Phần 8
Hôm này cô cho Hạnh mượn cái đầm dài công sở phủ quá gối để mặc đi chơi, cỏn cô diện một cái ý như thế nhưng khác màu, cô muốn nó nữ tính hơn lên trong trang phục, cô có ý nghĩ buồn cười là để nó thu hút Hà hơn, còn Hùng, có vợ con rồi, không phải sự quan tâm của 2 cô.
Nhìn gã trề môi khi thấy 4 cô tụ tập ở quầy quần áo nữ, cô hiểu ý gã nghĩ gì
– Này, lại sợ chờ đợi chán nản lâu lắc chứ gì, cô nói toẹt ra về sự trề môi của gã
– Không, anh trề môi không phải sợ bọn em mua sắm lâu lắc, mà là anh thấy không hợp
– Không hợp chỗ nào
– Không hợp ở chỗ là lẽ ra 4 người đẹp không nên đứng gian hàng này
– Không hợp gian hàng này thì hợp gian hàng nào, Nghe An chen vào, cô lui lại để An đấu với gã, đúng là hạng người thâm nho, đáng nghét
– Không hợp là… Không hợp là… Quần áo ở gian này các em có lựa rồi cũng sẽ không mua đâu, mất thời gian, qua….
Thấy gã nói tới đó rồi im lặng, Cô hỏi dồn
– Qua đâu?
– Qua… Qua kia, tay gã chỉ gian hàng bán đồ lót
Cả bọn con gái vừa buồn cười vừa mắc cỡ, ai đời 4 đứa con gái mà đi lựa đồ lót trước mắt 2 thằng đàn ông không là người yêu của mình.
Vậy mà loanh quanh thế nào, cả hội lại sề qua gian hàng quần áo lót áo ngủ
Thấy gã và Hà ý tứ đi qua chỗ khác xem đồ, bọn cô sà vào tíu tít chọn lựa
Chọn được một đống, cứ thế vức vào chiếc xe phía sau rồi chọn món khác
Lát sau cô quay lại thì không thấy Hà, nhưng thấy gã đang đứng chăm chú nhìn mấy món đồ nhỏ của các cô nằm một góc trong xe
Cô vừa tức vùa buồn cười trước ánh mắt săm soi của gã
– Nhìn gì vậy ông, có gì mà nhìn?
– Ah, anh nhìn…. Chất liệu vải, rồi gã đánh mắt từ đống đồ sang người cô, nhìn lên nhìn xuống
Tự nhiên cô rung mình, cứ có cảm giác như gã đang ướm mấy món đồ đó vào cơ thể cô vậy. Tự nhiên cô thấy máu mình ở những chỗ món đồ đó ướm vào rần rật, giần giật.
Thấy gã cầm 2 cái lên, là đúng 2 cái quần nhỏ mà cô mua cho mình, gã lấy tay, không biết vô tình hay cố ý, miết nhẹ nhẹ chỗ miếng tam giác nhỏ phía trước, rồi khen vải tốt, rồi gã cũng xông vào lựa, cô lại thấy bối rối, không biết gã có biết 2 cái quần đó là cô lực cho riêng mình không… Mà thôi, kệ đi. Quan trọng gì.
Cô tự sỉ vả mình hôm qua về dư âm của buổi tiệc đêm đúng là còn sót lại chút ít trong người, nếu không, cô cũng không để bản thân mình bối rối trước ánh mắt của gã hôm nay
– Anh mua cho anh mặc ah, Hồng cắc cớ trêu gã, cô nàng dạn miệng
– Không, anh mua cho con gái lớn của anh
– Con anh, nó nhiêu tuổi, Hồng ngạc nhiên hỏi
– Khoảng tuổi em, xinh hơn em
– Anh ấy mua cho vợ đấy, em nghe miệng ổng làm gì, Hạnh chen vào
Hồng và An bật cười, nãy giờ con người này xuất hiện, nghe tay này trêu Hương, 2 cô cứ cười mãi.
Gã lựa lên xuống vài món rồi không biết nghĩ sao, đi qua hàng khác kiếm Hà
Cô liếc nhìn gã đi mà trong lòng không biết phải thế nào, dư âm của việc gã làm cô giần giật trong người lên làm cô vừa bực bội gã, vừa thấy buồn cười, cô tặc lưỡi lựa đồ tiếp, nhưng đột nhiên trong lòng cổ nảy ra ý nghĩa, đúng là bảo Hà gọi gã cùng đi, cô thấy một cảm giác vui vẻ vì sự hiện diện của gã
Loanh quanh một hồi rồi bọn cô cũng rời khỏi gian hàng đó, Hạnh tế nhị lấy miếng khăn tắm mà cô mua cùng gói mớ đồ nhỏ lại một góc trong xe đẫy
Cô thấy gã đang bóc một nhúm khô bò từ một hộp trong siêu thị đứng ăn, cùng Hà đợi cô ở góc cuối dãy quần áo
– Coi chừng bảo vệ la anh đó, An bảo gã
– Lo gì, tý ra tính tiền, ăn tươi nuốt sống vậy mới thích, gã vừa nói vừa nháy mắt làm An rũ ra cười
– Cô cũng thấy thú vị với sự táo tợn của gã, điều cô thấy vui là cô biết gã không hề có suy nghĩ bờm xơm với bọn cô, qua những gì gã nói, cô biết gã thương và chung tình với vợ gã, đi với gã cô không cần phải chuẩn bị trước những đáp án hay lối thoát cho “Lời đề nghị khiếm nhã” mà nhiều người đàn ông khác không làm cô có cảm giác này, Đã lâu, xung quanh cô, chỉ là thế giới vụ lợi của đàn ông, co không hề có một người bạn nam nào đúng nghĩa, để cô vô tư như thế này. Đám bạn học cùng thời đại học, có 2 thằng thân thì cũng đi xa rồi, còn lại chỉ còn 3 con Hạnh, Phương, Yến, và một lũ một lĩ những tên đàn ông giàu có, rững mỡ với cái giống vật cương cứng trong quần lúc nào cũng âm mưu gạ gẫm cô.
Loanh quanh chọn lựa thêm vài món đồ linh tinh, cả bọn kéo ra tính tiền
Thấy Hà cầm hóa đơn của nhân viên siêu thị, cũng hơn 1, 000, 000 thôi, Hạnh tính lấy lại thì Hà bảo thôi để Hà trả, coi như tặng bọn cô.
Gã đứng đó phán ngay và luôn 1 câu làm cô và cả hội bật cười
– Mày để chúng nó tự trả, không các em áy náy vì ” mắc nợ” mày, xúm nhau kiếm mày trả nợ ân tình thì mày toi mạng
Bọn cô cười chưa xong thì gã đã giằng lấy tờ hóa đơn rồi đưa lại cho cô và kéo Hà ra bãi xe
Cô đứng đó, vừa chờ siêu thị thối tiền vừa thấy vừa ý về hành động của gã trong đó mấy món kia không kể gì, có đồ lót của cả 4 cô, Hà không thấy ra chỗ tế nhị đó
Ra bãi xe, cả hội biểu quyết là đi ăn ở khu bờ kè Phạm Văn Hai
Cô thấy Hồng và An hôm nay rất vui, cô để ý mấy lần Hồng nghe điện thoại rồi bảo đang bận không đi được với đầu dây bên kia. Cô hiểu, Hồng và An cũng như mình, ngoài tiền ra, các cô cũng quý trọng những giây phúc an tĩnh như thế này bên những bạn bè mình tin cậy.
Câu chuyện rôm rả xung quanh 2 cái lẩu hải sản nấu Thái Lan và một chai rượu nếp than chính hiệu do Hà đem từ miền Tây lên
Cô ngồi với Hà và Hạnh ngồi một bên, bên kia là Hồng, An và anh ta
Cô không hiểu gã vì do vô tư hay do có suy nghĩ gì mà xếp bảo Hà ngồi bên cô và Hạnh, còn gã ngồi bên bàn phía bên kia, cùng dãy với Hồng và An
– Mày ngồi bên hai tiểu thư đó, hầu hạ cho các em nó, tao và 2 đồng hương miền tây ngồi kế nhau
Vừa ăn cô vừa quan sát mọi người nói chuyện, Hà thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô và Hạnh, nhìn sự chăm sóc phụ nữ của anh ta, lẽ ra với người con gái khác thì họ thích, nhưng không hiểu sao cô lại không muốn Hà như vậy, cô chỉ muốn Hà đừng quá tiếp cận lấy lòng cô nhanh quá, điều đó sẽ gây nên một áp lực cho cô.
– Anh làm gì? An vừa lột vỏ tôm vừa quay qua hỏi gã
– Anh làm luật sư, tư vấn các lĩnh vực pháp lý
– Có tư vấn tâm lý không
– Có ?
– Sinh lý
– Có luôn, nhưng pháp lý và tâm lý thì vô hình, nghe lời khai đoán bệnh, còn sinh lý thì hữu hình, trước khi tư vấn phải khám
– Em thấy bác sĩ người ta vẫn tư vấn trên báo, có ai cần khám như anh đâu, An tấn công gã
– Đó là do bệnh nhân xấu quá nên bác sĩ chê mà nói qua loa, chứ xinh đẹp như các em thì bác sĩ nào cũng muốn tận tình khám cả, bác sĩ Hùng này cũng thế
An bật cười trước sự thô tục khéo léo của gã, cô nghe cũng cười thầm nhưng vờ như không chú ý.
– Thế em và Hồng làm gì? Cô nghe gã hỏi An
– Em và Hồng hả? Làm nghề… Đem niềm vui cho người khác
– Chỉ niềm vui thôi hả? Còn đem gì khác nữa không
– Còn, niềm sung sướng nữa, Hồng cười hí hí chêm vào
– Chà chà, vụ này thơm ah, thế giờ làm anh sung sướng đi, nếu anh sung sướng anh trả tiền chầu này
– Thế nếu anh không sung sướng thì sao? Ai trả? Cô xen vào
– Hà trả, vì nó còn 1 triệu lẽ ra trả tiền siêu thị trong bóp.
Cả Hạnh và Hà đều bó tay trước sự đối đáp của gã.
– Thế giờ anh muốn sung sướng chổ nào
– Có sung thì mới sướng, em làm sao anh sung lên là anh sướng, mà anh sướng thì Hà nó cũng sướng
– Sao anh sướng mà Hà cũng sướng ? Cô hỏi tiếp
– Hà sướng vì khỏi trả tiền, và nhìn anh sướng nó sướng theo, bạn thân mà, phúc cùng hưỡng họa cùng chia chứ
Cô thấy An lấy tay véo véo nhẹ nhẹ lỗ tai gã, ” thế nào, lỗ tai sướng không”
– Có, nó sung lên rồi này, dựng đứng đó, gã vừa nói vừa lấy tay kéo kéo vành tai
Cả hội cười nghiêng ngả trước sự miêu tả thực tế của gã
– Anh lấy vợ lâu chưa? Hồng hỏi
– Lâu lắm rồi, 2 năm
– 2 Năm mà lâu gì? Hồng phì cười
– Với anh là lâu, 2 năm từ một anh chàng đẹp trai phong độ con nhà giàu bây giờ anh tàn tạ thế này, sức tàn lực kiệt em không thấy sao
Suốt bữa ăn hôm nay, cô thực sự thích thú vì gió bờ song thổi lên mát rượi, và nhất là có gã, cái kiểu nói chuyện khinh khỉnh, nhẹ nhàng mà có gì đó chua chat của gã làm cô thấy vui vui. Dường như gã đem các cô ra khỏi những chuyện mỏi mệt hàng ngày, làm các cô thấy cuộc đời này không có gì bi quan cả, cái gì, nếu hiểu nó như gã, sẽ thấy cuộc sống vui vẻ hơn, đơn giản hơn.
Cô cũng thấy lạ một điều, gã không hề hỏi xin số đt của ai trong bàn, dường như các cô với gã, gã cũng xem như Hà, như gã. Thực ra hôm nay nghe gã nói chuyện, cô biết gã có nhiều vốn sống, cô cũng muốn có số đt của gã, chỉ là trong lòng cô 3 tháng nay có một chuyện mà cô không biết phải tính toán thế nào. Là việc riêng nên cô cũng không hỏi ý những anh bạn làm ăn như Duy, Phong được
Cũng không phải cô không hỏi người khác được, cô có quan hệ với những người mà tầm mức, kinh nghiệm, vốn sống còn trên gã, nhưng khổ nổi ngồi bên những người đó, cô phải đeo mặt nạ, phải phòng thủ…
Cô cũng không thể nhờ Hà, cô hiểu tính Hà qua một năm chit chat cũng hết cả trăm cuộc, bảo đảm anh ta sẽ cho, nhưng sẽ khó chịu, như thế cũng không hay ho gì. Mà chuyện này lại càng không thể hỏi ý Hà được.
Cô có nhiều cách để có số dt của gã, nhưng cô muốn chính gã và cô trao đổi với nhau, chứ nếu không, cô tự gọi khi gã không trực tiếp cho cô thì cũng không hay ho gì, lòng kiêu hãnh của một đứa con gái không cho phép cô như thế, với lại chuyện này tuy quan trọng với cô nhưng không gấp. Thôi kệ, hãy nghĩ như gã hay nói đi, còn duyên sẽ còn gặp lại nhau.
Cô nhìn đồng hồ, đã 21h
– Hôm nay lịch của anh Hà thế nào? Rồi anh kia, cô hất hàm về phía gã và hỏi hà
– Chưa biết nữa, anh thì tối nay ở đây, ghé nhà thằng em ngủ, còn Hùng anh không biết
– Khi nào anh về Cần Thơ vậy anh Hùng ? Hạnh hỏi hộ gã dùm cô, con này vẫn như xưa, phối hợp chiến đấu tốt.
Anh ta đang xì xào cái gì đó rất vui với Hồng và An, thỉnh thoảng bọn họ lại cười hí hí, chắc lại những chủ đề bậy bạ mà cô biết anh ta có một kho trong đầu.
Không hiểu sao, cô lại muốn mình được như họ, được ăn nói vô tư thoải mái không cần giữ ý tứ gì, như thế có khi lại vui hơn
– Anh hả, mai hoặc mốt về cũng được, họp hành xong rồi, giờ ở chơi thôi, buồn thì mai về, có gì không em?
– Em đang tính đi cần thơ có ít việc công ty, xuống đó kiếm anh thì chị nhà có đánh em không?
– Không, cứ kiếm thoải mái, sư tử nhà anh cắn hết mấy cô bé ở đó rồi, không còn sức cắn em đâu.
– Mà sao kiếm anh ?
– Em cứ xuống bến xe Cần Thơ, hỏi bất kỳ thăng xe ôm nào, hỏi nó nhà anh Hùng đẹp trai lịch sự nhất Cần thơ là nó chở tận nơi, tuy gã nói thế nhưng vẫn đưa cardvisit cho Hạnh.
Thấy Hồng và An cũng xin một cái, gã đưa và dặn dò them:
– Cần tư vấn pháp luật và tâm lý thì gọi lúc nào cũng được, còn sinh lý thì ở xa anh không nhận.
Cô không hiểu sao lúc nào gã củng đùa được, nhưng cũng không thấy gã đưa card cho cô. Không lẽ mình lại hỏi xin, cô bực bội, rồi tặc lưỡi, thôi kệ, có gì con hạnh cũng có số rồi, từ từ có duyên sẽ gặp.
Trong lòng cô tự nhiên nãy sinh ra suy nghĩ, gã đã phớt lờ cô như thế, một ngày nào đó mà rơi vào tay cô, thì cô sẽ cho gã biết tay. Sau đó cô tự cười vì suy nghĩ trẻ con của mình.