Phần 90
Sau vài mẫu chuyện xã giao thì họ vào đề, và cuối cùng họ thống nhất là trong chuyện Lộc đen, thì họ là liên minh, Hương làm đại diện cho bên gã, còn Liễu đại diện cho bên Tuấn, Liễu muốn cô đại diện vì cô còn nhiều cái giấu Tuấn, cô muốn trực tiếp cô tham gia vào việc này, để cô tận mắt chứng kiến ngày tàn của Lộc đen. Có như vậy cô mới thoát ra cái ám ảnh những ngày tủi nhục kia được. Thực ra cô chưa biết băng luật sư Hùng này mạnh cỡ nào, nhưng cô tin Tuấn không chọn nhầm người, và cô tin ở linh cảm của cô, người như Hùng, không phải hạng bất tài. Anh ta có lòng tự trọng của người trí thức, nãy giờ hỏi nhiều về quan điểm sống của anh ta, cô thấy ra cái đó, thì không thể làm việc xấu được. Những ngày đem thân chạy án cho ba cô, đã dạy cô già dặn trước tuổi
Lộc đen không nghĩ rằng quả báo của hắn sẽ đến từ cái nhân ở quá khứ này, một con đàn bà sục sôi căm thù, có thể hủy diệt cả một vương quốc, chứ đừng nói gì Lộc đen.
Gã ngạc nhiên khi thấy Liễu, lúc ra về nói thầm vào tai gã khi Hương và Tuấn đi lấy xe, em sẽ alo riêng cho anh
Rời quán café, trên đường chở gã về, cô tấp xe và công viên Hoàng Văn Thụ, em muốn đi dạo chút, về nhà giờ bức bối lăm.
Gã yên lăng đi theo, rồi thấy cái ghế đá trong góc khuất, gã ngồi xuống
– Mấy hôm nay anh đi đâu, sao không nói em biết.
– Anh về tổng bộ có việc
– Sao anh nói dối em chi vậy, tổng bộ nào, người ta trên đó nói dối em ah
Gã im lặng, giải thích làm gì
– Em là con ở con hầu của anh ah, khi nào anh cần thì anh đến, không anh đi đâu đi, chưa nói anh nói thật là anh đi đâu, một tin nhắn, một cuộc dt anh không gọi được ah, cô hét lên
Gã im lặng,
– Anh chui rúc ở đâu con này không biết, trong khi con này ngày nào cũng đi lo việc đến bã người, con này vất vả là vì ai, vì một mình con này ah, thế cái công ty trên Quận 12 là của con này ah
Gã im lặng, gã biết mình cũng có sai, nhưng lẽ ra Hương phải biết chổ khó xử của gã để đừng khoét vào chứ
– Anh tệ với em lắm, anh… Anh coi em như con hầu của anh vậy, chứ không phải người tình của anh, người luôn lo lắng quan tâm chăm sóc cho anh, lo cho công việc của anh còn hơn lo cho nó.
Gã thở dài, anh xin lỗi.
– Anh xin lỗi là xong sau mấy ngày em đau khổ, em mất ngủ vì anh ah, anh biết em yêu anh nhiều, đâu phải anh không biết, mà anh… Anh… Cư xữ với em lạnh lung như vậy. Cô òa khóc, gã thở dài.
Gã giờ cũng không biết phải làm sao nữa.
Hương ngồi kế gã, thỉnh thoảng lấy khăn giấy chấm nước mắt
Gã ngồi đốt thuốc liên tục, chữ tình, nó cũng rối như những làn khói thuốc quyện vào nhau kia
– Trời dần dần tối, họ vẫn ngồi đó, im lặng, tưởng như một hố sâu ngăn cách họ, chứ không phải cái giỏ xách của Hương đặt ở giữa ngăn cách họ
– Rất lâu sau, Hương hỏi, vậy anh đi đâu mà anh quên em
Gã tự nhủ, anh có quên em đâu, làm sao anh quên em chứ, nhưng anh giận em, em đặt anh vô sự khó xử, sự lựa chọn làm gì. Trong khi anh đâu có dấu em là anh thương Ngọc như thế nào mà., Gã thầm nghĩ nhưng không nói ra
Gã không nói ra, vì lẽ ra Hương nên tự hiểu, chứ có những chuyện nói ra rồi là không còn gì để nói với nhau nữa
Nhìn đồng hồ đã 21h, gã kéo cô ra về
Và lần đầu tiên từ khi quen nhau, tối nay họ không nói gì với nhau
Đêm đó, gã qua tấm nệm lớn nằm chung với An và Hồng, cô nằm một mình ở tấm nệm nhỏ bên kia.
Hạnh mệt mỏi sau khi thoát ra hàng loạt đống kẹt xe từ Tân Bình về Quận 7, về tới khu phòng trọ, cô thấy có đống cát xây nhà lù lù ở đó, nên xuống xe dắt bộ vào
Nhìn cái cửa không có 2 cái ổ khóa ngoài, cô ngạc nhiên, rồi nhìn cái cục nóng của máy lạnh quay vù vù, cô suy nghĩ
Rồi rất nhanh cô đoán ra là em mình nó về, nên nó mới mở lạnh xài.
Cô tặc lưỡi, em mình đúng là nó sướng từ bé nên không biết tiết kiệm.
Từ ngày cô và gã mua máy lạnh gắn, nếu không có gã thì chỉ có buổi tối cô mở khoảng 2 tiếng cho mát rồi tắt để ngủ, ban ngày thi cô đi làm rồi nên cũng không dùng
Gã nói cô cứ dùng thoãi mái không phải nghĩ, cô thì nói lại là anh phải lo nhiều thứ, anh lo thêm tiền cho em ăn ở nữa thi anh chết. Cô nhớ lại khi cô nói câu đó, gã kéo cô vào lòng, cô giáo khờ quá, đáng gì đâu
Nhưng cô không muốn phiền gã những chuyện linh tinh, nên cô cứ… Tiết kiệm.
Hạnh thấy em mình hôm nay về nhà, chắc nó biết sai, cô chạy đi mua ít chả lụa và râu câu, là những món mà nó thích ăn, về bỏ tủ lạnh cho nó
Xong cô chạy về, và cô chết sững khi đẩy cửa vào, cửa không khóa trong, con em cô trần truồng ôm thằng cha trưởng phòng của nó, cô quay ra ngoài khép cửa lại rồi ngồi ở hàng hiên, đầu óc lùng bùng.
Tý sau con Liên ra, nó hơi ngượng ngùng, còn thằng kia thì trơ tráo cười chào cô
– Anh là Tuân, bạn trai của Liên, xin lỗi, hôm nay đến chơi mà không nghĩ Hạnh về sớm
Cô im lặng nhướng mắt nhìn nó, cô chưa thấy ai có bộ mặt trơ tráo như nó
– Thôi anh về, tối em với Liên ăn gì không anh mua mang qua
Cô cũng im lặng nhìn nó dắt xe ra về, sau đó cô quay vào nhà,
– Em được lắm, nhà này của em khi nào vậy, em muốn tự ý làm gì là làm sao
– Bà thì sao, bà thương tui ah, hay bà đợi tui đi rồi bà mua sắm này kia xài, còn hồi có tui ở đây thì bà giấu như mèo giấu cứt
Hạnh mệt mỏi quá, cô không muốn tranh cãi nữa, cô nói gọn lỏn, chị không muốn thấy thằng đó vô đây
– Nó vô đây thì sao, bạn trai tui chứ bộ ăn cướp ăn trộm ah, bà làm gì ghê vậy, tui cứ kêu nó tới đó, bà làm gì, tui ở có đăng ký đàng hoàng nhé, còn bà thích nữa thì bà vứt đồ tui ra đi
Hạnh im lặng, không phải cô sợ nó, mà nó làm gì cũng là em mình, cô không muốn hàng xóm cười vì chị em gây gổ với nhau, cô im lặng lên gác, nằm nghĩ ngơi, mệt mỏi quá, gây với nó làm chi, rồi bỏ nó được sao
Rồi lúc 21h tối thằng Tuân nó qua, nó mua đồ mời cô ăn nhưng cô im lặng không trả lời
Tới chừng thấy thằng đó vô nhà tắm thay đồ mặc ở nhà ra, thì cô gom mấy bộ đồ vứt vào cái giỏ, lấy ít hồ sơ bỏ vào cặp laptop, cô im lặng dẫn xe đi ra
Thằng Tuân ra nhìn theo cô, để coi em có tiền thuê khách sạn ở bao lâu, đúng là nó chưa có bồ thật, không nó gọi thằng kia rồi, nó mỉm cười đểu cáng rồi khóa cửa lại
Hạnh chạy qua khách sạn Ngọc Hà lấy 1 phòng bỏ đồ vào, rồi cô khóa phòng lại, cô đi bộ ra bờ sông hôm nọ cô dắt gã ra ngồi.
Cô muốn gọi cho gã, tâm sự với gã, nhưng rồi cô cất dt vào túi
Cô biết gã và Hương mấy ngày không gặp nhau, họ còn nhiều chuyện để nói và lo lắng, giờ trể rồi, cô không thể phiền bạn mình, có gì mai tính, mình ở khách sạn một đêm thì cũng không sao, mai gặp gã cũng được.
Rồi sực nhớ ra gã nói ngày mai Ngọc và con bé lên 3 ngày, cô thở dài, thôi mai qua ở ké Hồng và An vậy
Cô biết dù không có gã, nếu cô kể chuyện này ra, Hương nó cũng giúp cô được, cô không biết rõ, nhưng cô biết bạn cô cũng có vị trí và uy tín bên đó, nhưng cô không muốn, tính bạn cô, cô biết, nó mà làm thì con Liên ra bã
Mà con Liên không nghĩ cô là chị, nhưng cô vẫn nhớ nó là em mình, chị em xung đột, ba mẹ khổ tâm, mà cũng không can thiệp được, như chuyện của cô hôm nay, cô báo về quê, ba mẹ làm gì bây giờ
Giờ cô mới hiểu sao ba mẹ gã có quy định anh em trong nhà không phiền nhau, là vì họ tránh cái chuyện hôm nay mà cô đang gặp, ba gã như thế, hèn chi có con như gã và anh Tính, chị Lan, ai cũng sống biết tính xa, biết nghĩ, biết đạo lý cư xử.
Cô nhớ lại cô xót cho gã thế nào khi nghe gã bị đuổi nhà trọ, phải ra gầm cầu, công viên tắm rửa ăn ngủ, lúc đó cô giận chị Lan và anh Tính, sao họ không cưu mang gã.
Giờ cô mới hiểu là vì sao như thế, mà cũng có khi vì như thế mà giờ gã mới nên người.
Cô ước gì lúc này gã bên cạnh cô, và ngày mai gã giúp cô dạy dổ con em cô
Giá như gã độc thân, để lúc nào cô cần là có gã bên cạnh, không phải chờ đợi như hôm nay, tủi thân, cô khóc lặng lẽ, giờ cô hiểu vì sao gã thương Ngọc và con bé nhiều, vì họ là điểm tựa tinh thần gã, cô hiểu ra vì sao gã sợ sự cô đơn, vì cô hôm nay nếm trải cảm giác đó, cảm giác không có chổ nào để lui về.
Cô mua ít đồ ăn rồi trở về phòng khách sạn, đêm đó cô thức trắng đêm, kéo ghế ra ngồi ở ban công phòng khách sạn, nhìn trời đêm, thôi, mai qua ở ké bên 3 cô bạn cho khuây khỏa, rồi chờ gã 3 ngày vậy. Rồi cô mở laptop ra, lấy mấy tấm hình gã và cô chụp chung mấy hôm hai đứa ở chung, cô lần ngón tay theo khuôn hình gã, như muốn khắc sâu hình ảnh gã vào tâm hồn mình, thôi, chơi được thì chịu được, anh cũng không nói dối em chuyện anh thương vợ, thì yêu anh, em chấp nhận.