Phần 166
Chiều hôm đó, sau khi thỏa mãn với con Bích, một con á hậu là bồ chung của lão và thượng tướng Hai Cương, lão xót xa nhìn nó kéo cái vali trong đó chứa 250. 000 Usd ra về, Rồi lão tặc lưỡi, xót thì xót, nhưng có tiểu hao mới mau thu đại lợi, quy luật mà.
Phương thức dậy trong cơn sốt cao và lử đử người rồi quay qua nhìn đồng hồ, cô thấy mới 3h sáng. Cả đêm qua cô có ngủ được mấy đâu, nằm ngẫm nghĩ rồi lăn qua lăn lại, trằn trọc, rồi thiêm thiếp đi, và đến lúc này, sự vất vả của mấy ngày đi làm liên tục, sư suy sụp về tinh thần và mất ngủ đêm nay cuối cùng cũng quật cô ngã gục. Người nóng hừng hực và hâm hấp sốt, cặp môi thở ra hơi nóng như lửa làm cô thấy khát nước dữ dội, ráng đi lấy chai nước để trên bàn trang điểm trong góc kia của phòng, cầm chai nước xong cô thấy chóng mặt quá, cô té sụp xuống làm cái ghế ngã ra, đánh thức gã dậy.
Gã mở mắt nheo nheo nhìn trong bóng tối, rồi thấy Phương đang lảo đảo ráng ngồi dậy ở góc phòng, gã chạy lẹ lại bồng cô lên giường, lúc ẵm cô gã thấy người cô nóng hừng hừng, biết cô cũng vì cái khí hậu núi rừng vùng cao nhiểm vào, cộng thêm sự mệt mỏi và suy sụp tinh thần nên nhiễm phong hàn như mình, gã kéo mền đấp ấm cho cô, lấy liều thuốc hôm qua cô mua cho gã còn dư 2 phần, gã đút cho cô uống rồi dặn cô nằm yên, gã chạy xuống lễ tân mượn nó cái nồi, gã nấu luôn 1 nồi nước nóng sôi sùng sục rồi mang lên phòng, mở giỏ xách Phương ra, lấy chai dầu khuynh diệp mà cô hay xức, gã trút luôn vài giọt vào nồi nước nóng, rồi gã dựng Phương nửa nằm nửa ngồi tỳ vào thành giường, đút cái nồi vào gần cô rồi lấy khăn lông tắm bọc cái nồi cho cô khỏi lỡ nhúc nhích mà bị bỏng, gã trùm kín mít cái mền vào người cô.
Phương ngồi trong mền quấn kín mít với cái nồi nước xông dã chiến bốc nghi ngút mùi khuynh diệp thì thấy chút sau tay gã luồn vào trong mền, cầm theo chai nước nóng rồi bàn tay đó.. Đưa chai nước nóng vào giữa bầu ngực căng đầy của Phương, rồi bàn tay đó khi rút ra nó vô tình quẹt ngang làn vải mỏng của cái áo cô mặt, trúng vào ngay.. Núm vú khiến Phương giật thót mình, ở ngoài gã cũng cảm nhận được mình thất thố, gã lí nhí xin lỗi, anh không cố ý, em đặt chai nước giữa ngực cho ấm đi, rồi cứ xông trong đó, 15 phút là em sẽ đỡ hơn đó, giờ anh đi kiếm cái gì cho em ăn cho đỡ xót ruột, chứ không mới uống thuốc mà không ăn thì tý nữa thuốc nó vật cho đừ người đấy.
Phương đặt chai nước thủy tinh nóng giữa ngựa rồi cô hít thở chầm chậm, cảm thấy mồ hôi bắt đầu tuôn ra như tắm, rồi hơi nước từ cái nồi bốc lên bám vào bộ đồ bộ mặc ở nhà nữa, chút sau cái áo cô mặc nó gần như ướt đẫm và dán sát vào người, chút sau dần dần Phương thấy người bớt đi cảm giác lạnh ngoài trong nóng, mùi dầu khuynh diệp phả vào mũi theo nhịp hít thở đều đặn của cô xộc lên đầu làm cô tỉnh táo lại, bớt chóng mặt và thấy khỏe hơn, tỉnh táo hơn.
Chút sau cô nghe tiếng gã mở đóng cửa phòng, rồi gã kêu cô xông vậy được rồi, dậy ăn cháo gà… Ăn liền này, gã vừa nói vừa cười, giờ này mới 3h30, kiếm được gói cháo này là nỗ lực lắm rồi đấy, xin của khách sạn đó, em mà chê thì nhịn đói mà vật vã nhé
Phương kéo tấm mền ra, gã kéo cái nồi xông ra xa cô, rồi đưa cô chén cháo cho cô rồi ngồi nhìn… Cô ăn, tý sau gã phát hiện cái áo vải hồng mỏng của Phương ướt át mồ hôi và hơi nước như dán sát vào người cô, làm hằn lên tấm lưng thon thả và bộ ngực đầy đặn, rồi gã thấy luôn hai hột nhưn bánh bao nhu nhú lên dưới lớp vải, gã ngồi nhìn nhìn, tý sau giả vờ quay đi
Gã nhìn chút thì Phương phát hiện ra ánh mắt của gã, cô bối rối kéo mền ngang ngực, thầm rủa mình tối hôm qua nằm lăn qua lộn lại khó chịu nên cởi áo ngực ra nên giờ bị gã… Chiêm ngưỡng. Nhưng cũng mắc cười khi nhớ đến ánh mắt láo liên của gã, cô vừa ăn vừa cười thầm khi nhớ đến Hương kêu gã là thằng dâm dục.
Gã thấy Phương kéo mền che ngang ngực thì… Thở phào trong lòng, nãy giờ nhìn thân thể Phương dán sát dưới làn áo mỏng ẩm ướt, gã cũng muốn bệnh theo, gã bỏ lại cửa sổ rồi tắt máy lạnh, mở cửa sổ ra đứng hút thuốc, nhìn trời đêm đen kịt không một ánh sao, gã quay qua Phương, sẵn hôm nay thời tiết có nguy cơ mưa nhiều, rồi em bệnh nữa, thôi hôm nay nay nghỉ, chờ khỏe rồi làm tiếp
Phương ăn nửa chén cháo xong cô thấy đỡ mệt, cô kêu gã qua phòng cô 103 cô ở dọn hết đồ cá nhân của cô qua, rồi sáng nay trả phòng bên đó luôn đi, ở chung với anh cho vui, giờ em sợ ở một mình lắm, có anh tâm sự và bệnh thế này, mà có anh nấu cho nồi nước xông hồi nãy, đã quá, cô cười khúc khích rồi nằm xuống.
Gã qua phòng 103 mà Phương ở hai ngày nay, gã quơ đồ đạc rồi xách túi quần áo, máy tính, mấy món quần áo quần lót cô treo trong toilet, cầm một đống đi về, thấy gã cầm cái quần lót của mình trong tay, Phương mắc cỡ quá, cô giả vờ nhắm mắt lại như đang mệt sắp ngủ vậy. Gã vẫn vô tư không chú ý, lấy đồ lót cô mắc vào móc áo rồi treo vào nhà tắm, rồi gã quay ra.. Nằm xuống cái nệm dưới sàn nhà của cô nằm hồi tối, thấy mùi mền gối còn thơm mùi con gái của cô, gã hít hà rồi chặc chặc lưỡi
Phương nằm trên giường, thấy gã vùi mặt vào cái gối ôm cô ôm hồi tối rồi hít hà, cô cầm cái gối ném xuống đầu gã, hít ngửi gì đó, anh hư đốn quá, cô vừa mắc cỡ vừa buồn cười, quay vô vách nói chuyện, che đi sự mắc cỡ con gái của mình.
Gã cũng cười cười để che dấu sự… Lộ liễu của mình, rồi gã nhắm mắt ngủ tiếp. Phương nằm chút thì nghe tiếng thở đều đều của gã, cô thấy cửa sổ còn mở, bèn ngồi dậy đóng lại rồi bấm máy lạnh lên 25 độ, xong cô lấy cái mền của gã kế bên, cô phủ lên người gã rồi lăn ra ngủ luôn, cũng do mệt và thuốc sốt có thuốc ngủ, có lý thật, giờ mà không ngủ được nữa là không khỏi bệnh nhanh được.
Gã ngủ chút thì thức dậy lúc 6h30 sáng, ngồi dậy thấy Phương đang xỏa tóc nằm ngủ trên giường, cái mền tuột xuống ngang bụng, gã nhìn thấy bộ ngực trần dưới lớp áo vải mỏng của cô phập phồng theo nhịp thở hấp dẫn quá, gã ngồi ghé vào mép giường, vừa hút thuốc vừa thưởng thức món bánh bao. Tý sau gã xuống tiếp tân, trả phòng rồi nói nó cho mượn tấm nệm và chăn mền thì nó phụ thu thêm gã 40k/ngày cho phòng gã, gã cũng đồng ý, mấy hôm nay đi thị trường về, nó cũng cho gã mượn xe đi tới đi lui, có qua có lại cũng là hợp lý
Gã xách xe chạy xuống quán trà của anh bạn già, rồi nghe gã nói Phương bệnh, gã mượn bếp nấu ăn bồi dưỡng cho cô thì anh gật đầu. Gã cảm ơn rồi phi ra chợ, gã mua 3 bộ óc heo, ít trứng gà ta, 2 quả cật heo đã lóc sạch rồi chạy về, cật heo xắt miếng nhỏ ướp tiêu và ít bột ngọt, nước mắm, xong gã xách ba bộ óc heo ra trước quán, ngồi ở cái bàn cũ, vừa luồn cây tăm gỡ mấy mạch máu và dây thần kinh dính trên bộ óc cho sạch, vừa tâm sự với anh chủ quán về cuộc đời mình 5 năm nay, rồi nghe anh tâm sự chuyện tình cảm đang yêu một chị sồn sồn nào đó hay ghé uống trà tươi, gã gật gù, anh rổ rá cạp lại vậy là phải, không thì về sau cô đơn lắm
Chút sau nữa thì 3 bộ óc heo lễ mạch máu với sợi thần kinh sạch sẽ xong, gã vào rửa sạch rồi lấy một cái tô, gã bỏ 3 bộ óc, cật tươi xắt mỏng ướp nãy giờ, đập vô đó 4 trứng gà ta, mở tủ lạnh ông chủ quán, gã lấy ít hành tây và hành lá cắt nhỏ rắc lên, rưới thêm ít nước mắm và bột ngọt, tiêu nữa, rồi lấy 1 cái nồi lớn, gã bỏ cái tô vào rồi nổi lửa lên chưng cách thủy cho hỗn hợp tẩm bổ chín.
9h sáng Phương dậy, cô nhìn quanh không thấy gã, rồi thấy còn sốt và đói bụng nữa, cô tính dt cho gã thì thấy cửa phòng mở ra, gã xách gà mên hai ngăn đi vào để lên giường, Phương mở ra thấy đúng 3 món óc heo chưng với cật heo và trứng gà ta, đúng 3 món khoái khẩu mà cô chỉ một lần kể thoáng qua cho gã nghe khi hai đứa chia sẻ về sở thích ăn uống lần trước, cô nhìn ngăn gà mên đựng đồ ăn, rồi quay qua nhìn gã, rồi nhớ đến 6 tháng nay Thuấn còn chưa quan tâm được đến những chuyện nhỏ này để cho cô vui như gã hôm nay, nước mắt cô ứa ra, rồi cô vùi đầu vào lưng gã khóc nức nở khi gã cầm 2 cái muỗng đến ngồi kế cô, anh ăn ké một miếng nhé, thơm quá, thôi nín rồi ăn đi cho nóng, người gì kỳ cục, có người nấu ăn ngon cho ăn mà cũng khóc.
Con Linh kêu con Mai dậy rồi chờ nó sửa soạn xiêm y xong 2 đứa đi ăn sáng. Lúc này thu nhập tụi nó cũng kha khá từ việc anh 4 thỉnh thoảng cho thêm tiền tiêu vặt đến việc hàng thàng chị Hương cho thếm mấy trăm ngàn cho tụi nó nữa khi tụi nó làm tai mắt cho chị và anh Hùng ở tổng bộ, nên giờ tụi nó sinh hoạt cũng thoải mái lắm, chủ nhật bữa nào nhà nghỉ ít khách, tụi nó còn bắt anh Bình lấy xe chở đi coi phim nữa mà, rồi đi café, rồi 2 con bé bắt anh Bình tập cho chạy xe máy, tụi nó tính đi xe rành rồi thì hai đứa hùn tiền mua trước một chiếc, rồi từ từ sắm thêm chiếc nữa cho bằng chị bằng em với người ta. Sáng nay tụi nó có hẹn chị Hương để lấy laptop và gặp ông thầy vi tính nữa, tối hôm qua chị Hương nhắn trưa nay có thầy và có máy thì con Linh mừng quá, nên sáng nay đi trên đường đi tới quán cafe mà chị Hương hẹn, nó và con Mai ghé chợ Tân Hương bán hai chỉ vàng để chút còn đưa tiền mua máy lại cho chị Hương, nó và con Mai chia đôi 5 triệu, cũng như xe vậy, từ từ rồi mua thêm cái nữa, mà để học cho rành đã.
Ghé quán Suối Reo trên khu Tân Phú, hôm nay chị Hương hẹn tụi nó ra đây, gọi 2 tô phở. Ăn xong tô phở của mình, con Mai uống miếng trà đá rồi ngồi xỉa răng, dòm con Linh nó ăn, tý sau nó lên tiếng
– Chị Linh nè, mấy bữa nay ông Hùng dắt cái bà Vân đó lên tổng bộ, nhìn bả đẹp hén chị
– Uh, công nhận là bả đẹp thiệt, lại ăn nói có duyên, biết lấy lòng bác 4 mình, bả nấu ăn, nghe ông 6 quản gia cũng ngồi ăn chung khen ngon hoài
– Em thấy bả cũng khoái nói chuyện với mấy người làm lắm, ai bả cũng hỏi thăm hết, rồi ngồi nói chuyện lâu nữa, hôm bữa em còn nghe bả nói chuyện với chị Trang thợ giặt rồi mấy người ở bếp nữa
– Bả nói gì em có nghe không, tự nhiên con Linh nó nhớ lại vẻ thân mật của chị Vân, rồi hôm đó chị Vân còn hỏi nó là bộ nó là người hầu của lão tứ hay không nữa, rồi người hầu nghĩa là sao, nó nhớ lại hôm đó bà Vân hỏi vô cái tế nhị đó, nó mắc cỡ nên né đi chỗ khác
– Bả hỏi em và chị Trang có hay lên phòng ông chủ dọn dẹp không, rồi chị Trang nói chỉ có con Ly và con Lý được vô, rồi bả hỏi em vậy chứ mỗi lần anh Hùng lên thì ở phòng nào, rồi lão nhị lão tam ở phòng nào nữa
– Bả hỏi thăm em vậy hả, con Linh bắt đầu thấy có… Chuyện gì đó, nó nhớ lại cái kiểu hỏi lung tung vô chuyện người khác này sao mà giống cái kiểu của Tám Thiên hồi đó, khi lần đầu nó gặp Tám Thiên ở quán café mà Toàn chở nó tới
– Dạ, rồi bả hỏi tụi em ở phòng giặt thì lương khá không, rồi hỏi thăm về ông 6 đối xử với tụi em tốt không, con Mai nó cười ha há, bả quan tâm thì cũng vui, vì là bà chủ tương lai của mình mà, nhưng mà bả chưa cưới con ông chủ, bả quan tâm cũng đâu giải quyết được gì đâu, chị Trang nói em nghe vậy đó, rồi ông 4 làm bếp cũng nói mà dù bả có cưới con ông chủ đi nữa, quy định người này không hỏi, không xen vào chuyện người khác của ông chủ, thì bả cũng đâu giúp được ai, ông 4 nói em nghe cái đó, ông 4 dặn em đừng nói nhiều quá, coi chừng ông chủ xúi bả thử tụi mình, coi mình có nhiều chuyện không đó, con Mai nói với vẻ nghiêm túc
– Nếu ông 4 bếp trưởng mà nói vậy là cái này lạ rồi, con Linh nó già dặn hơn con Mai, nên nó nhìn ra ý ông 4 là khéo léo khuyên con Mai là không nên nhiều chuyện. Nhưng mà… Chị Vân là bồ anh Hùng, không lẽ anh Hùng không nói cho chị Vân nghe về nội quy của tổng bộ sao, rồi bả hỏi về phòng ngủ của lão tam, lão tứ, lão nhị ở tổng bộ làm gì, và vì sao bả làm thân với những người làm trong tổng bộ chi vậy, con Linh thấy ngồ ngộ, ngay như bả, ví dụ thích ai đó, quý ai đó trong tổng bộ là chuyện bình thường, cái này bả thân hết, rồi hỏi người này về cái này, người kia về cái khác, trong những việc của tổng bộ, con Linh nó càng nghĩ, nó càng thấy Vân giống… Tám Thiên, khoái hỏi chuyện thiên hạ, nhưng Tám Thiên thì nó hiểu là ông ta có mục đích, còn bà Vân này ?
– Chị suy nghĩ cái gì vậy, thấy con Linh nó trầm tư cầm ly trà đá hoài mà không uống, con Mai nó thắc mắc, hay là chị nhớ anh Hùng, con Mai nó cười hí hí cái giọng đặc trưng của nó
– Chị đang nhớ lại chuyện bà Vân, chị hỏi em nghen, em thấy là bà này nhiều chuyện, hay là bả quý mấy đứa làm công như mình nên hỏi thăm, con Linh nó cũng rối, nó lớn hơn con Mai thiệt, nhưng cũng còn con nít mà
– Chắc bả nhiều chuyện, chứ nếu bả quan tâm, bả hỏi về mấy công chuyện của tổng bộ, rồi mấy ông lớn ngủ phòng nào, ai là người hầu của lão tam và lão nhị làm gì, con Mai nó cười, em cũng quý ông 4 bếp trưởng, em hay hỏi thăm con bé mén cháu ngoại ổng, vì thích nó, chứ em đâu hỏi ba nó đi đâu làm gì đâu
– Em nói cũng đúng, rồi con Linh cười khanh khách khi nghe con Mai nó ví dụ tiếu lâm quá.
Con Linh cười xong nó im lặng khi thấy chị Hương đi cùng 1 cậu trai trẻ vô quán phở, ông thầy gì mà trẻ quá, chắc bằng thằng bồ con Mai dưới quê chứ gì, rồi nó và con Mai nhìn chòng chọc.. Vô ông thầy
Ông thầy trẻ thiệt, sinh viên năm 1 mà, bằng tuổi con Linh ah, rồi thấy ánh nhìn chòng chọc của 2 con yêu quái non, ông thầy khiếp quá, cúi mặt cầm ly cam vắt quậy sột sột, tý sau con Mai nó tấn công luôn
– Chị Hương, chị nói thầy giáo quậy vừa thôi, tý không còn cam vắt mà uống, đổ tùm lum kia
– Hương cười ha hả, thôi, 2 đứa đừng chọc thầy giáo nữa, đây là anh Thoại, sinh viên ngành toán – tin học của trường cao đẳng sư phạm, em của bạn thân của chị, thông minh, hiền, giỏi vi tính, bắt đầu từ tuần sau thì anh Thoại sẽ dạy vi tính cho tụi em, chị cho ảnh địa chỉ tổng bộ rồi, trưa tụi em học từ 12 đến 13h30, máy đây, 9 triệu, Hương đưa hóa đơn cho hai con bé coi, chị và anh Hùng cho 4tr, còn lại 2 đứa trả lại cho chị 5 triệu
Hai con nhỏ nhận máy, mừng quá, mở ra xem rồi xuýt xoa, vui hén chị Linh, ở quê lên nửa năm mà chị em mình có laptop, có thầy hiền mà giỏi, đẹp trai nữa, con Mai cười há há, nó càng làm thằng Thoại chóng mặt
Con Linh nó lấy ra 5 triệu đưa lại cho Hương, rồi 2 đứa nói chuyện với Thoại, nghe cậu ta dặn dò mua sách vở, một hồi con Mai nó… Nhức đầu, thôi, thầy mua cho tụi em đi rồi trả tiền lại, cái gì mà mai cồ sóp quin đô, rồi in tơ net, nhức đầu quá, thầy mua đi rồi trả tiền lại cho, mà không ăn lời nhé, con Mai nó cười ha hả.
Thằng Thoại cười méo miệng, thôi… Để tui mua cho hai bà, nãy giờ nó hỏi ra biết con Linh cùng tuổi, còn con Mai nhỏ hơn 1 tuổi mà lanh quá, nó không dám xưng anh hay thầy, nó nhớ hồi còn học cấp 3, nó kêu mấy con yêu quái trong lớp là bà, nên giờ thấy con Mai cũng giống yêu quái, nó tôn 2 con quái non này làm bà luôn.
Nói chuyện một hồi nữa, sau khi cảm thấy Hương tính về cùng Thoại, con Linh nó lấy dt ra nhắn tin, chị Hương nói… Anh thầy vi tính về trước đi, tụi em có chuyện muốn kể chị nghe nè
Hương nhìn con Linh, cô thấy con nhỏ này hôm nay biết khéo léo sau mấy tháng làm anten rồi, cô gật gật đầu khen nó rồi quay qua Thoại, em lấy xe em về trước đi, chị ở đây đợi bạn rồi cùng về sau
Chờ thằng Thoại đi ra, con Linh nó sắp xếp lại suy nghĩ lộn xộn của nó về bà Vân bồ của con ông chủ, rồi nó kể cho Hương nghe mấy chuyện nó và con Mai nãy giờ bàn tán
Hương lắng nghe chăm chú, chút chút cô lại hỏi lại 2 con bé nguyên văn những câu Vân nói, Vân hỏi, nói thế nào, ý là vậy thì chị hiểu, nhưng nguyên văn là gì, hai đứa có nhớ thì lập lại
Chút sau khi hai con bé trình bày xong, Hương ngẩn ngơ suy nghĩ, rồi chút sau cô kết luận
– Thế này nhé, hai đứa chú ý những chuyện là lạ như vậy là tốt lắm, lần sau cứ phát huy, nhưng giờ chị dặn nè, bả có hỏi hai đứa cái gì nữa, ý chị là công chuyện của tổng bộ ấy, nếu có người khác nữa ở đó thì hai đứa lơ đi, nhưng nếu không có ai, chỉ có mình với bả, thì cứ nói thật, chị muốn tụi em cứ nói thật cho bả vui, để coi coi bả còn hỏi gì nữa, thì mới đoán được bả đang nghĩ gì, hay nhắm vô cái gì, hiểu không
Đợi 2 con nhỏ gật đầu, Hương nói tiếp, thôi, hai đứa về đi, chị còn có hẹn. Ngồi quán này yên tĩnh quá, Hương lấy dt ra gọi cho Nghĩa, lính của Bình, sáng nay nó cũng nhắn tin nói có việc báo cáo với cô, chị đang ở café Suối Reo trên đường Tân Hương khu Tân Phú đây, em lên luôn nhé, chờ nó báo 45 phút nữa đến, cô đồng ý rồi cúp máy
Hôm nay Ba Xuân vừa bần thần vừa thấy phấn khởi trong lòng khi tối hôm qua vợ ông về báo là bà đã liên lạc được với Hội, người em cùng tiến cùng lùi của ông từ rất lâu nay, Hội đã theo ông từ khi ông còn là cán bộ tài chính của một xã miền núi thuộc vùng Tây Bắc đất nước, thì ông xin cho Hội vào dân quân tự vệ của xã, rồi khi ông trúng chủ tịch xã thì Hội vào cũng lên bí thư xã đoàn, rồi ông lên phó chủ tịch huyện phụ trách kinh tế thì Hội cũng trúng phó phòng tài chính huyện, ông về tỉnh làm chủ tịch thì Hội cũng trúng giám đốc Sở Tài Chính, và khi trung ương xét năng lực của ông khi còn là chủ tịch tỉnh đã đưa một tỉnh miền núi đi lên khấm khá chút, đời sống nhân dân trong tỉnh thoải mái hơn, thì cơ cấu ông về ghế thứ trưởng bộ tài chính, và theo đó thì ông cũng rút Hội về ra bộ với chức danh cục trưởng 1 cục chuyên môn dưới quyền ông
Ba Xuân vừa ủi cái áo sơ mi ông còn giữ lại của những ngày uy quyền hồi xưa vừa hồi tưởng lại sự quyết tâm của ông khi thế cờ mà Lộc đen và Hai Cương gài ông vào để triệt đã chớm nổi lên những đợt sóng ngầm đe dọa. Khi mà ông bắt đầu thấy những tin đồn này nọ lan ra ở Hà Nội về việc ông sắp bị sờ gáy thì ông đã sử dụng ảnh hưởng cuối cùng của mình trước khi mất chức, ông đã kín đáo trao đổi với Hội, dặn dò người em để ông đưa cậu qua vị trí khác trong chính phủ trước khi ông ra đi, hầu cho kế hoạch đông sơn tái khởi của dòng tộc ông sau này, và với những nỗ lực cuối cùng của ông trước khi chính thức bị ngưng mọi chức vụ, ông đã thành công khi đẩy được Hội qua nằm bên thanh tra chính phủ, đảm nhiệm chức vụ Cục Phó Cục Chống Tham Nhũng nhằm giữ cho Hội còn được an toàn. Và quả nhiên như ông dự đoán khi đó, sau khi Sáu Thiện, lúc đó còn là chủ tịch một tỉnh miền ven biển Đông bắc bộ, khi được Hai Cương hậu thuẫn, về bộ tài chính thay chức của ông, đã lập tức thuyên chuyển, điều chỉnh toàn bộ nhân sự dưới quyền, và nếu Hội còn ở đó, thì có lẽ giờ cũng đã ngồi chơi xơi nước. Và giờ đây khi thì nhờ nhiều yếu tố, hiện nay Hội cũng đã leo lên cục trưởng.