Phần 174
Ngày 27/09/2009
Thứ trưởng Hai Hậu đang ngồi xem báo cáo định kỳ hàng tháng của hai tổng cục cảnh sát thuộc quyền gửi về cho ông vì ông là lãnh đạo phụ trách trực tiếp rồi ông thở dài. Tình hình tội phạm của quý 3 này đã cao hơn hẳn quý 3 cùng kỳ năm ngoái, và năm ngoái thì cao hơn năm kia. Và càng ngày không chỉ cao hơn về số lượng mà cũng phức tạp hơn về tính chất vụ việc trên toàn bộ các mặt và các lĩnh vực trong xã hội. Đó chỉ là nói số vụ việc mà công an các cấp phát hiện được và đưa vào thụ lý, còn nhiều vụ việc không phát hiện được thì chưa nói. Là một sĩ quan công an leo dần từ cái ghế thượng sĩ năm ông 20 tuổi, đến này là gần 40 năm mặc áo lính, ngồi ở vị trí dưới 1 người trên vạn người trong lực lượng cảnh sát, thì còn ngóc ngách nào của tội phạm mà ông không hiểu không biết chứ. Người dân ít ai biết hoặc chú ý là con số vụ việc phạm pháp mà ngành công an nói chung đưa ra chỉ dao động từ khoảng 50% – 60% so với thực tế, và cái thứ hai là số tù nhân hàng năm hay cách quãng 2 – 3 năm được đưa ra xã hội do đặc xá, theo báo chí đưa tin thì đó là chính sách khoan hồng của pháp luật, nhưng thực tế là do hết chỗ giam giữ nên phải thả ra, và ngay sau đó con số vừa được đặc xá lại tái phạm tội cộng với số mới đưa vào nữa, nên năm nào có đặc xá thì y như rằng ngay qua năm sau đó là tổng số đưa vào lại nhiều hơn hẳn cái số mới được về kia. Nghĩ đến cái này, ông thấy ngậm ngùi khi nhớ lại lời phát biểu của ông thượng tướng đồng nghiệp, đồng chí thứ trưởng phụ trách mảng giam giữ cải tạo, và qua năm sau cũng về hưu như ông, đã nói 1 câu rất chua xót, nhưng rất thật và rất thẳng là nhà giam đã chật quá rồi, tội phạm gia tăng liên tục mà đâu phải xây thêm nhà giam là giải quyết được cái gốc của vấn đề đâu. Và Hai Hậu cười nhạt khi biết qua năm người ta cho ông bạn thượng tướng của ông, dù còn tuổi phục vụ và có tài, về hưu… Vì lý do nói thẳng nói thật đó, cái thời buổi này, dù ông lãnh đạo này, ông sếp lớn hay lên tivi báo chí là hô hào kêu gọi hãy thật thà thắng này nọ, nhưng anh là quan chức cấp cao thì anh biết nhiều sự thật, tuy nhiên anh cũng phải biết tự xếp loại các sự thật, có sự thật được nói vì nó… Không chết ai cả, có sự thật chỉ nói 1 nữa khi cần tuyên truyền cho dân cái gì đó, và có sự thật… Không nên nói ra khi nó bất lợi cho bộ mặt của quan chức cấp cao, cao đến nỗi hàng thứ trưởng như ông khi gặp còn phải thưa dạ, còn phạm trù không được phép nói ra là khác, nó thuộc về luật quy định, không bàn đến
Tội phạm gia tăng là một bài toán đau đầu của ngành công an và xã hội, và trung tướng Hai Hậu hiểu ngành công an đúng là chưa làm hết chức trách, và nhiều người dân nói công an bây giờ là xã hội đen mặc áo lính cũng có lý do của nó, và dù buồn về điều đó, nhưng thứ trưởng Hai Hậu phải nhìn nhận một điều là tình trạng tha hóa về đạo đức và thiếu ý thức pháp luật – chính trị đã diễn ra tràn lan trong bộ phận lẽ ra phải là kiểu mẫu của xã hội, và đó cũng là một trong các nguyên nhân làm tội phạm gia tăng
Nguyên nhân chính thứ hai là do vấn đề kinh tế và cách biệt giàu nghèo trong xã hội đã gia tăng khủng khiếp bất chấp các lãnh đạo hay hô hào là thiết chế nhà nước xã hội chủ nghĩa là nhằm cho toàn thể người dân được sống công bằng và thu hẹp cách biệt giàu nghèo hơn so với các quốc gia tư bản chủ nghĩa, nhưng thật ra đến lúc này ông biết đó là điều không tưởng. Không cần đến các cơ quan thống kê hay các viện nghiên cứu này nọ khảo sát rồi đưa ra số liệu, vì ông biết các số liệu nghiên cứu đó đúng đến đâu, chính xác đến mức độ nào thì còn phải coi lại, mà chỉ cần chịu khó đi một vòng đất nước, sẽ thấy có tình trạng người ta ăn 1 tô phở với giá 1 triệu 2, 4 người ăn mất 5 triệu và có những gia đình 4 người chỉ cần 3 triệu là sống lây lất được 1 tháng, thật là đau xót khi 1 người ở Hà Nội sẵn sàng ăn bữa sáng bằng 2 người ăn trong 1 tháng ở thôn quê, chỉ cần nhìn cái đó là biết ngay bất bình đẳng trong xã hội đã đến mức độ nào, và bất bình đẳng sinh ra bất mãn, vì dĩ nhiên người dân họ biết 4 người ăn 1 bữa sáng 5 triệu kia không thể là doanh nhân làm ăn chân chính. Vì nếu là người làm giàu đi lên từ kinh doanh chân chính thì không ai tiêu tiền như thế cả, hãy nhìn tỷ phú hàng đầu Bill gates là biết, con ông ta đều phải đi làm từ rất sớm, và tự lập, trong khi ông ta quyên tiền giúp người nghèo hàng tỷ USD, chỉ nhìn như thế là biết có một tầng lớp giàu có ăn trên ngồi trốc trong xã hội là do… Xài tiền chùa mà có.
Và tình trạng này kéo dài sẽ dẫn đến tâm lý hận thù dân tộc cực kỳ nguy hiểm, khi một số cực đông nghèo khổ sống vật vờ thù oán một thiểu số giàu có rửng mỡ đè đầu cưỡi cổ làm nghèo khổ mình, và tâm lý hằn học xã hội chung chung đó sẽ sinh ra tâm lý sẵn sàng phạm tội bất kỳ khi nào có cơ hội, hoặc khi thấy những quyền lợi cuối cùng tối thiểu còn lại của mình bị xâm phạm đe dọa. Còn vấn đề kinh tế khó khăn thì người ta ai cũng nói, cũng hô hào này nọ nhưng trung tướng Hai Hậu hiểu, còn một cái cuối cùng nhưng quan trọng nhất gây ra khủng hoảng kinh tế sâu sắc như Việt Nam, và làm cho nước ta khó ra khỏi khủng hoảng hơn các nước khác, đó chính là sự…. Kiên trì giữ nguyên tắc lấy kinh tế quốc doanh làm chủ đạo, và tạo lỗ hổng cho các nhóm tư bản đỏ thao túng nền kinh tế và đục khoét của công vô tội vạ. Chừng nào cái nhóm lợi ích đó còn tồn tại và lấy kinh tế nhà nước làm chủ lực nữa thì những hoạt động cải cách mà người ta đề ra sẽ chỉ là chuyện nghe cho vui và cố gắng lắm thì cũng chỉ đi đến một cải cách nữa vời, mà hễ cứ khó khăn lạc hậu bất công – bất bình đẳng kéo dài thì tội phạm lại càng sinh sôi nảy nở
Nguyên nhân chính thứ ba là khủng hoảng giáo dục và nhân cách, khi tư tưởng người dân thay vì được hưởng một nền giáo dục khai phóng tự do để từ đó người ta tự nhìn ra vấn đề của mình và có giải pháp hợp lý cho mình thì không được, tư tưởng con người và xã hội bị gò ép phải suy nghĩ theo người khác, một số đông phải suy nghĩ theo một thiểu số. Và như thế thì tất nhiên là khủng hoảng giáo dục kéo theo khủng hoảng nhân cách, và nó đi đến chỗ tồi tệ khi người dân đang bị khủng hoảng nhân cách như thế lại thấy “một bộ phận không nhỏ” quan chức tha hóa và mất đạo đức còn gấp nhiều lần hơn họ, thế là họ sẵn sàng phạm tội vì họ nghĩ một cách đơn giản là pháp luật có thể mua được từ con gà đem biếu anh công an xã để anh ta làm ngơ cho mình nấu rượu dỏm ở thôn quê cho đến những vali kéo chứa hàng trăm ngàn USD của một đại gia phố thị để chạy dự án, chạy ghế, chạy tội… Và cả chạy ra nước ngoài, bản thân đại gia phạm tội xong còn được những người bảo vệ pháp luật cấp cao nhắn nhủ “chú tạm lánh đi”, thế thì tội phạm từ nhỏ đến to, từ ít nghiêm trọng đến đặc biệt nghiêm trọng sinh sôi nảy nở
Còn nhiều nguyên nhân nữa, nhưng 4 nguyên nhân chính là nằm ở chỗ đó, và do đó đừng đổ cho ngành công an hay người dân, mà hãy nhìn vào thực tế để lý giải.
Xếp báo cáo của hai tổng cục cảnh sát dưới quyền lại, Hai Hậu nhìn tới báo cáo của thiếu tướng Tư Văn về chuyên án CTP 2009, chuyên án do tổng cục cảnh sát lập ra để đấu tranh với tội phạm có tổ chức, ông nghĩ tới nội dung chỉ đạo của đồng chí đại tướng bộ trưởng vừa qua, rồi nghĩ tới người bạn cùng cấp bậc với mình làm cục trưởng cục phong trào toàn dân bảo vệ an ninh tổ quốc, một cục nghiệp vụ không nằm dưới bất kỳ thứ trưởng nào mà nó trực tiếp dưới quyền bộ trưởng, đã giúp ông bằng cách tìm hiểu nguyên nhân phía sau của chỉ đạo kia, và cho ông biết thực ra là do có một ý kiến nào đó từ trong lãnh đạo bộ công an “nhắc khéo” bên thường trực ban bí thư, và thường trực ban bí thư đã chỉ đạo đại tướng bộ trưởng phải xác minh làm rõ, tuy nhiên do trong cuộc họp chung nên bộ trưởng không chỉ ra cụ thể là băng đảng nào, nhóm nào, chứ thực ra trong suy nghĩ của thường trực ban bí thư và bộ trưởng, người ta đã bơm khéo vào hai chữ “già 4”
Hai Hậu nhìn qua cách ném đá giấu tay như thế, ông dĩ nhiên hiểu có người đang giá họa Giang Đông, người ta hồ nghi ông có liên hệ bao che cho già 4 nhưng chưa rõ, đồng thời người ta muốn tranh công với ông, dĩ nhiên ông biết qua năm thì dù có làm gì đi nữa, ông cũng sẽ phải về hưu, nhưng người ta sẽ tận dụng cái về hưu của ông để làm nấc thang leo lên cái ghế bự hơn cái ghế hiện nay của họ, nhưng ai, nhóm nào đứng phía sau vụ ném đá giấu tay này
Suy nghĩ của thứ trưởng Hai Hậu từ từ lướt qua những vị đồng nghiệp thứ trưởng của mình, trước tiên là ông thượng tướng tình báo, không đúng, ông này thì không leo lên nữa được vì là các bộ lưu dụng, năm nay 62 tuổi rồi, qua năm tuy chưa về nhưng cũng không lên nữa, còn vị thứ trưởng thường trực kiêm đối ngoại hiện nay thì chắc suất rồi, cũng chả cần ném đá giấu tay để gây ra mâu thuẫn với ông trong khi hai người tuy không thân nhưng xưa nay giữ quan điểm nước sông không phạm nước giếng, vị thứ ba là thứ trưởng trung tướng nắm hậu cần thì còn trẻ qua, chưa vào tuổi năm mươi, cũng chưa có cơ hội vì tuổi đời và cái uy trong nghề chưa có do mới được cất nhắc, còn ông bạn già thân thiết, thượng tướng nắm bên mảng giam giữ cải tạo thì dĩ nhiên không ai cho lên nữa vì ông ta xưa nay luôn nói thẳng nói thật, thế còn vị cuối cùng là thượng tướng phụ trách an ninh, Hai Cương, là ứng cử viên số 2, tuổi đời cũng vừa đủ và uy tín trong nghề có đủ, phải, đây có khả năng là tác giả kịch bản
Trầm ngâm đọc tiếp báo cáo của Tư Văn, trung tướng Hai Hậu chú ý vào nhận định của tổng cục cảnh sát nhận định về mâu thuẫn già 4 – Lộc đen có thể là nguyên nhân mà phe già 4 phá hoại 4 công trình đang thi công của Sa Thạch. Hai Hậu rà soát lại trí nhớ, và ông nhớ lại vụ ầm ỹ cách đây 3 năm trong vụ xây dựng nhà giam T79 của bộ, và nhớ lại lúc đó Hai Cương còn là trung tướng thứ trưởng hậu cần, rồi ông nhớ lại vụ án liên danh nhà thầu Thiên Vũ – Sa Thạch, chút sau ông mỉm cười, lấy bút đỏ khoanh tròn vào hai cái tên Lộc đen – Hai Cương. Phải, chắc chắn là tay Hai Cương đó chứ không ai khác, đã bơm thông tin về phe già 4 vào tai lãnh đạo cấp cao. Mà đụng đến già 4 là đụng đến ông, nếu chuyện già 4 hoạt động giang hồ gây ra xích mích thì ông không bao giờ can thiệp, cho già 4 khôn nhờ dại chịu, nhưng mượn tay ông để diệt già 4 và qua đó thủ lợi cho mình thì ông phải tự vệ, ông cứu già 4 nhưng là ông tự vệ cho chính ông nữa
Thứ trưởng Hai Hậu lấy trong bàn làm việc ra một cái dt có gắn sim rác chuyên dùng để liên lạc với sim rác của già 4, chút sau ông nhớ ra là 2 ngày nữa già 4 sẽ ra đến Hà Nội. Thôi, thế đợi nó ra rồi mình trao đổi cũng không muộn, ông nhấn dt nội bộ gọi trung tá trợ lý vào, chỉ cho cậu ta công văn báo cáo của Tư Văn, rồi bảo cậu ta soạn cho ông hai nội dung, 1 là chỉ đạo cơ quan cảnh sát điều tra khu vực phía Nam do thiếu tướng Tư Văn là thủ trưởng nhanh chóng nhưng thận trọng tổ chức điều tra về tin đồn hoạt động xã hội đen của già 4, và công văn thứ hai là chỉ đạo tổng cục cảnh sát và đăc biệt giao trọng trách cho cục cảnh sát hình sự vào cuộc tìm hiểu các hoạt động xã hội đen của thầu xây dựng Lộc đen, tìm hiểu cho ra được vì nguyên nhân Lộc đen làm gì mà phe già 4 trả thù phe Lộc đen như thế
Hai Hậu nhìn lên tấm hình ông và Hai Cương chụp chung hồi hội nghị thường kỳ của đảng ủy công an trung ương năm ngoái, Hai Cương ah, ông ném đá giấu tay khéo lắm, nhưng vụ thứ trưởng Ba Xuân hồi xưa ai không biết chứ tôi biết ông, Ba Xuân là nhân vật thế nào mà nếu chủ đầu tư không ăn thì lúc đó Ba Xuân là tư vấn giám sát mà dám ăn sao, nhưng tôi im vì đó là chuyện không liên quan đến tôi, nhưng giờ ông tự nhiên đi kiếm chuyện với tôi để ông lập công mà leo ghế cho ông thì ông… Hơi ép người rồi đó.
Trong khi thứ trưởng Hai Hậu lấy bút đỏ khoanh tròn tên Hai Cương thì thượng tướng Hai Cương cũng đang khoanh tròn cái khăn tắm ngang hông vừa ngắm á hậu Thanh Bích cũng đang mặc vào bầu ngực trắng phây của cô ta cái áo ngực xinh xắn. Hôm nay ông và Bích có một cuộc hẹn gặp nhau để Bích trao cho ông cái vali kéo chứa 250. 000 USD mà hôm rồi Lộc đen ra Hà Nội nhờ Bích chuyển dùm. Mở khóa cái vali kéo ra, thấy một khối gồm rất 25 xấp USD giấy 100$ xếp ngay hàng thẳng lối và còn có miếng giấy trắng khoanh lại cho từng xấp 100 tờ, ông lấy ra 1 xấp rồi cũng không cần đếm, ông ngắt một thếp cũng dày dày trong xấp đó rồi đưa cho Bích, đây, cho em… Tiền công bốc vác, rồi ông lấy trong túi quần ra cái chìa khóa xe hơi, em cứ làm như lần trước là được. Thanh Bích gật đầu rồi cô kéo cái vali và cầm chìa khóa chiếc xe hơi riêng của thượng tướng Hai Cương ra về.
Trong lúc thượng tướng Hai Cương tắm và đang thay đồ trên phòng ông ta đặt thì Thanh Bích ghé vào quầy lễ tân khách sạn thanh toán tiền phòng mà hồi nãy cô lấy nhưng không ở mà chạy qua… Ở chung với thượng tướng Hai Cương, phải thuê phòng riêng chứ, dù thượng tướng Hai Cương dùng 1 CMND không phải tên ông, nhưng lỡ có thằng dân nào đi ngang nó chụp hình cô và ông thuê chung phòng thì sao, cô là á hậu cũng kha khá tên tuổi chứ có phải vô danh đâu, còn khách sạn 3 sao này thì khỏi lo, vì nó thuộc sở hữu của thằng cháu vợ 18 tuổi của ông ấy, biết thì biết vậy chứ Thanh Bích cũng chẳng thắc mắc làm gì, biết đâu thằng cháu vợ của Hai Cương nó nhỏ mà có tài, nó tự dành dụm tiền xây khách sạn 3 sao rồi lên làm chủ thì sao, hoặc có khi nó… Hên, nó trúng 1 lô cặp nguyên độc đắc mấy chục tỷ
Hôm nay cũng như thông lệ là lần thứ mấy chục rồi Thanh Bích cũng không nhớ nữa, cô kéo cái vali đi tà tà ra bãi xe, lướt qua một dãy xe 4 chổ đang đậu quay đít vô tường, còn hai bảng số trước sau của xe thì bị thằng giữ xe nó dán băng keo đen kín mít nên dù có xe người quen của cô đậu xe trong đây cô cũng chẳng thể nhận ra xe của họ, đi chút thì thấy xe Hai Cương đậu, vì nó có chữ 2XX bằng phấn viết làm dấu ở góc kiếng chắn gió bên cửa hông tài xế, cô lấy chìa khóa hồi nãy ông ta đưa rồi mở cốp sau xe ra, cô cất cái vali đầy nhóc USD vào đó rồi sập xuống khóa lại, rồi cứ cắm nguyên chìa khóa ở đó, cô đi qua dãy xe đối diện rồi lấy xe riêng của cô ra về. Vốn dĩ cái vali này cô đã nhận từ tay Lộc đen 3 ngày trước rồi, nhưng thượng tướng Hai Cương với sự lão thành trì trọng của một cán bộ an ninh cấp cao, đã dặn cô cứ thuê tủ két trong 1 ngân hàng cất vào rồi chờ hôm nay, sau khi cô và ông tin chắc là không có ai theo dõi cô, cô mới cùng ông hẹn ở cái khách sạn 3 sao dưới thành phố Hải Dương này, cho kín đáo, như tác phong xưa nay của ông, Bích cũng không lạ, người ta như vậy nên giờ mới 51 tuổi mà lên thượng tướng, chứ cái gì cũng ầm ầm ào ào, cũng nổ lên thì chết lâu rồi.
Khi chiếc xe của Thanh Bích lăn ra khỏi cổng thì thượng tướng Hai Cương cũng ra đến bãi đậu xe và không khó khăn gì, ông tìm thấy chiếc xe của ông, đảo mắt quan sát một vòng thấy bãi xe vắng vẻ, ông đi vòng ra ổ khóa cốp sau, hơi hé mắt nhìn cái vali an toàn trong đó, ông sập cốp lại, tháo mấy miếng băng keo đen che bảng số vứt bỏ rồi lấy xe chạy đi, cũng chẳng cần kiểm làm gì, cái vụ cất dùm vali cho khéo này thì Bích làm dùm ông hoài mà. Dĩ nhiên phải thế thôi, người ta không ai chú ý á hậu Thanh Bích kéo cái vali đi tới đi lui, chứ chuyện Thượng tướng Hai Cương kéo một cái vali từ trong khách sạn đi ra có khi ngày mai lên báo, báo chính thống sợ vạ không đăng thì các báo mạng cũng đăng thôi. Mà cái vali này đâu phải mình ông lấy hết, nó thuộc về hội đồng chấm thầu sẽ vào làm thủ tục mở thầu cho công trình nhà giam T89 kia, ông cũng chỉ là người đi đưa dùm Lộc đen và lãnh chút tiền công thôi, còn phần của ông nó nằm… Ở khúc sau, cái khúc 15% của con số hơn ngàn tỷ kia, đó mới là phần chính của ông.
Chạy xe tà tà từ Hải Dương về Hà Nội, thượng tướng Hai Cương lại nhớ về dĩ vãng của ông khi còn là một anh thiếu úy an ninh của 30 năm về trước, sau khi tốt nghiệp đại học an ninh, ông về công tác tại đội bảo vệ chính trị của công an một huyện tại một tỉnh miền Bắc, rồi leo lên từ từ trong ngành an ninh, và sau đó chuyển qua ngạch an ninh kinh tế, rồi quay lại chính trị, rồi qua chống phá hoại, rồi leo từ từ qua phòng, sở, cục, tổng cục, rồi đến giờ là cái hàm thượng tướng, chức vụ thứ trưởng đặc trách mảng an ninh như hiện nay. Ông nhớ lại cái phong bì có miếng vàng lá 5 cây mà lần đầu tiên ông nhận khi mang quân hàm thượng úy, đảm nhiệm chức vụ phó phòng an ninh kinh tế của một tỉnh miền Bắc thì ông phát hiện một vụ tham nhũng cũng kha khá của 1 vị phó chủ tịch tỉnh phụ trách kinh tế của cái tỉnh ông đang công tác, ông nhớ lại lẽ ra ông đã đưa vụ án ra pháp luật, nhưng khi ông được ông phó giám đốc công an tỉnh gọi lên và đưa cho ông cái phong bình có 5 cây vàng thì ông xếp hồ sơ vụ án lại, mà ông hiểu lúc đó ông không xếp cũng không được, khi mà ông biết vị phó chủ tịch tỉnh kia đã mua gần hết các cơ quan pháp luật ở địa phương rồi.
Suy nghĩ miên man chút thì thượng tướng Hai Cương thấy hơi buồn ngủ, ông mở loa radio của xe thì nghe tin thời sự đang phát, rồi chút sau ông nghe có một diễn văn phát biểu của một ông nào đó kêu gọi phòng chống tham nhũng, kêu gọi người dân và báo chí mạnh dạn cùng tham gia phòng chống tham nhũng.
Nghe đến đây thì Hai Cương cười thầm, dân nào sẽ chống tham nhũng cùng nhà nước khi mà chính ông, phải, ông nhớ lại chính ông ngày xưa trong chuyên án điều tra tay phó chủ tịch kia mà ông cũng phải rút lui, lúc đó ông rút lui một phần vì 5 cây vàng lúc đó với ông nó lớn chứ, nhưng cái lý do thứ 2 là ông nghĩ đến tiền đồ của ông và của bà vợ đang nuôi heo lam lũ ở quê, lúc đó ông không nhận thì vợ con khổ, và quan trọng hơn là người ta kêu ông lại cho ông… Hòa mình vào sự ăn uống của tập thể, thì ông chê là ông chết, ông làm dấn lên nữa thì ông phó chủ tịch tham ô kia vẫn không sao, nhưng ông có nguy cơ về vườn. Thế nên bây giờ nghe cái tay trên đài đang kêu gọi, ông cười cười thầm nghĩ, có mà chống từ vai xuống thì được, chứ chống hơn nữa thì không ai muốn, không phải là e sợ thần thế nhau hay cái gì, mà là sợ “bứt dây động rừng”, mà động rừng dưới đất còn là một nhẽ, có khi động tới… Thiên đình.
Bản thân thượng tướng Hai Cương trải qua đủ sắc áo của đời lính an ninh, ông dĩ nhiên hiểu nhiều cách thức phạm tội của quan chức trong các án tham ô tham nhũng, dĩ nhiên có là quan chức mới có tham nhũng chứ, và người ta muốn chống tham nhũng thật, thì cũng không cần phải kêu gọi nhân dân nhà báo làm gì cho lắm người lắm việc, cứ giở báo cáo nghiệp vụ của bộ phận an ninh kinh tế ra, trong đó có tất, đầy đủ các biện pháp từ theo dõi truy xét điều tra các ông ở xã phường quận huyện tham ô tham nhũng theo kiểu gì, rồi rửa tiền theo kiểu gì, cho đến các ông hàng trung trung như cấp tỉnh hay lãnh đạo các cục, vụ, viện. Rồi cho đến các ông to hàng thứ trưởng trở lên thì sẽ đi bài nào, ngành an ninh việt nam biết tất, nhưng biết là một chuyện, có làm án hay không, làm ai, làm vụ nào, làm tới đâu thì còn… Chờ chỉ đạo của… Trên
Những chuyện phá án tham nhũng lẻ tẻ quận huyện hay lâu lâu vớ một ông trong hàng tỉnh thì không nói, dân người ta cũng biết các ông ấy ăn kiểu gì, rửa tiền ở đâu. Cái mà thượng tướng Hai Cương thấy mà ông không làm, vì có khi họ cũng chia cho ông, hoặc họ không chia nhưng họ… To quá, họ.. To đến nỗi hàng thứ trưởng như mình, Hai Cương biết họ phẩy tay một cái là ông cũng về vườn ngay, nên nhiều lúc vì ăn tiền mà ông ngậm miệng, nhưng có khi không có tiền nhưng ông cũng phải ngậm miệng.
Hai Cương cười cười khi nghĩ đến bây giờ chống tham nhũng mà kêu nhà báo nhân dân tham gia thì bất quá cũng chỉ phát hiện những vụ lóc cóc leng keng, đó là những ông quan nhỏ, tham nhũng vặt vãnh rồi đi mua nhà mua đất chỗ này ít lô, chỗ kia vài miếng nên dân người ta thấy, người ta chỉ an ninh đi bắt, chứ tham nhũng to mà muốn bắt thì nhân dân nào thấy mà giám sát được. Nhưng cũng không khó lắm với nghiệp vụ của ngành an ninh kinh tế, cần gì chạy đâu hay kêu ai cho xa xôi, nếu thiên đình thật tâm chống tham nhũng, thì có 3 hình thức điều tra.
Một là chống tham nhũng vặt vãnh thì cứ kêu gọi kê khai tài sản quan chức và con cháu quan chức, rồi từ đó điều tra hỏi truy tìm nguồn gốc tài sản, xong là bụp được ngay một đống tham nhũng vặt tầm mức thấp, khôn mà không ngoan vì trình độ thấp nên ăn mà không biết chùi mép, có gì khó đâu
Hai là chống tham nhũng loại trung cấp tiến bộ hơn loại kia một tý, đó là đi kiếm mấy ông quan chức tầm trung có con cái cháu chít họ hàng đi định cư hay đi du học nước ngoài, các quan ấy sau khi nhận tiền chia sẽ đổi sang USD, rồi chuyển qua nước ngoài theo đường kiều hối cho người thân của mình bên đó mua nhà đất tài sản, số này muốn bắt cũng dể thôi, tuy có vất vả hơn nhóm cấp thấp kia một chút, nhưng nghiệp vụ an ninh và sự hợp tác của Interpol Việt Nam và Interpol quốc tế thì cũng làm được, nhưng bắt số này thì cũng có khi bị sức ép, vì số này tuy quyền chức không to không nhỏ, nhưng leo lên được đến tầm trung bình thì cũng phải có anh hai, anh ba, anh năm, chị sáu, chị tám gì đó ở cấp cao sau lưng, ngành an ninh của ông ngán là ngán mấy anh ba anh năm chi sáu chị tám sau lưng kia, nên cũng không dám hay không thể làm quá tay
Ba là chống loại cao cấp nhất, loại cán bộ như… Mình trở lên tham nhũng, Hai Cương dĩ nhiên biết bài của họ, và chống cũng được nếu thiên đình quyết tâm chống. Cần làm gì khó khăn đâu, chỉ cần ông cử cán bộ điều tra qua mấy thiên đường thuế như Caymans Islands hay British Virgin Island, Các đại gia tầm cỡ như Hai Cương sẽ không cần chuyển tiền lậu ra nước ngoài như đám tham nhũng trung cấp kia, vì có thể bị bắt, mà đúng là lâu lâu có một ông xui rủi bị lộ thật, mà các đại gia tham nhũng tầm cao cứ qua xứ đó mà mở công ty. Khi công ty đã được mở ở British Virgin Island hay Caymans Island, công ty của họ chỉ cần gửi hóa đơn tính dịch vụ phí cho một thương vụ hay một hợp đồng vớ vẫn nào đó cho một công ty ở Việt Nam, thế là cái công ty ở Việt Nam có lý do hợp pháp để chuyển tiền thanh toán cho cái công ty ở xứ đó, thế là tiền tham nhũng chảy qua đó, đồng tiền đen (tham nhũng) ở Việt Nam theo đó sẽ được chuyển ra ngoài một cách hợp pháp. Rồi khi các công ty mở ở xứ đó tích tụ đủ một lượng kha khá thì lại đầu tư lại vào Việt Nam, tức là đưa tài sản ngược lại Việt Nam, hợp pháp hóa toàn bộ số tiền tham nhũng. Và với tài sản có sẵn, họ lại thu mua các công ty nhà nước được cổ phần hóa với giá rẻ mạt, thế là xong một quy trình rửa tiền bẩn thành tiền sạch, thế là nhà nước lấy tiền dân để lập ra công ty quốc doanh, công ty này làm ăn thua lỗ nên cổ phần hóa, nhưng đồng tiền thua lỗ đó nó không mất đi, nó chạy qua mấy xứ đó, chuyển từ tiền dân sang tiền túi một ông to nào đó, rồi ông to đó dùng cái công ty đó mua lại cổ phần của cái công ty nhà nước thua lỗ kia với danh nghĩa đầu tư nước ngoài FDI, thế là cuối cùng tiền của dân thành tiền của ông, công ty nhà nước thành công ty của ông, đơn giản thôi.
Thò tay tắt cái radio, Hai Cương cười nhạt, nếu ai đó muốn chống tham nhũng thật, thì ngành an ninh do ông lãnh đạo sẽ chống được hết, 100 ông thì may ra thoát được vài ông, nhưng tiếc là không ai kêu ông chống cả, vì mấy người kêu đó họ… Biết ông chống được, họ kêu nhân dân với nhà báo phụ họ, vì nhân dân hay nhà báo cũng chống được mà, nhưng chống được tới vai thôi, mà thôi, dân mình thì còn dốt và lạc hậu, cho chúng nó thấy chống tới vai là chúng nó cũng mừng lắm rồi, chứ chống cao nữa thì có khi mình tự chống cả mình, mình đi bắt… Chính mình và “thầy mình” nghĩ đến đây Hai Cương cười ha hả lên một mình trong xe
Ngó thấy cổng văn phòng Bộ Công An hiện ra phía trước, ông cho xe chạy chậm lại rồi đậu vào khu lãnh đạo, cái vali cứ để đó đã, chiều nay hội đồng chấm thầu họp xong sẽ về nhà thiếu tướng Ba Vỹ liên hoan, lúc đó tính sau, còn giờ lên văn phòng lo công việc đã, hôm rồi đồng chí đại tướng bộ trưởng có chỉ đạo mình tăng cường chống tham nhũng, thôi thì lấy mấy hồ sơ ra coi, kiếm vài ông trung cấp nào có anh ba anh năm anh sáu chị tám sau lưng mà sắp về hưu thì lôi ra cũng được, cũng phải cho dân có niềm tin chút chút chứ, không thì chúng nó loạn mất
Phương lấy chai nước tăng lực hương dâu khui ra rồi uống một ngụm xong đút vào miệng cho gã uống với cử chỉ âu yếm yêu thương nồng ấm. Cô và gã đang trên đường về lại sài gòn sau buổi sáng nay là bữa đi làm thị trường cuối cùng cho chuyến đi này. Cô nhớ lại chiều hôm qua sau khi bác Tám, ông chủ đại lý phân bón và là lão nông tri giao của gã, đã giúp cô và gã phát triển thêm quan hệ khi ông giới thiệu cho họ quen biết với tay trạm trưởng khuyến nông của một huyện trên Đắc Lắc, và hôm qua bốn người họ đã tụ tập tại nhà ông Tám, vừa nhậu lai rai với mớ bia rượu do ông Tám khao, và mớ heo rừng phơi khô mà anh chủ quán nữa khuya biếu gã. Nghĩ lại buổi nhậu hôm qua, Phương lại thấy ngậm ngùi khi biết ra nhiều chuyện làm khổ người nông dân ở trên vùng cao nguyên thủ phủ café này.