín nắm chắc Diệp Lăng Thiên khẳng định là trúng loại độc này, nhưng Diệp Phi tạm thời cũng không đem hết thảy nói cho Hứa Thư Vân cùng Diệp Tĩnh, mình hoàn toàn có nắm chắc tại trong vòng hai ngày liền giải quyết Diệp Vũ, đến lúc đó lại đem hết thảy nói cho các nàng biết cũng không muộn, nếu như bây giờ nói ra, Hứa Thư vân còn dễ nói, nhưng Diệp Tĩnh cá tính cùng Diệp Vân Khinh có chút giống nhau chỉ sợ sẽ không nhẫn nại được, muốn đi tìm Diệp Vũ tính sổ, như vậy sẽ đánh rắn động cỏ rồi.
Nếm qua bữa sáng, thu thập một chút, Hứa Thư Vân trở lại gian phòng thay ra một bộ trang phục giống với lúc Diệp Phi vừa mới nhìn thấy nàng ngày hôm qua, ba người liền tiến ra cửa, tuy rằng trong nhà nhiều tiền đếm không hết, nhưng Hứa Thư Vân lại không hề đua đòi xa xỉ giống như những phu nhân khác, bình thường đều là một thân trang phục giảng viên trong trường học.
Ra khỏi đại môn, Diệp Phi liền cùng hai nữ tách ra, Hứa Thư Vân làm giảng sư tại đại học Vọng Hải, Diệp Tĩnh thì là đi theo mụ mụ đến trường học gần đó.
Đưa mắt nhìn xe của hai nữ đi xa, Diệp Phi cố ý hướng bên cạnh đi ra một đoạn, mới vẫy tay bắt xe taxi, cũng không có quay trở lại trường học, mà là chạy tới nam khu.
Trên đường, Diệp Phi gọi điện thoại cho Diệp Vân Khinh, nói cho nàng biết hôm nay sẽ không tới trường học, để cho nàng xin nghỉ giúp, Diệp Vân Khinh biết rõ ca ca là muốn đối phó với Diệp Vũ rồi, mặc dù tinh tường thực lực của hắn, nhưng vẫn là không yên lòng muốn tới cùng hắn, Diệp Phi vất vả khuyên bảo một hồi, mới khiến cho nàng bỏ đi ý nghĩ này.
Trải qua hơn nửa canh giờ đi đường, xe taxi dựa theo Diệp Phi chỉ điểm, ngừng lại trước phân cục cảnh sát phía nam, sau khi Diệp Phi giao trả tiền xe, liền thản nhiên đi vào địa phương đã từng tới một lần này.
Trên đường đi, cũng có không ít người cùng Diệp Phi chào hỏi, dù sao một lần đó khiến cho Trương Vũ bị hố một phen tại nơi này, Trương Vũ ở trong phân cục vốn là không được ưa chuộng, tất cả mọi người cũng vui mừng khi chứng kiến hắn mất mặt, cho nên liền nhớ kỹ Diệp Phi – cái thiếu niên khiến cho Trương Vũ một khoảng thời gian rất dài cũng không ngóc đầu lên được này.
Bởi vì lần trước đã tới, Diệp Phi biết rõ văn phòng xử lý công vụ của Minh Nguyệt Tâm ở nơi nào, cũng không cần hỏi người khác, trực tiếp tiến đến khu vực chỗ văn phòng kia của nàng, người nơi này đối với Diệp Phi ấn tượng càng sâu, tại thời điểm đối mặt với một cái tiểu cảnh sát từng lờ mờ gặp qua, cái tiểu cảnh sát kia liền cười nói:
– Đây không phải Tiểu Mãn sao? Như thế nào, tới tìm tỷ của ngươi?
Trải qua sự kiện ở căn tin kia, những người này đều biết Diệp Phi căn bản không phải đệ đệ của Minh Nguyệt Tâm, chỉ là đang đùa giỡn Trương Vũ, bất quá đối với cái tiểu hài tử rất có ý tứ này, cũng đều vui vẻ cùng hắn đùa giỡn một chút.
Diệp Phi cũng nở nụ cười:
– Đúng vậy a, tìm nàng có chút việc, nàng ở tại nơi này sao?
– Ngươi tới thật đúng lúc, Minh cục trưởng hôm nay không đi trực, đang ở trong phòng làm việc đâu.
Tiểu tử cảnh sát kia chỉ cho Diệp Phi một chút, liền đi bề bộn chuyện của mình rồi.
Diệp Phi đi đến trước phòng công vụ của Minh Nguyệt Tâm, nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi Minh Nguyệt Tâm nói mời vào, liền đi vào, lại một lần nữa chứng kiến khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy anh khí nơi đó, chỉ là lúc này Minh Nguyệt Tâm dường như đang gặp phải vấn đề phức tạp nào đó, một đôi lông mi dài nhỏ thanh tú chăm chú nhăn lại cùng một chỗ, hơn nữa khuôn mặt lộ ra bộ dạng u sầu kia vậy mà lại để cho Diệp Phi có một ít cảm giác quen thuộc.