Phần 50
Cô cảm ơn An và Hồng, nhìn 2 cô và Tuấn chạy xe ra về, cô quay vào quán, cũng phải cám ơn ông chủ cái đã, chào người ta rồi về. Mà hôm nay sao không thấy gã gọi mình ta, 4 ngày qua rồi. Không biết trái bom mình vứt vô cặp gã, nó nổ kiểu nào nhỉ?
Lão nhị im lặng chạy xe phía trước, lão tam cũng lấy máy tính ra cộng sổ sách hôm nay các cơ sở nộp về
Anh 4 ngồi một mình ghế sau, im lặng tính toán
Anh nhớ lại lời thượng tá A và anh trao đổi với nhau, nhớ kỹ từng chữ một, vì lúc đó lão tam kín đáo cũng có ghi âm lại, và 2 đêm nay, anh đều nghe đi nghe lại như muốn học thuộc lòng
Đợi thằng Sĩ giới thiệu 2 bên xong, nó ý tứ đi ra ngoài, chỗ này hôm nay nó chưa được ngồi, con nít xốc nổi, cái miệng nói lớ quớ là hỏng việc.
– Hôm nay rất mừng được gặp anh A ở đây, anh em mình có lúc cùng ở SG, mà lại không có dịp gặp nhau, anh 4 mở lởi khi bắt tay thượng tá A
Sau phút ngỡ ngàng khi nghe thằng Sĩ nói ba nó gặp chứ không phải nó, anh A gật gù, phải thế chứ, thằng Sĩ gặp anh, thì bàn cái gì bây giờ. Anh nhớ lại vẻ ngạc nhiên của mình khi nghe tay phó phòng hình sự thành phố X chuyển lời nhắn của Sĩ đăng ký gặp anh
– Vâng, thế mới nói hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Trong lúc anh 4 và anh A xã giao thì lão nhị, như mọi khi, củ soát 1 vòng xem có máy nghe lén ghi âm gì không
Dẫu là chỗ này của thằng Sĩ bố trí, nhưng cẩn thận vẫn không thừa, thằng Sĩ không phản, nhưng lính nó?
– Anh em xuống đây, không có gì nhiều, chỉ có ít con đuông dừa, gửi anh nhắm rượu
– Anh hai sài gòn khách sáo rồi, nhưng A vẫn nhận, để xem còn chuyện gì, quà đơn sơ, mình không nhận, họ khó ăn nói.
Lão tam, như mọi khi, đưa quà xong lão quay qua gắp đá rót bia rót rượu, chổ này là chỗ nào mà cho mấy con bé vào. Trước giờ khi anh 4 họp kín như vầy, thì 2 lão lo luôn việc hầu nước nôi, sau này có khi lão tứ theo hầu.
– Anh 4 xuống đây, đã đi tham quan đâu chưa, A hỏi
– Chưa, trông gặp anh quá, xuống tới nơi là gặp anh ngay thôi.
Anh cứ trêu thằng em, A cũng cười ha hả
Cảm thấy không khí thoãi mái để đi vào câu chuyện được,, và 2 lão đệ cũng xong mấy việc riêng, giờ đang lắng nghe, anh 4 nâng rượu mời A, chờ 4 người cạn ly rồi anh 4 vô đề
– Có việc phải ôm chân Phật, không giấu gì A, mình già rồi, dưới này, cũng có mấy cơ sở làm ăn để sau này dưỡng già, mà dạo này nhức đầu quá, biết anh thương mấy thằng như tụi tui, nên mới chịu khó đi gặp, nên trước mặt chân nhân, mình không nói lời giấu giếm
– Thầm khen anh 4 có tác phong ngoại giao, A bảo anh 4 cứ nói đi, anh đầu tư kinh doanh dưới này, mang lại doanh thu cho địa phương, góp phần gải quyết công ăn việc làm cho anh em lao động trong tỉnh, tui ủng hộ chứ
– Biết là anh ủng hộ, nên anh em mới xuống, trước là cảm ơn anh trước giờ giúp thằng Sĩ làm ăn, sau là có việc muốn bàn với anh
– Chắc anh biết mình ngày xưa đi lên từ đất này ? Anh 4 hỏi tiếp
– Vâng anh, thằng em có nghe nói, A trả lời
– Thì vậy, nên giờ già rồi, nghĩ con đường sau này về đây sinh sống, nên muốn mở thêm vài chỗ cho có chút ít dưỡng già sau này, mà mấy anh em dưới này nghĩ mình về tranh giành với họ, họ cản trở khó khăn quá
– Ở dưới này già cả như anh, còn ai đâu, hầu như chỉ còn mỗi Lão Bạc, thấy anh 4 đã vào thẳng vấn đề, A cũng đánh bài ngữa
– Thì chỗ đó đó, Lão bạc già rồi, lão muốn nghỉ ngơi thì tùy lão, nhưng chỗ bạn già với nhau, lão còn đưa con lão lên, rồi gây khó cho tôi
– Nhưng mà chuyện làm ăn các anh là doanh nghiệp, thằng em làm quản lý nhà nước, ai sai thì xữ, đâu có tiện xen vào xúi ai bênh ai, thằng em chĩ làm theo pháp luật.
– Thì biết tính anh A chỉ làm theo luật, nên mới xuống trước là chào anh một tiếng, sau là cũng nói sơ với anh, nhiều lúc trong lúc anh em làm ăn, bản thân mình, và có lẽ Lão Bạc nữa, không chủ trương, nhưng thói đời cạnh tranh nhau, nhiều lúc bọn nhỏ dưới trướng xô xát qua lại rồi hơn thua chút ít, thì mong anh A nghĩ cái tình mà bỏ qua, giơ cao đánh khẽ, để mấy đứa nhỏ nó sai còn có dịp sửa, là đám già tụi tui cảm ơn lắm. Luật pháp cũng là tình người mà.
Thấy A trầm ngâm suy nghĩ, anh 4 im lặng, nói xong rồi, chờ xem
Thượng tá A cũng biết ý anh 4, muốn bành trướng địa bàn ra, anh phải cân nhắc.
Giao tình của anh và Lão Bạc, dĩ nhiên thâm sâu hơn anh và anh 4
Nhưng anh biết tiếng anh 4 từ lúc ở SG, là một đại ca trọng nghĩa khí, hệ thống anh 4 “sạch sẽ” hơn nhiều tay anh biết, kể cả Lão bạc, chơi với anh 4, cũng có cái lợi là “hạn chế được cái ngu của mày nhưng ảnh hưởng đến tao”
Quan chức sợ nhất cái đó, quan chức không ngu, nhưng bạn bè anh em ngu, làm quan chức liên can theo. Chơi với lão 4 này thì cái đó đỡ hơn thằng Hồi hiếu chiến.
Huống hồ anh biết 3 tay này vừa hốt thằng Hồi ngay tại đây, chứng tỏ họ trên cơ Lão Bạc
Và cái anh lo nhất là, thằng Hồi con lão bạc, dạo gần đây nó làm hơi quá, đã có mấy đơn thưa của mấy ông cựu chiến binh, rồi lãnh đạo về hưu phản hồi về Tỉnh ủy, anh đại tá giám đốc, mấy lúc này đi họp thường vụ tỉnh ủy về, cũng đã có lưu ý anh.
Cuối cùng, rít xong hơi thuốc, uống cạn 1 tuần rượu, A nói với họ
– Doanh nghiệp nào làm ăn cũng phải vậy, cũng có va chạm xích mích, cái đó thằng em hiểu. Chỉ là, dặn mấy anh, xô xát thì xô xát, nhưng đừng để án mạng, và đừng để chuyện giữa 2 doanh nghiệp các anh thành trò cười cho báo chí truyền hình, tụi nhỏ xô xác mà người lớn mình chưa hay thì thôi, hay rồi thì phải bảo tụi nhỏ chấm dứt. Chứ các anh về đây làm ăn, trên góc độ cán bộ quản lý địa phương, tôi dĩ nhiên ủng hộ, chỉ mong là sau này anh làm khấm khá, vững mạnh, cũng nhớ bảo ban bọn lính lác đừng kiêu binh, đóng góp đầy đủ ủng hộ địa phương phát triển, là thằng em mừng.
Anh 4 biết, câu trả lời của thượng tá A rất ngoại giao, nhưng hàm ý bên trong đã rõ, anh khều nhẹ chân lão tam dưới bàn
Lão tam nâng ly rượu lên, nếu đã hiểu nhau, trước là xin cám ơn anh A, sau là xin phép anh A cho mấy thằng già này số dt liên lạc, để có gì cần anh tư vấn các thủ tục về an ninh trật tự và phòng cháy nổ, liên hệ anh cho dễ
Bữa tiệc tàn như bất kỳ bữa tiệc ngoại giao nào, cũng không có vụ chơi gái ôm ấp như phim truyện, quan chức cấp cao và đại ca giang hồ gốc, ai mà đi ôm gái ngoài quán sá, bộ hết chỗ chơi sao.
Tiếng còi xe về đến tổng bộ cho thằng lính ra mở cữa, anh 4 nhủ thầm, đèn xanh đã bật, mai lão tứ lên, phát pháo được rồi.
Cần Thơ 24/06/2009
Con bé khều nàng dậy lúc 6h sáng, nó có tật như vậy, hễ nó dậy là nó cào mặt, giụt tóc nàng cho nàng dậy theo
Thấy nàng dậy, nó mở mùng chun ra, nhìn cái dáng lẫm chẫm với 2 bàn chân nhỏ xíu, thấy cưng lắm
– Đi đâu đó, nàng làm bộ hỏi nhưng nàng biết nó sẽ trả lời như mọi buổi sáng nào
– Con kiếm ba, con kiếm ba
Mấy hôm trước còn nghe nó nói vậy thì nàng bật cười, nó ngày nào, ngũ trưa, hay sáng mà dậy là đi kiếm anh. Con gái mến ba, nàng biết vậy. Và nó kiếm vì nó biết ba nó cưng nó. Con người ta nhà giàu, nhà lầu đi xe hơi, nhưng nó không kém con người ta gì cả, con người ta có cái gì là ba nó sắm cho nó cái đó
Sáng nay nó cũng đi kiếm ba, rồi buồn hiu quay lại hỏi nàng ba đâu rồi mẹ
Nàng khóc, trả lơi nó, ba đi làm rồi, kiếm tiền mua sữa cho con
Nhưng lần này, phải anh đi làm không, hay đi với con nhỏ mặc cái quần lót đó
Nàng lại trào nước mắt, chưa bao giờ nàng khủng hoảng như hôm nay
Ba mẹ thì như thế, chồng thì không biết ra sao trên kia, con còn bé xíu.
Trước giờ nàng chưa bao giờ nàng nghĩ sẽ mất anh.
Một là vì anh lè phè lèng xèng quá, ra đường con gái có thớ chút, không đứa nào nhìn
Hai là anh cũng bình thường, không xấu không đẹp
Ba là không bao giờ anh cầm nhiều tiền trong người, anh đi đâu là lấy đủ xài
Bốn là anh là trí thức ở sạch, có bao nhiêu cũng mang về cho nàng, dư đâu mà cho gái ăn
Nên lần này thấy cái quần lót đó, niềm tin của nàng bị phá hủy, nàng biết ra anh không tệ như nàng nghĩ
Chưa bao giờ nàng sợ mất chồng như lần này, nàng biết nếu là người khác, giờ nhà nàng đủ chuyện như thế, người ta bỏ luôn càng khỏe
Vừa yêu anh, vừa sợ anh bỏ rơi lúc này, rồi cái quần lót làm nàng bỏ ăn suốt ngày hôm đó
Con bé thấy mẹ buồn rồi khóc suốt ngày, nó buồn theo, cả ngày ngồi kế nàng, mẹ nín đi, con kiếm ba cho
Mỗi lần con nhắc ba, là nàng trào nước mắt ra.
Sài gòn 8h sáng 24/06/2009
Gã ghé nhà An lấy xe xong chạy thẳng lên công trình công ty, ngồi quyết toán khối lượng thi công xong, gã hẹn người ta sáng mai thanh toán tiền, Rồi gã uống café, gã bắt đầu suy nghĩ
Ai là người bỏ cái quần đó
Hạnh chăng? Mình với Hạnh rất thân, đi khách sạn nằm chung giường cũng mấy đêm rồi, nhưng mình và Hạnh chưa ngủ với nhau, hôn nhau cũng chưa có, cái lần lầm lẫn thì không tính
Với lại Hạnh cũng không phải đứa lang tâm thủ lạt, mình tin thế
Hồng và An, tụi nó là les rồi, với lại Hồng và An biết mình thương Ngọc, tụi nó lại con gái Miền Tây thẳng tính. Nó phá hoại gia đình mình để làm gì.
Còn Hương, đúng, Hương ra tay tàn nhẫn độc địa, thủ đoạn cao tay và đâm trúng thế này, khả năng Hương làm được, nhưng mà, nó không yêu mình, nó phá hoại mình làm gì? Rồi giờ biết là nó đi nữa, nhưng chứng cứ đâu mà xử tội nó
Tính gã vốn công bằng, trọng lý lẽ, khi lý lẽ chưa ổn, gã chưa thễ kết tội được. Làm luật sư, gã luôn nghĩ về nguyên tắc suy đoán vô tội, nên gã muốn công bằng cho Hương. Nhưng nghi thì nghi lớn nhất, giờ cần xác định cho rõ
Nhưng vi dụ có chứng cứ sau này, biết Hương rồi, xử sao đây? Thôi kệ, bắt trộm đã, xử thì tính sau. 99% Là nó rồi, chứ không ai cả. Gã quyết định như thế.
Gã không giận Hương, cũng không căm thù, nhưng gã buồn. Gã có vợ rồi, gã không muốn yêu ai nữa, nhưng gã thương cô, mà cô không hiểu, cô ra tay phá hoại gã
Gã đã sai khi không nghĩ là Hương đã yêu gã. Phải, cô thật sự yêu gã, nhưng cô chối bỏ điều đó trong lòng cô, cô tự lừa cô, và cô lừa cả gã nữa.
Gã luôn nghĩ là với một đứa con gái lý trí như Hương, va chạm lên giường với vài tên có vợ rồi, nên cô có ngủ với gã cô cũng sẽ không yêu gã.
Gã không nghĩ là những trò chơi tình dục của gã làm Hương thú vị, rồi đam mê, gã không nghĩ là Hương luôn thấy bình an khi ở bên gã, và gã không bao giờ bắt Hương phải hiến thân, phải đánh đổi. Nên sâu xa trong lòng Hương, cô đã yêu gã.
Gã không biết khi Hương chuẩn bị hiến thân cho gã, nếu gã từ chối như những lần trước kia là khác, Hương sẽ tức, nhưng không giận, lần này cô biết gã chuẫn bị chiếm đoạt cô, nhưng rồi gã vứt cô nằm đó nằm đó, trần truồng thèm khát và trơ trọi, ra nghe dt vợ, gã đã phạm một sai lầm chết người.
Sáng nay Hương ngủ dậy, cô thấy SMS của gã nhắn lúc 4h sáng “ anh đang lên SG, hôm nay anh đi công việc nhiều lắm, tối nay gặp em. Tối nay sau 19h anh alo”
Gã không biết cô đã vui như thế nào khi thấy gã lên SG lại. Cô quyết định hôm nay cô sẽ đi làm về sớm, nấu cái gì ngon cho gã ăn. Cô biết cô phải làm gì để trói chặt một người đàn ông mà, cô học của mẹ cô chứ ai.
Cô bật cười, mấy ngày nay cô đi gặp Hồng, An, Hạnh, giờ cô hiểu ra chổ yếu của gã rồi. Một người đàn ông làm mình đam mê trong tình dục đến nỗi tự động hiến thân, người đó lại bảo vệ được mình, rồi nâng đỡ cho mình, mình không giữ cho mình, thì hóa ra mình ngu sao? Mấy hôm nay cô không muốn tự mình dối mình nữa, phải, mấy hôm nay, mình thật sự nhớ gã, như chưa bao giờ biết nhớ ai vậy
Rồi cô nhớ lại 4 đêm nay, đêm nào cô cũng phải dùng cái trứng xoay cho đến khi cô kiệt sức, khi nhớ cái vật nóng hổi cũa gã mà cô đã vuốt ve
Con mồi và thợ săn đã đổi chỗ cho nhau.
Sài gòn 16h chiều 24/06/2009
Gã ngồi cùng anh 4, lão nhị và lão tam
– Hôm rồi anh xuống X, có gặp tay A, chú nghe lại nội dung nhé, rồi lão tam mở ghi âm cho gã nghe
Nghe đi nghe lại 5 lần, gã vươn tay tắt
– Anh và lão nhị, lão tam muốn nhân dịp này, mình lấn tới chút, trước khi thả thằng Hồi về, dĩ nhiên tụi anh có kế hoạch rồi, nhưng vẫn chờ nghe ý kiến chú, vì chú là lão tứ.
Gã biết anh 4 nói đúng, gã giỏi trong những phi vụ như chơi nguội, ném đá giấu tay, nhưng hành quân càn quét, gã chưa có kinh nghiệm nhiều như 3 con cáo này, anh 4 đang muốn qua lần này đào tạo gã
– Anh hỏi bất ngờ quá, em thật sự chưa suy nghĩ chín chắn, không dám nói càn. Gã thẳng thắn.
– Thì chú cứ nghĩ đi, lão tam động viên.
Gã im lặng, họ cũng im lặng, thực ra kỳ này là liên quan đến sinh mạng anh em, rồi chết người là thượng tá A buộc phải ra tay, ông A nói rõ rồi, xô xát nhau, đánh đập phá hoại nhau chút thì được, nhưng để báo chí quay phim chụp ảnh là không hay, còn có án mạng, là to chuyện nữa.
Cân nhắc 30 phút, sau cùng gã cất lời
Em nghĩ là quân ta đánh quân mình đi
Thấy lão nhị trố mắt, lão cả đời chinh chiến, chưa nghe đi phá hoại người khác mà quân ta đánh quân mình bao giờ
– Chú nói rõ ra đi
– Thế này nhé… Thế này.. Chuẩn bị như vậy… Như vậy, gã hạ giọng.
Ba con cáo già ngồi nghe, thỉng thoảng kêu gã giải thích rõ thêm
– Được, sau khi ngẫm nghĩ chút nữa, toàn bộ thông qua
Sau đó anh 4 phân công cho lão nhị chuẩn bị quân, còn lão tam lo trải nệm.