Phần 12: Hai đứa con
Lão râu dê cười ha hả.
– Được, chỉ cần một câu nói của anh, thì tôi sẽ đồng ý, phải biết rằng các buổi đấu giá của chúng tôi không phải là lần một lần hai. Nếu sau này có các loại thuốc của anh tham gia vào buổi đấu giá của chúng tôi, tôi nghĩ là…
– Hợp tác thì không thành vấn đề, còn về các loại thuốc mà anh muốn, tôi có thể cung cấp.
Diệp Mặc không còn nhẫn nại được nữa đứng phắt dậy, nếu nói nữa thì buổi đấu giá sẽ kết thúc mất.
– Được, anh Mạc quả nhiên nhanh nhạy, tôi đồng ý, đợi sau khi buổi đấu giá kết thúc, anh có thể vào đây lấy tiền, và bàn bạc thêm về kế sách hợp tác lâu dài.
Lão râu dê nhìn thấy Diệp Mặc đã không còn kiên nhẫn nên lập tức nói ngay.
Diệp Mặc cười lạnh lùng, còn bàn bạc cái gì nữa, sau khi cuộc đấu giá kết thúc thì hắn sẽ biến mất. Hiện tại hắn còn một trăm triệu trong cuộc đấu giá vẫn chưa lấy ra, nhưng Diệp Mặc không ngốc đến nỗi đi lấy số tiền đó, chỉ cần hắn có được “thanh hoa thanh diệp thảo” thì sẽ trốn ngay tức khắc, vả lại Lão râu dê vừa nhìn là biết ngay không phải là thứ tốt.
– Tỷ mốt…
Giá cả trong cuộc đấu giá đã lên tới tỷ mốt.
Tịch Ô Sơn đột nhiên nói:
– Mọi người hãy bình tĩnh, chủ nhân của “trú nhan đơn” có yêu cầu là anh ta sẽ tham gia cuộc đấu giá lần này, bây giờ cuộc đấu giá viên đơn dược sẽ trao lại cho chủ nhân của “trú nhan đơn” đích thân chủ trì.
Hiện trường lại yên ắng lần nữa, nhưng rất nhanh lại trở nên ồn ào, tuy rằng từ trước đến nay vẫn không có quy định như thế, nhưng không một ai dám đắc tội với chủ nhân của “trú nhan đơn”, ai biết là hắn còn lấy ra thêm nhiều loại thuốc nữa hay không? Vả lại, nếu lỡ đắc tội với người này, thì người ta không bán cho anh nữa, thì làm gì được nhau?
Diệp Mặc tuy rằng rất muốn “thanh hoa thanh diệp thảo” nhưng cũng không dám phô trương, mà hắn đã mặc một bộ quần áo màu đen, thậm chí còn mang cả kính đen. Hắn sợ người khác nhận ra, nếu chẳng may nhận ra thì tiêu rồi.
– Bây giờ còn một viên “trú nhan đơn” cuối cùng sẽ cho tôi đích thân chủ trì, bây giờ giá cả là tỷ mốt, còn ai ra giá cao hơn không?
Diệp Mặc đã cố tình cho giọng nói thay đổi một chút, nhưng có người vẫn nhìn ra là không đúng.
Một cô gái mặc áo đen mặt nạ đen ngồi ở gian thứ ba mươi hai lập tức nhíu nhíu mày, nói lẩm bẩm một mình:
– Cái tên này sao giống Đại Hổ thế, sao có thể như thế được?
Nếu cô ta tháo chiếc mặt nạ ra thì Diệp Mặc sẽ lập tức nhận ra ngay đó chính là đạo cô Tĩnh Tức.
– Tôi ra tỷ ba.
Âm thanh đó vừa thốt ra thì Diệp Mặc lập tức cảm thấy kích động.
Người hắn đợi chính là người đàn ông họ Hạ, nếu ông ta đã ra giá, thì hắn cũng không đợi người khác nữa, mà lập tức nói ngay:
– Nếu ông Hạ đã ra giá, thì tôi có một đề nghị, nếu ông Hạ chịu lấy cây Liễu Thanh La của mình ra, thì “trú nhan đơn” sẽ lập tức là của ông. Thật ra tôi đích thân đứng chủ trì cuộc đấu giá này, là vì rất thích cây Liễu Thanh La của ông.
Diệp Mặc không hề giấu giếm mà nói thẳng ra, nếu hắn không nói thì người khác cũng đoán ra, chi bằng cứ nói ra cho rồi. Nhưng hắn vừa nói những lời này xong, thì hiện trường lập tức trở nên ồn ào. Bởi vì lời của Diệp Mặc đã tuyệt đường mua “trú nhan đơn” của mọi người.
Diệp Mặc lại không hề lo lắng, mà đã lập tức nói:
– Xin mọi người hãy yên lặng, nếu như còn ai làm ồn, thì môn phái chúng tôi sẽ liệt vào danh sách đen, sau này không được mua “trú nhan đơn” nữa. Đương nhiên là sẽ còn có các loại thuốc khác.
– Cái gì, còn nữa à?
Đã có người lập tức hỏi.
– Đương nhiên, môn phái chúng tôi là môn phái lớn, nếu đã có một viên “trú nhan đơn” thì chắc chắn không chỉ hai viên, hai viên này chỉ là dùng để bán thử nghiệm.
Diệp Mặc dõng dạc nói.
– “Trú nhan đơn”, có phải có công dụng trú nhan hay không, không ai biết cả, nhưng “trú nhan đơn” tuyệt đối có thể khiến cho dung nhan trở nên xinh đẹp, làn da căng mịn, chỉ dựa vào điểm này, thì viên thuốc đã rất có giá trị rồi.
– Lần sau là khi nào vậy?
Có người bất đắc dĩ phải thốt ra.
Diệp Mặc nói chậm rãi:
– Đợi đợt thuốc sau của chúng tôi tung ra, nhất định sẽ có thiệp mời, mời quý vị đến đây.
Người đàn ông họ Hạ lại có sự do dự, nếu như không có những câu sau, thì không chừng ông ta đã đồng ý rồi, nhưng sau này đợi “trú nhan đơn” lên cấp, thì cuộc trao đổi này không phải là thiệt thòi cho ông ta sao.
Bởi vì lời nói của Diệp Mặc, cuộc đấu giá đã tạm lắng xuống, không ai muốn đắc tội với người nắm giữ “trú nhan đơn” cả, nếu chẳng may đắc tội với người ta, bị liệt vào danh sách đen thì thiệt thòi lớn rồi. Huống hồ viên “trú nhan đơn” này cùng lắm chỉ bán được ột người. Chuyện quan trọng nhất chính là “trú nhan đơn” không chỉ có một viên.
Trầm mặc ít lâu sau, người đàn ông họ Hạ mới nói:
– Muốn đổi thì cũng được, nhưng tôi muốn hai đóa hoa trên cây Liễu Thanh La, nếu không được thì tôi chỉ còn cách cự tuyệt.
Hiện trường lại lập tức nhốn nháo, cái quan trọng nhất của Liễu Thanh La chính là ba đóa hoa, mà người này đã lấy mất hai đóa, vậy còn giá trị gì nữa.
Diệp Mặc hơi kích động, đối với hắn thì “thanh hoa thanh diệp thảo” quý giá nhất là hoa không sai, nhưng “thanh hoa thanh diệp thảo” vào tay hắn thì có thể lại nở tiếp ba đóa nữa, huống hồ cho dù không nở hoa được thì thân và lá dùng để luyện đơn cũng đều khá tốt.
– Được.
Diệp Mặc ức chế sự kích động, lập tức đồng ý với điều kiện đó.
‘Cộp’ Hiện trường phát ra một tiếng, Diệp Mặc rất nhanh đã trao đổi xong với người đàn ông họ Hạ, sau đó lập tức rời khỏi.
– Xin anh Mạc hãy ngồi chờ một chút, đợi sau khi tôi giao nhận với khách hàng xong sẽ bàn với anh về chuyện hợp tác sau này.
Tuy lão râu dê rất khách sáo với Diệp Mặc, nhưng nét tinh anh trong mắt y không qua khỏi thần thức của Diệp Mặc.
Cái tên này rất hứng thú với các loại thuốc của mình, xem ra y không chỉ đơn thuần là muốn hợp tác, mà cái chính là muốn nuốt chửng mình, không chừng đến xương cũng không còn. Quả nhiên khi đứng trước lợi ích, thì cho dù bất cứ người nào cũng có thể bán rẻ. Nhưng hắn tin là, từ đầu chí cuối hắn đã không gỡ mặt nạ ra, cho nên lão râu dê sẽ không dễ dàng nhận ra hắn đâu.
Thấy Diệp Mặc gật đầu đồng ý, lão râu dê lập tức đi ra ngoài, Diệp Mặc không do dự mà đem “thanh hoa thanh diệp thảo” cất vào nhẫn lưu trữ, sau đó dùng thuật ẩn thân bám theo ra ngoài.
Lão râu dê đi ra ngoài đóng cửa lại, sau đó bấm khóa bên ngoài, rồi mới đưa tay ra hiệu cho hai tên gác cửa, rất hiển nhiên là đang khóa trái Diệp Mặc. Khi Diệp Mặc ra khỏi khu đấu giá, thì đã có rất nhiều người lần lượt rời khỏi. Diệp Mặc biết rằng nếu hắn hiện thân thì có ít nhất hai người chú ý đến hắn, một là Độc Lang, còn một người nữa là Trương Chi Hối.
Diệp Mặc lột cái áo đen ra tiếp tục ẩn thân ra khỏi cửa lớn của “Tê Sương tự”. Hắn đang ở giữa rất nhiều cao thủ, tuy không dám dùng chân khí, nhưng dùng những bước đi bộ thì không gì phải sợ.
Cái khiến cho Diệp Mặc cảm thấy kỳ lạ chính là sau khi ra khỏi “Tê Sương tự” thì vẫn không thấy hai kẻ cản đường là Độc lang và Trương Chi Hối. Cuối cùng cũng không thấy được tung tích của hai kẻ đó, tuy cảm thấy lạ, nhưng Diệp Mặc cũng không để ý, hắn lập tức nấp vào một bên. Hắn muốn đợi cho những kẻ đến đấu giá ra về hết, sau đó mình mới đi. Bởi vì thuật ẩn thân của hắn không thể kéo dài quá lâu, nếu như trên đường đi để ai thấy được thì hắn chỉ còn con đường chết.
Hơn nữa khi đối diện với rất nhiều cao thủ, thậm chí còn có cao thủ địa cấp đỉnh cấp, Diệp Mặc cũng không dám chắc thuật ẩn thân của mình có thể lừa được bọn họ.
– Sư phụ…
Khi Tử Như và sư phụ bước ra, nét mặt sợ hãi vẫn còn, thấy cô ta bị chấn động bởi việc Diệp Mặc lấy “Trú Nhan Đan” ra, có thể nói loại bán ẩn môn như bọn họ có thể tham gia hội đấu giá đã là rất hay rồi, không ngờ Diệp Mặc nghịch thiên đến mức này, người như vậy mình lại muốn tìm hắn để báo thù.
Nữ đạo sĩ ở bên cạnh Tử Như lập tức nói:
– Về nhà rồi hãy nói.
Tử Như còn chưa kịp trả lời thì có một cô gái áo đen đeo mặt nạ chặn đường đi cô và sư phụ.
– Hai vị đạo hữu xin mời.
Tử Như giật mình một cái, nhưng cô đạo thanh tú kia lại chắp tay lại không nhanh không vội nói:
– Vị đạo hữu này xin mời.
Cô gái áo đen cười ha hả nói:
– Tôi muốn nhờ hai người đi thăm dò một người, chính là người thanh niên đeo cái khăn đi vào hậu trường đấu giá hai người hẳn là quen biết phải không.
Sắc mặt Tử Như trắng bệch nghĩ không ra sao người phụ nữ này lại biết cô quen Diệp Mặc.
Sắc mặt của đạo cô thanh tú cũng trắng bệch, cô vốn không muốn dính vào Diệp Mặc, nhưng lại có người đến hỏi cô đây là ai, khi cô trong lúc Tử Như lần đầu tiên nói ra đối với người này có ấn tượng, cô biết ngay người này rất có thể là Diệp Mặc đơn thương độc mã đã diệt Thiên Long Đầu, người như vậy cô vốn không muốn dính vào.
– Xem ra là các người biết, vậy hãy xin nói.
Cô gái áo đen nói không nhanh không chậm, tùy ý một cước đá vào mấy khối đá lớn nhỏ bên cạnh thành mấy mảnh.
Sắc mặt của cô đạo thanh tú càng khó coi, có thể giẫm nát tảng đá này việc thu luyện ít nhất cũng hơn Huyền cấp của mình, người tu luyện lúc đầu trong mắt người này có thể chết bất cứ lúc nào.
– Tôi ở Tê Sương tự nghe cô gái này nói biết người đó là ai, tôi nghĩ tôi không nghe nhầm chứ.
Giọng nói của cô gái áo đen trở nên lạnh lùng hơn.
Sắc mặt của cô đạo thanh tú lúc này bình thường trở lại nhìn Tử Như một cái thở dài nói:
– Tôi có thể nói cho tiền bối nghe, nhưng chúng tôi chỉ là đoán thôi, nếu tôi nói cho tiền bối nghe xin tiền bối thủ hạ lưu tình.
– Yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra, nói nhanh đi.
Cô gái áo đen này dường như không nhẫn nại.
– Tử Như, nói đi.
Đạo cô thanh tú cũng bất đắc dĩ nói với đệ tử.
Tử Như biết là do mình nhiều lời nên đã gây họa, đành nói:
– Hắn chính là Diệp Mặc.
– Diệp Mặc?
Cô gái áo đen rõ ràng không biết Diệp Mặc là ai.
Như đã nói rồi, Tử Như không băn khoăn nữa, mà giải thích:
– Là người của Diệp gia ở Yến Kinh, cha hắn là Diệp Vấn Thiên, cháu của Diệp Bắc Vinh, Thiên Long Đầu của “Nam Thanh” chính là hắn giết.
– Con trai của Diệp Vấn Thiên? Là con cháu của gia tộc sao hắn lại lợi hại như vậy? Chẳng lẽ nói hắn vào ẩn môn sao?
Cô gái áo đen nhíu mày, ánh mắt nhìn sang Tử Như có chút lạnh lùng.
Đạo cô thanh tú vội vàng nói:
– Không phải, Tử Như bị thua trong tay hắn, tôi điều tra qua Diệp Mặc, hắn cũng không phải là con ruột của Diệp Vấn Thiên, mà là đứa con Diệp Vấn Thiên hai mươi hai năm trước ở chùa Lạc Hồng nhặt về.
Cô gái áo đen ngơ ngẩn chốc lát, bỗng nhiên ngửa mặt lên cười lớn:
– Ha ha ha… hai mươi hai năm trước ở chùa Lạc Hồng cũng có đứa bé được Diệp Vấn Thiên nhặt được sao, trời cũng giúp tôi, sư tỷ ơi sư tỷ, không ngờ hai đứa con của chị đều bị tôi tìm ra, ha ha… tôi còn nói cô còn đứa tạp chủng đi đâu mất, không ngờ đến khi tìm được chẳng tốn chút công phu.