Phần 267: Biết quỷ kế
Đường Bắc Vi mím môi, ngồi ở trên giường, không để ý tới hình tượng của mình, vẫn không nói gì. Cô hận chết Diệp Mặc. Chút thiện cảm vốn có đối với Diệp Mặc liền biến mất hoàn toàn. Người này thô lỗ ngang ngược như thế, không hề để ý tới việc mình chỉ là một cô gái, cứ túm lên như vậy, khó trách người khác muốn nhằm vào hắn, đáng đời.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng. Sở dĩ hắn không đánh ép cung Đường Bắc Vi, bởi vì cô có một cái vòng tay. Bất kể cái vòng tay có phải có liên quan gì tới cái vòng tay của mình hay không, nhưng dù sao hai cái vòng tay này vẫn giống nhau như thế.
– Tôi không biết vì sao cô biết số điện thoại của em gái tôi, lại cố ý lừa gạt để tiếp cận với tôi. Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tôi chỉ biết bất cứ kẻ nào muốn đụng đến em gái tôi, tôi sẽ không để kẻ đó sống thoải mái. Tôi thừa nhận trình độ diễn của cô không tệ. Thậm chí ngay cả tôi, cô cũng qua được. Tôi cho cô thời gian một phút đồng hồ. Nếu cô không nói đừng trách tôi dùng sức mạnh.
Giọng nói của Diệp Mặc càng ngày càng lạnh.
Đường Bắc Vi kinh ngạc ngẩng đầu.
– Anh nói ai là em gái anh? Tôi biết em gái anh lúc nào?
Diệp Mặc đang muốn nổi giận, nhưng nhìn bộ dạng Đường Bắc Vi dường như không giống đang nói dối. Hắn hừ một tiếng nói:
– Số điện thoại trên di động của cô có ghi bạn gái Diệp Mặc là của em gái tôi. Chẳng những cô đã biết số điện thoại của em gái tôi, còn cố ý tiếp cận tôi. Cuối cùng cô muốn làm gì?
Đường Bắc Vi “A” một tiếng. Theo bản năng cô muốn đứng lên, nhưng lập tức phát hiện tình trạng trên người mình, cô lại vội vàng kéo chăn che lại, cau mày không nói gì.
Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào Đường Bắc Vi, chỉ cần cô có bất kỳ hành động nào, hắn sẽ ép cung.
Đường Bắc Vi không biết Ngụy Vĩnh Càn nói em gái của Diệp Mặc thành bạn gái hắn là có ý gì? Tuy nhiên bất kể thế nào, Đường Bắc Vi đã biết Ngụy Vĩnh Càn lừa cô. Từ ngày hôm qua đến bây giờ, Ngụy Vĩnh Càn luôn lừa cô.
Cô đã hạ quyết tâm nói về chuyện của Ngụy Vĩnh Càn cho Diệp Mặc nghe. Tuy nhiên khi cô ngẩng đầu lên, lại phát hiện Diệp Mặc đang nhìn chằm chằm vào mình, theo bản năng Đường Bắc Vi che ngực.
Diệp Mặc lạnh lùng cười.
– Cô không cần phải lo lắng. Tôi không có hứng thú với cô, đừng giả bộ nữa.
Sắc mặt Đường Bắc Vi càng trở nên tái nhợt. Cô không cãi lại Diệp Mặc, chỉ xoa xoa con mắt nói:
– Vài ngày trước, có một người tên là Ngụy Vĩnh Càn tới tìm tôi. Anh ta nói cho tôi biết anh cướp bạn gái của người ta, người ta muốn dạy cho anh một bài học. Anh ta bảo tôi giả vờ tiếp cận anh, sau đó tốt nhất là trở thành bạn gái của anh. Cho dù không thể trở thành bạn gái của anh, cũng phải tạo mối quan hệ thân mật với anh. Tốt nhất là, phải…
– Quan hệ với nhau đúng không? Cô không cần ấp a ấp úng. Vừa rồi tôi thấy cô đâu có thẹn thùng gì.
Diệp Mặc châm chọc nói.
Đường Bắc Vi cắn lên môi. Có chút vị mặn xuất hiện trong miệng cô, nhưng cô lại không hề chú ý tới. Cô tiếp tục nói:
– Sau đó, sau đó tôi sẽ đưa anh tới một chỗ. Người đó nói sẽ dẫn bạn gái anh tới khu vực gần đó. Bạn gái anh sẽ gọi điện thoại cho tôi. Tôi nói cho cô ấy biết địa điểm. Sau đó cô ấy sẽ đến nhìn thấy bộ dạng thân thiết giữa anh và tôi. Như vậy bạn gái anh sẽ thấy rõ bản chất của anh. Sau đó tôi sẽ ở trước mặt anh đi quyến rũ người đàn ông khác, để anh bị, bị…
– Sau đó phải lấy mạng của tôi đúng không?
Giọng nói của Diệp Mặc rất lạnh khiến Đường Bắc Vi rùng mình một cái.
Đường Bắc Vi vội vàng lắc đầu nói:
– Không phải vậy, bọn họ nói nhiều nhất chỉ đánh anh một chút, khiến anh bị thương, chủ yếu nhất chính là khiến anh tuyệt vọng, khiến bạn gái anh thất vọng về anh.
Đường Bắc Vi nói tới đây, bản thân cô cũng không thể tin được. Những người đó sẽ làm như vậy sao? Ngụy Vĩnh Càn đã lừa cô vài lần, những lời Ngụy Vĩnh Càn đã nói, cô có thể tin được nữa sao?
– Hừ.
Diệp Mặc khẳng định mấy người này chẳng những muốn lấy mạng của hắn, thậm chí còn muốn tính mạng của Diệp Lăng. Nói không chừng còn muốn làm nhục Diệp Lăng trước mặt hắn, khiến hắn mất đi tình người. Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng.
– Không biết cô bán đêm đầu tiên của mình lấy bao nhiêu tiền? À, đúng rồi. Nói không chừng cô đã không còn lần đầu tiên. Ai biết cô đã bán qua bao nhiêu lần?
Bởi vì liên quan đến tính mạng của Diệp Lăng, lần đầu tiên Diệp Mặc dùng những lời nói ác độc như thế với một cô gái.
Đường Bắc Vi hé miệng “Phụt” một cái. Không ngờ, cô bị Diệp Mặc nói tới mức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt biến thành trắng bệch như tờ giấy. Nhưng cô cắn răng, một chữ cũng không muốn nói thêm.
Sau khi nói hết toàn bộ kế hoạch của mình… cho hắn biết, vì sao hắn còn muốn chà đạp mình như vậy? Cô chỉ có thể tự trách mình số khổ. Bất kể kẻ nào cũng có thể giẫm đạp lên sự tôn nghiêm và tính mạng của cô. Đường Bắc Vi vốn sinh ra đã là kẻ bị bỏ rơi. Sinh ra để người ta giẫm đạp. Tuy rằng mình lừa hắn, nhưng dù sao mình đã muốn bỏ ra cái quý giá nhất để bồi thường cho hắn. Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?
Diệp Mặc nhìn Đường Bắc Vi bị mình làm cho tức giận đến mức phun cả máu, hắn lại lười nhìn cô. Loại phụ nữ này, tuy rằng đáng thương, nhưng lại càng đáng giận.
Diệp Mặc không để ý tới Đường Bắc Vi, cầm lấy điện thoại di động đã nạp đầy pin của mình bấm số gọi điện cho Diệp Lăng.
– Anh, sao anh gọi điện thoại đến đây. Em vẫn chưa liên hệ với anh mà.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói thanh thúy của Diệp Lăng. Diệp Mặc nghe thấy liền thở phào một cái.
– Ừ, anh đã về được một thời gian. Còn nữa, gần đây có người nào gọi điện thoại cho em bảo em ra ngoài không?
Diệp Mặc lập tức hỏi.
Giọng nói của Diệp Lăng nhanh chóng truyền tới.
– Không có. Sao vậy anh?
– Không có thì tốt. Em nghe này. Về sau, nếu anh tìm em, anh khẳng định sẽ tự mình gọi điện thoại cho em. Nếu người khác gọi điện thoại, em không nên tin, hiểu chưa? Còn nữa. Thời gian tới điện thoại di động của anh sẽ không tắt máy. Có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho anh.
Hắn vẫn cảm thấy lo lắng, dặn dò một chút.
Diệp Lăng biết có rất nhiều chuyện về Diệp Mặc mà cô không biết. Cô có chút lo lắng hỏi:
– Em biết rồi. Anh không sao chứ?
– Không sao. Anh hỏi em một chuyện. Em có thể nói rõ ràng một chút về chiếc vòng tay lần trước em đã đưa cho anh không?
Lúc Diệp Mặc sắp cúp điện thoại, bỗng nhiên nhớ tới chuyện chiếc vòng tay.
Diệp Lăng sửng sốt một lát, không biết vì sao bây giờ Diệp Mặc lại chợt nhớ tới chuyện này. Cô chần chừ một lát mới nói:
– Đó là của anh hai giao cho anh, nói là của mẹ anh để lại. Về cụ thể, thì em cũng không biết.
Sau khi lại dặn dò Diệp Lăng thêm vài câu, Diệp Mặc có chút thất vọng cúp điện thoại. Câu trả lời của Diệp Lăng nằm trong dự liệu của Diệp Mặc, nhưng hắn vẫn rất thất vọng.
Nói thật, hắn từ nơi khác đến, cho nên ban đầu hắn không quá để ý tới lai lịch của chiếc vòng tay này. Nhưng hôm nay lại thấy một người có chiếc vòng tay giống hệt như vậy, hắn mới nhớ tới chuyện này.
Diệp Mặc đi đến trước mặt Đường Bắc Vi, nhìn Đường Bắc Vi phun ra máu, còn vướng trên khuôn mặt trắng bệch, bỗng nhiên nghĩ có phải mình đã nói hơi quá đáng hay không?
– Cô hãy vẽ về nơi Ngụy Vĩnh Càn bảo cô dẫn tôi tới đó.
Nói xong, Diệp Mặc lấy ra một tờ giấy và một cái bút, ném cho Đường Bắc Vi.
Đường Bắc Vi giống như một bức tượng gỗ, không hề cử động.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng nói:
– Cô không nói, tôi cũng biết. Có phải là một nơi vô cùng hẻo lánh? Sau khi lừa tôi và em gái tôi tới đó, sẽ giết tôi và em gái tôi phải không? Cô thật sự rất thông minh. Cô cho là những người này giết tôi và em gái tôi xong, có thể buông tha cho cô sao? Cô nghĩ quá ngây thơ rồi. Tôi không biết bọn họ đồng ý đáp ứng điều kiện gì của cô, nhưng tôi nói cho cô biết, cô đừng có nằm mơ.
Ánh mắt Đường Bắc Vi giống như tro tàn, dường như có một chút di động. Theo bản năng cô ngẩng đầu lên, đờ đẫn nhìn Diệp Mặc nói:
– Cho tới bây giờ, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện muốn giết anh. Càng không nghĩ sẽ động tới em gái anh. Hơn nữa người kia chỉ muốn trả thù anh mà thôi.
Giết người sao? Khóe miệng Đường Bắc Vi lộ vẻ châm biếm, nhưng không nói tiếp. Bây giờ là xã hội pháp chế, có thể tùy tiện giết người sao?
Diệp Mặc vẫn đang suy nghĩ. Ai muốn lừa hắn đi tới đâu? Tống Gia hay là người khác? Tống Gia có lá gan này không? Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng. Đánh rắn không chết chắc chắn sẽ cắn trả. Mặc kệ có phải là Tống Gia hay không, khi quay về Yến Kinh nhất định phải diệt cái đinh này. Mình không sợ bọn họ, nhưng mình còn có người nhà cần phải lo lắng?
Chỉ có điều vì sao những người này lại lựa chọn Đường Bắc Vi? Diệp Mặc thận trọng thoáng nhìn qua Đường Bắc Vi. Tuy rằng trên mặt cô có chút đờ đẫn và tái nhợt, nhưng nhìn kỹ, không ngờ lại đẹp không thua Tô Tĩnh Văn. Chỉ có điều cô không chú ý tới cách ăn mặc mà thôi. Thậm chí ngay cả lông mi cũng không hề được kẻ qua. Nhưng khuôn mặt thanh thuần tự nhiên này, lại khiến người ta cảm thấy vẻ đẹp giống như hoa phù dung trong nước.
Diệp Mặc thu hồi ánh mắt. Trong lòng hắn tự nhủ ánh mắt của những người này thật sự rất độc. Không biết tìm được từ đâu ra. Tuy nhiên Diệp Lăng không mấy quan tâm. Hơn nữa, hắn đã phát hiện ra chuyện này. Lúc này, tức giận của Diệp Mặc đối với Đường Bắc Vi đã dần dần tan biến.
Hắn đứng lên, thoáng nhìn qua Đường Bắc Vi nói:
– Bất kể là cô có tin tưởng hay không, mục đích những người lừa tôi đi chính là muốn giết tôi. Cho nên cô nợ tôi. Nếu cô có lương tâm, tôi hỏi lại cô hai việc. Việc thứ nhất, cô đồng ý bọn họ với điều kiện gì? Thứ hai, cô nói rõ ràng về lai lịch chiếc vòng tay của cô cho tôi biết.
Đường Bắc Vi cảm thấy căng thẳng. Từ trong giọng điệu của Diệp Mặc cô chắc chắn đã nghe ra, những lời Diệp Mặc nói là sự thật. Những người đó thật sự có ý muốn giết hắn. Tuy rằng vừa rồi Diệp Mặc không khách khí với cô như thế, thậm chí mắng rất ác độc, nhưng không ngờ Đường Bắc Vi lại cảm thấy tin tưởng Diệp Mặc nhiều hơn so với Ngụy Vĩnh Càn.
Có lẽ bởi vì Diệp Mặc quá để ý em gái hắn. Nhưng mình có bao giờ được một người anh quan tâm tới mình như vậy đâu? Em gái của hắn thật hạnh phúc, có một người anh quan tâm cô ấy như vậy.
Nhưng Đường Bắc Vi lại nghĩ đến mình. Cô chính là một đứa con bị bỏ rơi. Trừ hai mẹ con sống nương tựa vào nhau ra, cô không còn có người nào thương yêu. Tất cả những người tiếp cận mình, đều mang theo đủ loại mục đích, không phải dòm ngó tới vẻ đẹp của cô, thì chính là âm mưu quỷ kế. Nghĩ đến đây, cô thấy không nhịn được, nước mắt chảy xuống.
Tuy rằng cô đã hết lần này tới lần khác cảnh cáo mình, cho dù chết, cũng không thể rơi nước mắt trước mắt con người độc ác này, nhưng cô lại không nhịn được, cảm thấy thương tâm.
Lần này, Diệp Mặc không hung hăng ép buộc nữa, chỉ lạnh lùng đứng chờ cô trả lời.
Tuy rằng hắn biết chắc là Đường Bắc Vi đã bị lừa, nhưng hắn lại không hề thông cảm với cô.
– Bởi vì mẹ tôi cần phẫu thuật, mà tôi không có đủ tiền. Cho nên…
Nói tới đây, Đường Bắc Vi lại không nói tiếp được. Diệp Mặc đã hiểu. Trong lòng hắn có chút hối hận. Vừa rồi hắn đã dùng những lời ác độc để mắng cô, một cô gái bán rẻ bản thân mình vì mẹ mình, bất kể là nguyên nhân gì, hắn nên tha thứ cho cô.
Ánh mắt Diệp Mặc trở nên dịu đi. Hơn nữa giọng nói không còn lạnh lùng như lúc trước.
– Nói một chút về cái vòng tay kia của cô đi. Rất xin lỗi về những lời nói của tôi vừa rồi. Tuy nhiên cô đã lớn, không ngờ lại để người ta lừa dễ dàng như vậy. Thấy cô nóng lòng muốn cứu mẹ mình. Tôi không tính toán với cô!