Phần 232: Cường địch
Diệp Mặc lên mạng tìm được rất nhiều tài liệu, sau khi đối chiếu mới khoanh vùng được hai nơi trên vách núi mà cúc hoa có thể sinh trưởng. Một nơi là Trường sinh cúc của Vân Đô Hiệp Cốc, còn một nơi là Thần long hương cúc của Thần Long Giá.
Nói về giá trị thì hai loại hoa cúc này đều là cực phẩm quý hiếm nhưng Diệp Mặc còn phát hiện ra Trường sinh cúc không những quý hiếm gấp mấy lần Thần long hương cúc mà nơi sinh trưởng của nó còn là nơi con người muốn đặt chân lên cũng đặc biệt khó khăn, cho dù có trực thăng cũng không cách nào vào được, xem ra loại hoa cúc mà Hàn Yên vẽ có lẽ là Thần long hương cúc.
Thần long hương cúc là một loại thực vật đặc biệt quý hiếm của Thần Long Giá, được liệt vào danh sách thực vật cần được bảo vệ cấp quốc gia, chỉ sinh trưởng ở những vùng đất rộng rãi đầy ánh sáng mặt trời trên những vách núi cao cách mực nước biển trên 2600m, nhổ đi trồng ở những nơi khác sẽ thay đổi đặc tính. Thần long hương cúc có thể chữa trị mấy chục loại bệnh và cũng đã được kiểm chứng. Có điều Diệp Mặc sau khi nhìn thấy Thần long hương cúc thì cũng đã biết mình đã từng thấy qua loại hoa này, còn một loại có tên là “Hoa Thiên nhai” là loại dược liệu quan trọng trong việc chế biến đan dược chống lão hóa, chỉ tiếc là loại hoa cúc này không cách nào đem về trồng được.
Cuối cùng Diệp Mặc vẫn quyết định sẽ đi tìm Thần long hương cúc, một khi tìm thấy loại hoa này thì cũng có thể sẽ tìm được nơi mà Mạc Khang và Hàn Yên đã nói.
Diệp Mặc đương nhiên sẽ không đi theo đoàn người của bên Du lịch, hắn biết nơi vách núi à Thần long hương cúc thường sinh trưởng, cho nên vừa vào tới Thần Long giá hắn liền đi thẳng vào khu vực không có người.
Khu Thần Long Giá rộng rãi đặc biệt nguy hiểm vô cùng nhưng đối với Diệp Mặc thì cũng không khó khăn lắm, hơn nữa những nơi cách mực nước biển hơn 2600m cũng không phải là nơi khó tìm.
Ngày thứ ba sau khi Diệp Mặc đi vào Thần Long Giá thì hắn đã tìm thấy Thần long hương cúc trên một vách núi cao, có điều nơi đó so với bức tranh Mạc Khang vẽ không giống nhau lắm.
Tuy là trên vách núi nhưng lại không có đồng bằng, đỉnh núi cũng không được xem là rộng rãi.
Lúc Diệp Mặc chuẩn bị xuống núi, đang thử trèo qua ngọn núi khác thì giữa vách núi lại truyền đến một âm thanh, Diệp Mặc theo ý thức nhìn xuống nhưng không cách nào nhìn thấy gần chỗ đó có người hay không.
Chẳng lẽ thật sự có người rừng sao? Trước khi tới đây Diệp Mặc đã tìm đọc kỹ cảnh vật địa lí nơi đây, ngoại trừ những khu vực không có người thì còn có một số khu vực nguy hiểm, Thần long Giá đa phần đều đã được nhà nước khai phát, thẩm chí đã trở thành thánh địa du lịch nổi tiếng.
Diệp Mặc vừa định xuống vách núi xem thử thì âm thanh nói chuyện lại truyền đến…
– Không ở đây, xem ra là ở Địch thác phong…
– Đi thôi, chúng ta sẽ đi Địch thác phong, lấy được đồ càng sớm càng tốt…
Lại một giọng nói khác vang lên, so với giọng nói lúc nãy chói tai một chút.
Lần này Diệp Mặc đã nghe rất rõ, thì ra là có hai người đã leo xuống vách núi, Diệp Mặc cuối cùng phát hiện ra một sợi dây thừng ở nơi mắt thường không dễ nhìn thấy, lúc nãy hắn chỉ lo nhìn lân cận xem thử có phải là nơi mà Mạc Khang đã nói không nên không chú ý ở đây còn có sợi dây thừng. Hai người này cứ lần lượt leo xuống vách núi như vậy, cứ cho là có thêm sợi dây thừng thì cũng có thể thấy thân thủ hai người này cũng thuộc loại không phải bình thường.
Diệp Mặc vừa núp người xong thì hai người đàn ông với thân người khéo léo nhanh chóng trèo lên đỉnh núi, hai người đều mặc bộ đồ màu nâu xám, người đàn ông lên trước khoảng bốn mươi mấy tuổi, vì tóc dài nên phải búi tóc, thoạt nhìn rất giống diễn viên cổ trang đang trình diễn, người lên sau tuổi tác cũng không chênh lệch người trước bao nhiêu nhưng là tóc ngắn, có vết sẹo kéo dài từ bên tai cho đến khóe miệng, nhìn có vẻ rất đáng sợ.
Địch thác phong? Diệp Mặc nghĩ chắc không trùng hợp vậy chứ, chẳng lẽ thứ đồ mà họ tìm cũng chính là thứ mà mình đang tìm? Nhìn thấy hai người thu dọn đồ đạc nghỉ ngơi ở đỉnh núi rồi vội vàng xuống núi, Diệp Mặc cũng nhanh chóng đi theo, hắn cũng rất tò mò muốn xem thử thứ mà hai người này đang tìm.
Huống hồ với thân thủ hai người này, họ sẽ không tìm những thứ đố tầm thường đâu.
Địch thác phong nằm ở đâu thì Diệp Mặc không biết, hắn còn phải nhờ vào hai người này dẫn đường thì mới biết. Thân thủ hai người này quả nhiên rất tốt, ít nhất cũng bằng tài nghệ của Âu Húc Hổ, chẳng lẽ họ đều là người trong Ẩn môn sao?
Người đàn ông tóc dài đang đi trong rừng bỗng dừng lại, ông ta nhìn về phía sau rồi quan sát xung quanh lần nữa. Lúc này ông ta mới quay người lại hỏi người đàn ông có vết sẹo dài trên khóe miệng…
– Tra Tam, tôi cứ có cảm giác có người đang đi theo chúng ta, ông có thấy vậy không?
Người đàn ông phía sau nhíu mày, một lúc sau mới nói…
– Có lẽ là anh đa nghi quá thôi, người biết được chuyện này ngoài chúng ta ra thì không còn ai nữa, hơn nữa ở một nơi như thế này, ông có cảm giác này cũng bình thường thôi.
Người đàn ông tóc dài gật gật đầu…
– Ừm, có lẽ do tôi đã nhầm, chúng ta đi nhanh thôi, vật chưa tới tay tôi có cảm giác không an tâm, hơn nữa lần này ra được tới đây cũng không phải dễ dàng gì.
Hai người nói vài câu rồi chạy về phía trước với tốc độ nhanh.
Diệp Mặc phải cẩn thận hơn, lúc nãy hắn chỉ len lén tiếp cận vậy mà xém chút nữa là bị phát hiện, xem ra người này cũng có chút tài đó.
Lại hơn một giờ nữa trôi qua, hai người đàn ông lại đến một sơn cốc nữa, men theo chỗ vách phía chân sơn cốc mà trèo lên với tốc độ nhanh, Diệp Mặc không chút do dự cũng trèo lên theo, khi đến đỉnh thì Diệp Mặc lập tức biết được đây chính là nơi hắn muốn tìm, thì ra nó được gọi là Địch Thác phong, nhìn dáng vẻ biết rõ mọi thứ của hai người này, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên họ đến.
Trên đỉnh núi là một đồng bằng rộng lớn, hơn nữa còn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng của Thần Long hương cúc, có điều Diệp Mặc lập tức ý thức được trên đỉnh núi này có một người đàn ông trung niên khoảng mươi tuổi, da trắng nõn nà, tuy tóc ngắn nhưng nhìn rất phong trần, sau lưng người này còn đeo một thanh trường đao.
– Tôi nghi là có người theo dõi, thì ra là ngươi, Biên Pha.
Người đàn ông tóc dài liền cười lạnh một tiếng…
Người tên Biên Pha dường như cũng không ngờ sẽ có người đến nhanh như vậy, anh ta cũng cười lạnh một tiếng rồi nói…
– Xem ra các ông không gặp may rồi, biết được tin tốt như vậy mà còn gặp phải tôi nữa.
Nói xong người đàn ông tên Biên Pha “chậc chậc” hai tiếng, thậm chí còn lắc lắc đầu.
Diệp Mặc núp ở phía sau nhíu nhíu mày, trước đó người đàn ông tóc dài và người đàn ông có vết sẹo dài trên khóe miệng tên Tra Tam, hắn ta thật không xem ra gì có điều người đàn ông trước mặt tên Biên Pha này khiến hắn có cảm giác không thể đoán ra được, hắn thậm chí còn có cảm giác tên Biên Pha này dường như đã nhìn về phía bên này vậy, nếu đúng thật là vậy thì tên Biên Pha này quá đáng sợ rồi, không biết thứ mà họ đang tìm có giống với thứ mà hắn đang tìm không.
– Biên Pha, tài nghệ của chúng ta không chênh lệch bao nhiêu, tuy cậu có thể thắng được một trong hai chúng tôi nhưng nếu chúng tôi cùng xông lên thì cậu thắng ít thua nhiều. Tôi nghĩ chi bằng chúng ta hợp tác vậy, đồ chia thành ba phần, mỗi người một phần.
Lần này người nói chuyện chính là người có vết sẹo dài trên khóe miệng Tra Tam.
– Mỗi người một phần, hừ, ông quá xem trọng bản thân rồi đó, hãy tiếp trước một quyền của tôi đây.
Biên Pha nói xong liền tiến lên một bước, xuất một quyền.
Tra Tam kêu lên một tiếng, thể hiện mình không thua kém cũng phản công lại một quyền, ông ta muốn cho Biên Pha biết rằng Tra Tam ông ta cũng không hề sợ anh ta.
“Binh” một tiếng, hai quyền công đụng vào nhau, Tra Tam lùi mấy bước, sau đó được người đàn ông tóc dài đỡ lấy, khóe miệng chạy xuống một vệt máu tươi, chỉ có một quyền mà khiến ông ta bị thương không nhẹ.
– Cậu đã tiến bộ vượt bậc…
Tra Tam hoảng sợ nhìn Biên Pha không hề bị lay động đang đứng trước mặt, ông ta không ngờ rằng Biên Pha lại có sự đột phá tới cảnh giới này, trong giới Ẩn môn lại có thể đột phá đến cảnh giới này thì có rất ít người trong khi Biên Pha lại trẻ tuổi như vậy mà lại có bước đột phá đến đẳng cấp như vậy thì có nghĩa là gì đây?
– Biên huynh, chúng tôi xin nhận thua, chúng tôi không lấy đồ nữa, đi thôi, Tra Tam.
Người đàn ông tóc dài chấp tay nói xong với Biên Pha liền kéo theo Tra Tam tính xuống vách đá.
Biên Pha chỉ cười lạnh rồi từ thắt lưng phía sau lấy ra thanh đao đó, dùng tay sờ một lát rồi nói…
– Đã biết ở đây có “Hồng diệp nam thị”, các người còn chạy thoát được sao?
– Cậu muốn gì?
Người đàn ông tóc dài buông tay Tra Tam, từ phía sau móc ra một cái búa, hơn nữa Tra Tam biết được nếu hôm nay không đánh bại Biên Pha thì ngay cả mạng mình cũng sẽ phơi thây tại đây, thò tay lấy con dao nhỏ đang giắt bên thắt lưng cầm trên tay.
– Tôi muốn gì ư? Đương nhiên muốn lấy hai mạng nhỏ của hai ông rồi.
Nói xong, dường như cả thân người Biên Pha bay lên không trung, một đao chém thẳng về hướng hai người. Một luồng ánh sáng của đao chém xuống như tấm lụa bao vây lấy hai người.
Ngay cả Diệp Mặc đang núp cách đó mấy mét cũng có cảm giác ớn lạnh với đao pháp tài giỏi của tên Biên Pha này.
Tra Tam quát lớn một tiếng, con dao nhỏ trên tay cũng tích tụ hết khí lực hướng về phía thanh đao lớn. Sức mạnh của ông ta xem ra không hề yếu so với sức mạnh của Biên Pha đang bay tới, thậm chí trước mắt thấy nó còn mạnh hơn mấy lần.
Có điều Diệp Mặc quan sát thấy chân của ông ta đang run lên, Diệp Mặc thầm than, cứ cho là ông ta không hề có chút e sợ gì thì một đao này của Biên Pha chưa chắc ông ta có thể đỡ nổi, huống hồ trước mắt thấy ông ta chưa ra chiến trường đã run cầm cập rồi, thêm việc lúc nãy ông ta bị một quyền của Biên Pha đánh trọng thương nữa, tình hình của tên Tra Tam này thật rất khó khả quan.
Diệp Mặc chỉ nhìn một đao này của Biên Pha là có thể nhận ra, bản thân mình cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Người đàn ông tóc dài thấy Tra Tam và Biên Pha đánh với nhau thì đột nhiên ném cây búa trên tay đi, quay người bỏ chạy, không chút gì để ý đến tình cảnh của Tra Tam.
Diệp Mặc lại thầm than lần nữa, nếu hai người này liên thủ với nhau thì có lẽ cũng có thể đánh hòa mấy trận với Biên Pha, nhưng tên tóc dài lại bỏ chạy thì cũng có nghĩa là cả hai người đều thua tới mức hồ đồ rồi.
Quả nhiên Tra Tam vốn đang trong tình trạng sợ hãi thấy tên tóc dài một mình chạy thoát thân thì trong lòng càng sợ thêm, một chút sức lực còn lại trên con dao cũng dừng lại, dường như ông ta cũng muốn bỏ chạy.
Biên Pha cười lạnh một tiếng, ánh đao di dịch một khoảng nhỏ, nhát đao này chém thẳng vào giữa lưng Tra Tam mà không có chút gì cản trở. Không những thế, thanh đao còn quay ngược trở lại đập lên phía trên của cây búa lúc nãy mà người đàn ông tóc dài ném vào.
Keng keng…
Một trận lửa như pháo bông nổi lên, cây búa nhỏ của tên tóc dài lại quay ngược trở lại, giống như có mắt chém thẳng vào sau lưng của tên tóc dài đang tính bỏ chạy.
Tên tóc dài kêu lên một tiếng thảm thiết, bò dưới đất, cán búa phía sau ông ta vẫn còn lay động.
Lúc này, Tra Tam phân thành hai mảnh, bỏ mạng dưới đất.
Biên Pha giơ thanh trường đao trên tay nhìn một lúc, dường như không hề bị một vết máu nào bắn lên trên, lúc này anh ta mới vừa ý gật đầu, sau đó hướng về phía Diệp Mặc đang ẩn náu, lạnh nhạt nói…
– Chẳng lẽ muốn tôi mời cậu ra nữa hay sao?