Phần 194: Gặp gỡ bạn học
Úc Diệu Đồng ăn chút đồ, lại đi tắm, cả người trở nên có sức sống, thậm chí sắc mặt cũng hồng hào hơn.
Úc Diệu Đồng ngồi ở trước mặt, tuy vẫn đầy đặn như thế nhưng so với mấy tháng trước, trên mặt cô hiện lên nhiều mệt mỏi. Diệp Mặc nhìn Úc Diệu Đồng muốn nói nhưng lại thôi, không cần hỏi cô có chuyện gì, đã biết Vũ Học Dân chắc chắn xảy ra chuyện.
Nếu Úc Diệu Đồng muốn hắn đi giúp Vũ Học Dân, hắn có đi hay không? Vấn đề này nếu là lúc hắn mới đến Lạc Thương, Diệp Mặc chắc chắn sẽ giúp anh ta. Không có gì khác mà vì Vũ Học Dân còn đáng kết giao. Nhưng bây giờ hắn lại không dám chắc chắn đi hay không. Tuy hắn từ lần trước rời khỏi thành phố Kinh không gặp lại Vũ Học Dân, Diệp Mặc lại thông qua việc lần trước mà cảm thấy Vũ Học Dân đã thay đổi, thậm chí còn không đáng hắn kết bạn nữa.
– Học Dân thay đổi rất nhiều, lần trước chuyện anh ở Lạc Thương em cũng biết rồi. Em đã nói anh ấy, nhưng anh ấy lại nói phụ nữ không được quản những chuyện này, thậm chí còn mắng em. Anh ấy sau lại quá để ý quyền lực, dần dần xem tôi như người xa lạ. Học Dân không còn như trước kia nữa, tôi không chỉ một lần muốn rời khỏi anh ta, nhưng cuối cùng tôi vẫn không có biện pháp làm được, tôi cứ lần lựa mãi…
Úc Diệu Đồng không đợi Diệp Mặc hỏi, tự phối hợp nói…
Thấy Diệp Mặc đang nghe mà lại không có ý kiến nào cả, Úc Diệu Đồng thở dài một cái rồi nói:
– Sau đó anh ấy thay đổi đến mức làm tôi cảm thấy hoàn toàn xa lạ. Thậm chí hắn còn giết cả người giám sát của Thiết Lan Sơn. Cũng lúc đó em hạ quyết tâm rời bỏ anh ta. Quyền lực của anh ta cuối cùng cũng đem đến sự kiêng nể của Thiết Lan Sơn mà anh ta cũng đánh giá quá thấp Thiết Lan Sơn rồi.
– Lúc Học Dân tưởng thực lực thực sự của “Thiết Giang” phần lớn đã bị anh ta nắm trong tay, Thiết Lan Sơn chỉ tốn một đêm đã ép Học Dân tới mức không có chốn nương thân.
Nói đến đây, Úc Diệu Đồng lau lau mắt.
Diệp Mặc cảm giác tay cô ta và cả cơ thể đang run rẩy.
Úc Diệu Đồng không nói tiếp nữa mà lấy ra một bọc giấy đưa cho Diệp Mặc nói:
– Trước khi đi, Học Dân bỗng tỉnh ngộ, anh ấy nói… Nếu cơ hội lại đến một lần nữa, anh ấy chắc chắn sẽ không đi làm ông trùm của Thiết Giang mà đưa em đi xa khỏi Thiết Giang. Cái này là anh ấy nhờ em đưa cho anh.
Nói xong Úc Diệu Đồng đưa bọc giấy trong tay cho Diệp Mặc, cô ấy đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nhìn không ra vừa rồi cô còn run rẩy.
Diệp Mặc nhận lấy bọc giấy, cầm ở trong tay nặng trịch, như một khối sắt, nhíu nhíu mày nói:
– Học Dân qua đời rồi?
Úc Diệu Đồng gật đầu, đứng lên nói:
– Đồ em cũng giúp Học Dân đưa cho anh rồi, em cũng phải đi đây.
– Chờ chút.
Diệp Mặc mở bọc giấy, bên trong là một khối đen nhánh giống như khối sắt. Vũ Học Dân lại đưa cái này cho mình làm gì?
Thấy Diệp Mặc lộ vẻ nghi ngờ, Úc Diệu Đồng nói tiếp:
– Học Dân nói anh luyện cổ võ chắc là tốt cho anh.
Diệp Mặc gật đầu, lại liếc xuống khối sắt trong tay. Một lát sau, mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc, đây là một khối canh thiết tinh ngoại vực. Trên trái đất sao lại có loại này cơ chứ? Vũ Học Dân lấy từ đâu thế?
Khối tinh sắt này đừng nói là ở trên trái đất, cho dù là ở giới chân tu thực sự cũng là nguyên liệu cực phẩm để luyện khí. Đó là nguyên liệu để luyện phi kiếm, chỉ hơi to một chút. Cho dù là như thế, giá của khối canh thiết tinh này cũng khó đoán. Cho dù là tất cả nguyên liệu hắn lấy ở kho Hàn Tại Tân cộng lại cũng không bằng một phần vạn của khối canh thiết tinh này.
Trong nháy mắt Diệp Mặc đã hiểu ý đồ của Vũ Học Dân. Anh ta đoán mình luyện cổ võ, cái này có thể có ích với mình. Có lẽ bản thân anh ta cũng không biết đây là khối canh thiết tinh. Anh ta để Úc Diệu Đồng mang cái này đến tìm mình, ý đồ cũng khá rõ ràng rồi, chính là để Diệp Mặc cứu mạng Úc Diệu Đồng.
Có loại vật liệu này mang đến, cho dù là kẻ chân tu muốn động đến Úc Diệu Đồng, Diệp Mặc cũng sẽ nghĩ cách bảo vệ Úc Diệu Đồng. Huống chi còn không phải kẻ chân tu, chỉ là một tổ chức đen mà thôi. Hơn nữa Diệp Mặc cũng không phải là người thấy chết không cứu.
– Tôi đành nhận phần ân tình này của anh Học Dân rồi, cô cứ ở chỗ tôi, Thiên Vương lão tử cũng không dám động đến cô. Còn về Thiết Giang, Diệp Mặc tôi không quan tâm.
Diệp Mặc nói xong bỗng nhắc đến một chuyện, Úc Diệu Đồng cố ý chạy trốn tới Lạc Thương rõ ràng là cô bị người của Thiết Giang đuổi giết mà tới.
Vậy Cỏ Ngân Tâm của mình có phải người của Thiết Giang đã phát hiện và lấy đi không? Nếu là như thế thật, thì hắn dễ làm rồi, bắt gọn thẳng Thiết Giang của Lạc Thương là được.
Úc Diệu Đồng nghe thấy lời của Diệp Mặc, bỗng không kìm nổi mà khóc. Cô hiểu ra nguyên nhân Vũ Học Dân đưa cô thứ này đến tìm Diệp Mặc rồi. Vì trong mắt của Vũ Học Dân, chỉ có Diệp Mặc mới có thể bảo toàn tính mạng của cô. Đến Thiên Long Đầu mà Diệp Mặc còn không sợ, chả nhẽ lại sợ Thiết Lan Sơn?
– Người đến truy sát cô là người như thế nào cô biết không?
Diệp Mặc vừa nghĩ đến Cỏ Ngân Tâm của mình có thể đã bị người truy sát Úc Diệu Đồng nhổ đi là trong lòng đại khái đã có vài kế.
Úc Diệu Đồng ngừng nức nở, nghĩ một lúc mới nói:
– Có một người gầy gầy, hơn ba mươi tuổi. Em từng thấy anh ta ở trạm xe một lần, có chút u ám. Em đoán người đó theo tung tích của em, sau đó em lén đi theo sau một đoàn du lịch để tránh người đó.
Diệp Mặc ngay lúc đó đã biết, người Úc Diệu Đồng nói và người mà Du Nhị Hổ nói là một người. Hắn nhớ lại lúc đầu, cái người tranh giành Không Minh Thạch với hắn ở hội giao lưu, có thể chính là anh ta. Người đàn ông này đã có thể nhận ra Không Minh Thạch là đồ tốt, nói không chừng cũng có cảm ứng với Cỏ Ngân Tâm của mình, y lấy đi cũng là có khả năng. Nếu biết sớm là người này, lần trước ở hội trường đã giải quyết y cho rồi không để y trộm đồ đi.
Nói như thế người này chính là người của Thiết Giang? Lần trước Lang Cực nói Thiết Giang có một cao thủ khá lợi hại muốn đột phá, chả nhẽ là nói người này sao? Nhưng Diệp Mặc thấy người đàn ông lạnh lùng này tuy lợi hại cũng chả giỏi hơn Lang Cực. Nhưng ánh mắt của anh ta đúng là rất ghê gớm, có thể nhận ra Không Minh Thạch là đồ tốt.
Không cần nói Cỏ Ngân Tâm thì cũng có thể biết chắc là người của Thiết Giang lấy đi. Về chuyện Vũ Học Dân đưa cho mình phần quà thì chuyện Thiết Giang, hắn cũng đã nhận lấy.
– Từ sau cô cứ ở đây đi, nếu thấy chán thì có thể học y cùng Lỗ Tiểu Trân và Nhị Hổ Học. Một số đồ của tôi tôi cũng nghi là bị người của Thiết Giang lấy đi rồi. Cứ cho là họ không gây chuyện với tôi tôi cũng sẽ tìm họ. Chờ tôi tiêu diệt Thiết Giang rồi thì cô muốn đi đâu cũng được.
Diệp Mặc đã khẳng định người đàn ông lạnh lùng đó chính là người của Thiết Giang, cứ cho là không phải người của Thiết Giang thì cũng có quan hệ với bọn họ.
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Mặc đem tất cả vật liệu ra chế trận kỳ và trận bàn, bố trí một trận pháp phòng ngự xung quanh biệt thự. Hắn lại chế ra ba vòng tay, đưa cho Nhị Hổ, Tiểu Trân và Úc Diệu Đồng, còn nói với họ là đã đặt bẫy ngoài biệt thự, lúc ra ngoài phải đeo vòng tay. Nếu có người bệnh, nhất định phải đi đường thông đạo cố định để đi vào.
Tuy Úc Diệu Đồng có chút nữa tin nửa ngờ nhưng Nhị Hổ và Tiểu Trân lại nhất mực tin tưởng Diệp Mặc. Trong lòng họ, Diệp Mặc nói bất cứ điều gì đều là đúng cả.
Diệp Mặc lại đợi thêm mấy ngày vẫn không có người nào đến biệt thự. Có vẻ như những người đó lấy đi Cỏ Ngân Tâm, nói đến đây cũng chỉ là nói mà thôi, chứ không định đến thật. Diệp Lăng gọi điện đến, nói cho Diệp Mặc, bác cả và chú tư đều bị ông đuổi đi rồi, bây giờ ở lại Yến kinh của rất yên tĩnh.
Người của Thiết Giang không chủ động tìm đến, Diệp Mặc lại không muốn tiếp tục chờ đợi. Một thời gian nữa hắn phải đi Lưu Xà một chuyến, không có thời gian lề mề. Nếu đã không đến thì hắn chủ động tìm đến.
… Bạn đang đọc truyện Diệp Mặc tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/05/truyen-sex-diep-mac.html
Tô Tĩnh Văn đã ba năm không tham gia hội gặp gỡ bạn bè rồi. Hôm nay là lần đầu tiên cô tham gia sau khi tốt nghiệp. Nếu không phải hội gặp gỡ tổ chức tại Ninh Hải hoặc nếu không phải Tiêu Lôi cố ý đến Ninh Hải tham gia hội gặp gỡ thì Tô Tĩnh Văn cũng không muốn đi.
– Tĩnh Văn, mọi người đang chờ cậu đấy, giờ mới đến à, mau lại đây đi.
Tô Tĩnh Văn vừa đến thì tiếng của Tiêu Lôi đã truyền tới.
Tô Tĩnh Văn ở chỗ nào dường như cũng là tiêu điểm, nhiều bạn học nhanh chóng vây quanh cô.
– Đúng thế, Tĩnh Văn, sau khi tốt nghiệp cậu chưa từng tham gia hội gặp gỡ. Lần này Tiêu Lôi từ Yến kinh trở về còn sớm hơn cả cậu.
Một người con gái đến kéo Tô Tĩnh Văn, giọng điệu có chút không vừa lòng.
Tô Tĩnh Văn hơi áy náy, cười:
– Mấy lần trước là mẹ tớ bị bệnh, tớ thật sự là chả có lòng nào đi.
– À, Tĩnh Văn, nghe Uông Bằng nói, bệnh của mẹ cậu chỉ cần một lá bùa là trị khỏi à, đúng không? Cậu không định nói là có chuyện thần kỳ như thế chứ?
Người con gái kéo tay Tô Tĩnh Văn nghe cô nhắc đến mẹ mình liền nhiều chuyện, hỏi.
– Đương nhiên, hôm đấy là tớ và Tĩnh Văn đi mua mà.
Uông Bằng đi đến.
Tô Tĩnh Văn nhíu mày, tự nhủ, Uông Bằng không phải là bạn học của cô, đến hội gặp gỡ của bạn học của cô làm gì cơ chứ?
Dường như nhìn ra nghi hoặc của Tô Tĩnh Văn, Tiêu Lôi liền nói thầm bên tai của Tô Tĩnh Văn:
– Uông Bằng đang theo đuổi tớ, nhưng dạo này tớ không có hứng thú với bạn trai. Có hôm anh ta nói với tớ là tối đi gặp gỡ bạn bè, không ngờ anh ta cũng đến.
Tô Tĩnh Văn lúc này mới hiểu ra nhưng cô cũng không nói gì. Một người bạn đứng bên cạnh lên tiếng:
– Chuyện bùa cứu người cũng không thể nói là hoàn toàn không đáng tin. Chuyện tớ sắp nói chắc các cậu cũng không tin đâu. Đợt trước chị họ tớ đi Lạc Thương tham gia một hội giao lưu pháp khí, hehe, loại pháp khí này nghe có chút mơ hồ đúng không?
– Đúng là hơi mơ hồ thật, Thành Phi, mau nói đi, sau đó chị họ cậu như thế nào.
Một nam sinh khác giục nói.
Thành Phi lại nói:
– Đừng vội, tớ thanh minh lần nữa, chuyện tớ kể là người thật việc thật. Chị họ tớ mua một dây chuyền pháp khí ở hội giao lưu pháp khí đó với hai trăm nghìn, sau đấy nghe người bán nói đan dược của anh ta cũng rất hữu hiệu nên lại mua một viên Mỹ Nhan Hoàn với giá hai trăm nghìn.
– Chị cậu đúng là giàu thật. Người bán ra pháp khí này tớ đoán cũng là một tên lừa đảo. Lão Triệu chưa chắc đã bằng anh ta. Người này không tham gia Đêm Xuân đúng là đáng tiếc. Chị họ cậu đúng thật là, cho dù là có tiền cũng không thể lãng phí như thế chứ.
Lại một người nữa ngắt lời.