Phần 133
Ngày 10/9/2009
Gã ngồi trong phòng ngủ của Hồng và An ở nhà hàng Hải Vương, nơi mà hôm kia Sĩ và chị Hà quản lý trưởng sắp xếp cho hai cô gái ăn ở sau khi sửa chữa xong, nhà hàng này không phức tạp, vì chỉ ăn uống thuần túy, còn gái phục vụ bưng bê trong quán cũng đi chơi với khách quen, rồi sau đó họ tự giác trích hoa hồng cho quản lý, quản lý thu lấy rồi nộp về hệ thống. Hiện giờ Hồng và An là quản lý phó, dưới chị Hà, vốn dĩ quản lý cũ ở đây là đàn ông, nhưng gã hoán chuyển chị Hà về để tiện cho 2 cô, vì phụ nữ với nhau, dễ gần gũi tâm sự, với lại quán này trước giờ ít ai biết nó là của hệ thống, nên hai cô làm ở đây cũng tránh bớt được bị sa vào minh tranh ám đấu, sẽ có nhiều cơ hội đi lên cũng như gây dựng lực lượng ngầm cho gã. Còn Lành thì gã bố trí nó ở Mây Tím, dưới quyền Sĩ, để nó học nghề thêm, và cũng để nó gần Sĩ, dể lên hơn, gã có dặn nó có phát triển lực lượng riêng thì cứ gửi qua An và Hồng để các cô đưa vào Hải Vương làm việc, một tuần nay đi làm việc chung với gã, rồi đêm về gã phân tích giảng dạy thêm, 2 cô đã trưởng thành và chững chạc lên nhiều, gã vui lắm
Nhìn hai cô thay đồ để sáng nay đưa gã ra bến xe về Sài Gòn, gã hơi buồn buồn vì chia tay các cô, có thể gần một tháng nữa mới gặp lại, mấy hôm nay ăn chung ở chung làm việc chung, rồi tình dục nồng nhiệt mà không có Hương xen vào, nên gã và hai cô gần gũi, yêu thương quyến luyến nhau lắm, nên tối hôm qua hai cô và gã không ngủ được, kêu thằng đầu bếp của quán nó làm cho mấy món nhậu, chị Hà tặng cho két bia, rồi gã và chị và 2 cô lai rai ăn nhậu, tới chừng chị Hà về rồi thì 3 đứa quần nhau, rồi ôm nhau tâm sự, rồi quần nhau nữa, quyến luyến không rời, nhưng mà quy luật, cuộc vui nào mà không tàn
Gã để lại hết quần áo đem đi đợt này ở phòng 2 cô, sau này lên xuống nhiều, khỏi xách mang lôi thôi, rồi gã đưa 2 cô đi ăn sáng, mà 2 cô không ai ăn được vì buồn, gã thì ăn uống bình thường. Xong họ chia tay, gã ôm hôn 2 cô sau khi chở họ về lại Hải Vương, rồi gã nổ máy chạy xe đi khi thấy mắt Hồng ầng ậng nước, An thì cô buồn nhưng kiềm chế được, vì tính cách cô mạnh mẽ hơn Hồng nhiều, gã không muốn nấn ná nữa, sợ Hồng buồn thêm
Gã vừa chạy xe vừa bốc dt gọi cho Anh 4, Hương, Hạnh, báo họ chiều nay gã về tới Sài Gòn, anh em hop mặt, mấy hôm nay công việc dồn lên nhiều rồi
Gã hạ kiếng xuống, vừa chạy xe chầm chậm vừa hút thuốc, và uống ly café sáng này Hồng pha cho gã đem đi, và nhớ 2 cô quá, gã mở nhạc nghe cho khuây khỏa, gã quay lại gửi 1 nụ hôn gió khi xe qua khỏi cổng chào thành phố X, 2 đứa em ở lại cố gắng lên nhé, anh còn về thăm tụi em mà, gã thầm nghĩ trong lòng.
Sực nhớ chiều nay phải theo Hương về quê cô, gã dt cho Thúy Loan, hẹn cô chiều nay lên văn phòng công ty gã gặp nhau luôn, gã cũng mong Thúy Loan có khả năng đễ gã tuyển được, chứ thật sự lúc này thời gian gã gấp rút quá rồi, mà công việc nhiều quá, mệt mỏi thật đấy
Sáng nay Hương thức dậy, hôm nay cô có ba chuyện quan trọng cần làm, một là đi ăn sáng cùng Viện, sáng nay cậu ta sẽ chính thức vào Sa Thạch làm kế toán trong đó, nên cô muốn gặp Viện để động viên cậu ta, cô biết Viện buồn khi phải qua đó làm nội gián, không còn làm chung để hàng ngày gặp cô nữa. Vừa ủi đồ vừa nhớ lại cách đây ba ngày, Viện và cô, khi Viện đi phỏng vấn bên Sa Thạch về, nghe Viện báo đã đậu, hôm nay đi làm, cô và Viện mừng quá đã ôm chầm lấy nhau trong công viên, rồi chút sau Viện đỏ bừng mặt quay đi, giờ nhớ lại mà cô còn buồn cười, Viện cũng còn… Nhát gái quá, trai gái ôm hôn mừng chiến thắng thì có gì mà ngại, cũng là đồng đội, mà giờ coi như là sống chết cùng nhau rồi còn gì nữa
Hôm nay ăn sáng với Viện xong, cô còn phải đi nộp hồ sơ đấu thầu bên công ty Viễn Trình, hôm nay họ bắt đầu nhận hồ sơ dự thầu, rồi gặp Hạnh, nhờ nó coi ngày mai kêu thợ vào sửa nhà, kêu con Yến hay con Liên gì đó hàng ngày qua coi chừng thợ dùm, rồi chiều nay cùng gã ra xe Thuận Thảo về lại quê, để ngày mai còn gặp cậu út nhận quân.
Hương vào quán hủ tiếu bò viên quen thuộc mà lần trước cô khao Viện khi thắng vụ nhà kho Hồng Hà thì thấy Viện đã chiếm cái bàn quen thuộc mà Viện biết cô thích ngồi chờ sẵn rồi, thấy cô vào, Viện ra xách túi cho cô, kéo ghế cho cô ngồi, rồi họ vừa ăn vừa trò chuyện
– Hôm qua bộ anh mất ngủ hay sao, Hương nhỏ nhẹ hỏi Viện khi nhìn thần sắc cậu ta có vẻ hơi mệt
– Uh, sao em biết, Viện cũng hơi ngạc nhiên, đúng là hôm qua cậu thức tới 3h sáng
– Nhìn mắt anh hơi đỏ, và nét mặt hơi tái, sao vậy, nói em nghe đi
– Anh hồi hộp và cũng… Buồn, qua đó làm rồi, không còn làm chung với em nữa, dù là… Lãnh 2 đầu lương, nhưng anh không ham
Hương nắm tay Viện để lên đầu gối mình, vì hai đứa ngồi kế nhau
– Em nói thật, cả tháng nay đi làm chung với anh, em khỏe vì có anh suy nghĩ hộ, và có anh tâm sự này kia em vui lắm, chính em cũng buồn mà, nhưng mà… Anh qua đó… Mai mốt Lộc đen sập rồi, mình lại làm cùng nhau lại mà, với lại lâu lâu em hay anh rảnh, mình alo nhau đi dạo đi chơi, vẫn như hồi xưa thôi, anh đừng lo, em không… Bỏ quên anh bên đó đâu
– Anh hiểu, nhưng buồn thì vẫn buồn, mà thôi kệ đi em, em có gì dặn dò anh không
– Anh nhớ em nói nhé, thông tin mình cần, nhưng không quan trọng bằng.. Sự an toàn của anh, nếu thấy an toàn thì làm, không thì thôi, anh không được phép mạo hiểm, nhớ nghe chưa, Hương cầm tay Viện áp vào má mình, anh không được… Liều, nghe không, còn lại, anh là chàng trai thông minh, em thấy không cần dặn dò gì hết
– Uh, anh hiểu mà, Viện nhìn Hương chút, xoa xoa gò má cô rồi rút tay về, em yên tâm đi, đừng lo nữa
– Nói sao thì em cũng lo cho anh thôi, mà anh nhớ em nói lần cuối, khi nào thấy buồn, thấy cô độc, cứ alo em, mình gặp nhau đi chơi, tâm sự cho hai đứa khuây khỏa, nhưng anh nhớ là em gặp anh vì quý anh, chứ không phải vì anh liều… Giúp em mà em mới đi chơi với anh, việc là việc, bạn thân là bạn thân, không nhập nhằng vào
Viện nhìn đồng hồ, thôi anh qua đó làm đây, Hương đi theo cậu ra chỗ lấy xe máy, hun má Viện một cái, bảo trọng, nhớ có gì alo em, em lúc nào cũng lo lắng cho anh đó
Viện nhìn Hương một cái thật sâu, mỉm cười với cô rồi cậu rồ máy xe chạy đi
Hạnh thức dậy khi con Liên dắt xe đi làm sớm, cô biết hôm nay nó chính thức về công ty gã làm việc sau khi lên trường lấy giấy chứng nhận tạm thời vào hôm qua, cô cũng mừng cho nó, cô nhớ lại bọn cô ngày xưa lúc xong bữa lên trường cuối cùng, chỉ có Hương là có sẵn việc làm do Tuấn bố trí, còn lại cô, Yến, Phương, 3 đứa phải long đong tìm việc khắp nơi, rồi 3 tháng sau đó cô mới ổn định, rồi giờ cô mới giúp cho 2 con bạn ổn định được, mà cũng coi như là khá vất vả, ấy là có gã giúp đỡ, chứ không còn mỏi mệt nữa, mà chuyện sinh viên tốt nghiệp ra trường thất nghiệp không phải chĩ các cô gặp qua, mà là tình trạng chung của xã hội
Hạnh vừa chuẩn bị đồ đi làm vừa ngẫm nghĩ, ai đời không có nước nào thống kê… Thất nghiệp như nước mình. Lẽ ra khi đào tạo ra một sinh viên, thì chỉ cần người đó không tìm được việc làm đúng ngành mình học, là coi như tính là thất nghiệp. Còn nước mình, sinh viên ra trường đi làm bồi bàn, công nhân, bán nước mía cóc ổi, về quê… Chăn vịt, vì cuộc sống, vì kiếm cơm ăn hàng ngày, mà làm đủ thứ ngành nghề trái khoáy, thì vẫn được coi là… Không thất nghiệp, là có thu nhập, rồi người ta dựa vào đó mà công bố là 80, 90 phần trăm số sinh viên ra trường có việc làm, là ngành lao động giải quyết được 1 triệu, 2 triệu chổ làm gì đó cho thanh niên. Thực là cười ra nước mắt, nếu học xong mà đi bán nước mía, chạy xe ôm… Mà vẫn được coi là chiến công của ngành giáo dục và ngành lao động thương binh xã hội, thì cần quái gì kêu gọi đầu tư cho giáo dục, cứ cho đi làm cu li hết còn đỡ lãng phí hơn, mà vẫn có thành tích… Để đăng báo nổ với dân, vẫn thăng quan tiến chức, vẫn tự hào quan chức ta đây hoàn thành trách nhiệm đảm bão việc làm cho thanh niên sinh viên… Đóng góp cho xã hội.
Sáng nay như định kỳ quy định 7 ngày 1 lần trong bảng thuyết trình dự án, cô sẽ gặp lão tam để báo cáo tiến độ công việc, những khó khăn vướng mắc phát sinh, những đề xuất tháo gỡ, và một tuần nay bắt tay thực chất vào công việc, Hạnh mới thấy cô chuẩn bị lý thuyết rất kỹ, nhưng đụng vô làm, mới thấy muôn vàn rắc rối, có cái đã xảy ra, có cái còn tiềm ẩn, nhưng cái làm cô đau đầu nhất là việc các cô làm có đụng chạm đến lợi ích riêng của các quản lý cơ sở, nên họ bằng mặt mà không bằng lòng, nên họ bất hợp tác, họ không chống đối, vẫn tiếp đón các cô rất lịch sự, nhưng đụng vô công việc là họ chây ỳ, họ viện cớ, mà không lẽ mỗi cái mỗi nói với lão tam, nên cô nhức đầu lắm, cô mong gã về để trao đổi với gã, cô hi vọng vào kinh nghiệm 14 năm làm việc của gã trong hệ thống, sẽ giúp cô giải bài toán này, nó là vấn đề con người, không còn là chuyên môn nghiệp vụ nữa, đứa con gái trẻ hiền lành 24 tuổi như cô, làm sao đủ bản lĩnh đối đầu với những tay quản lý lọc lõi giang hồ và trường đời đó
Nhớ tới gã cô lại thở dài, đành là yêu gã là hạnh phúc vì gã quan tâm và chăm sóc mình trong cái sâu sắc. Nhưng mà.. Gã nhiều đàn bà quá, không có mấy thời gian dành cho cô nữa, một tháng rồi mà gần nhau được một đêm, ở bên gã được 1 ngày, rồi gã đi biền biệt, hết Ngọc, rồi đến lo cho Hồng và An ổn định, rồi chiều nay nghe gã nói gã đi về quê Hương lo việc nữa, làm cô buồn hẳn luôn, mà buồn thì buồn, cũng phải chịu thôi. Cô không biết gã có biết chính vì muốn ở bên gã nhiều thời gian hơn, mà cô chấp nhận dọn qua ở chung với Hương hay không, vì cô cũng nghĩ như Hương, giờ An và Hồng đi rồi, ở SG gã còn 2 con bồ là cô và Hương, gã không ở đây thì ỡ bên kia, thời gian gần nhau đã ít vì phải chia sơt cho Ngọc và công việc, rồi hai cô còn không hiểu để mà chia sớt của nhau nữa, chắc mai mốt khi công ty gã vận hành ổn rồi, thì… Có thể 3 tháng mới ở gần nhau 1 ngày, mà tình cảm mà cái kiểu đó, thì yêu đương gì nữa, bây giò mới chỉ có việc bên anh 4, mà đã 1 tháng, huống chi công ty gã… Sắp hoạt động nữa
Hạnh thở dài khi khoát cái áo khoác công sở đi làm, đó là nói ở gần nhau, còn vấn đề nữa tuy tế nhị… Nhưng cũng rất quan trọng, đó là chuyện chăn gối sinh lý, gã đi đâu thì cũng có tình dục, cô dĩ nhiên hiểu gã về với Ngọc, hay đi X lo việc cho Hồng và An, hay kể cả không ở với cô mà ngũ bên Hương, hay về tổng bộ thì cũng có… 2 Con bé Mai và Linh, lúc nào gã cũng no nê, thỏa mãn, còn cô thì sao, Hương thì sao, đứa nào không là gái còn xuân, đứa nào không ham muốn gã, gã có hiểu không? Khõi cần nghĩ xa nghĩ gần, mấy ngày gần đây, nhiều lúc tình dục dồn nén quá, cô cũng thủ dâm, nhưng như vậy cũng không là gì cả, có lúc dồn nén tình dục quá, cô đâm ra giận gã, rồi chửi con Liên, mắc mỏ với Yến và Phương một cách vô cớ, rồi khi cơn ức chế qua đi, cô lại nhớ gã và mong gã về với mình, rồi cô xin lỗi em cô, xin lỗi 2 con bạn cô vì mình thiếu kềm chế. Giờ cô hiểu vì sao mà người ta nói con gái ế chồng là thành đàn bà khó tính, chính vi những cơn bốc hỏa tình dục không được thỏa mãn mà đâm ra khó chịu càu nhàu. Và cô hiểu mình, 2 năm qua không có đàn ông cô chịu được, vì cô chưa nếm qua mùi của khoái lạc, còn bây giờ, gã làm cô sa vào đủ trò như thế, cô sống kín đáo thì có, nhưng kín đáo thì cũng là gái đang xuân, là đàn bà, là ăn quen nên giờ nhịn lại không quen, gã có nghĩ cho cô không? Một tháng ròng, ngủ với cô một đêm, mà đó là đêm đó vì thèm muốn quá mà cô liều, chấp nhận làm tay ba với Hương, chứ nếu gã và cô có nhiều thời gian, thì cô đâu cần phải chịu khuất tất như thế, cô hiền thật, nhưng kiểu như thế, ai mà không điên mới lạ
Cô vừa dắt xe ra khỏi nhà, vừa dt dặn dò mấy ông thợ hồ đồng hương mà cô quen thân lâu nay, dặn họ ngày mai qua nhà Hồng làm dùm cái gác lững có phòng ngủ riêng, cô tự nhủ, thôi kệ, gã về hôm nay rồi chiều nay đi với Hương ra quê nó, cũng là vì công việc, chứ cô biết họ bận rộn như thế, làm gì rảnh mà đi chơi, cứ để gã đi, rồi gã về lại SG, mình sẽ nói thẳng, sẽ trị tội gã sau, mình là cô giáo, không lẽ… Không trị được thằng học trò hư hỏng
Hạnh chưa đủ dạn dày trong tâm sinh lý tình cảm, để hiểu rằng vì sao Hương tìm được sự cân bằng tâm lý hơn cô, vì Hương đã chọn Viện để giải tỏa những cô đơn tâm lý, và chọn cái toys kia để nó lấp đầy những khi Hương thèm khát, tuy nó không được như đồ thật, nhưng nó vẫn làm Hương thoát được ức chế, mà những ngón tay của Hạnh không làm được như cái toys đó, nên Hạnh căng thẳng tâm lý và ức chế sinh lý hơn Hương
Anh 4 ngồi ở cái bàn đá quen thuộc đợi gã đến tổng bộ khi hồi nãy nghe dt gã báo 30 phút nữa gã về đến. Một tuần nay anh và lão tam đã cho lính tiến hành rải quân và biết ra 6 công trình kha khá do Lộc đen đang thi công trong địa bàn từ Long An, Tây Ninh và SG, trong đó có 2 công trình anh nghiên cứu thì là vốn nhà nước nên loại ra, còn lại 4 công trình tư nhân và đầu tư nước ngoài thì anh đưa vào danh sách trong đợt phá hoại kỳ này, hôm nay cần gặp gã để gút kế hoạch làm.
Kể từ hôm đón Tư Văn, và sau đó nghe Thu Yến dt báo cáo là giữa Tư Văn và Tố Như đã phát sinh quan hệ bạn bè thì anh thấy khỏe ra một chút, cộng với động thái mấy hôm nay thỉnh thoảng Tư Văn gặp Tố Như thì anh bắt đầu thấy triển vọng mình đầu tư vào Tư Văn sẽ không lãng phí, giống như Hai Hậu ngày trước. Mấy hôm nay anh cũng có theo dõi việc lão Bạc dưới X, và anh thầm khen gã xuất hiện đúng lúc dưới đó thay anh để trấn an quân tình khi thằng Sĩ dt thông báo cho anh biết những gì lão tứ đang làm.
Thật ra anh biết lão tứ đang âm thầm gây dựng vây cánh trong hệ thống, và cũng có nhiều ý kiến xầm xì nhưng anh mặc kệ, sau 2 lần anh và lão tứ nói chuyện thẳng thắn với nhau, anh tin là nó không phản anh, còn lính nó, anh răn đe nó vậy thôi chứ anh biết tụi nó cũng còn nhỏ, chưa có nghĩ đến những cái này, còn 5, 7 năm nữa dàn lính của nó trở nên lão luyện thì anh cũng về hưu rồi, tụi nó phản anh để làm gì. Còn các con anh sau này, khi anh thoái ẩn, thì tụi nó tự sinh tự diệt, bổn phận làm cha cả đời anh lo vậy cho tụi nó là đủ rồi, làm sao mà có thể lo mãi được. Về thằng Sĩ thì giờ anh tạm yên tâm rồi, còn thằng Hùng… Con Vân đó khá, nếu nó cưới con Vân để yên bề gia thất, rồi chững chạc hơn thì anh càng yên tâm, thực ra trong lòng anh, sau này anh muốn giao quyền cho thằng Hùng trên này, và thằng Sĩ dưới X, tách bạch ra, thì sau này chúng nó cũng chẳng việc gì nồi da xáo thịt được, vì muốn cũng không làm được, thằng Hùng trên này tuy mạnh hơn thằng Sĩ dưới đó, nhưng muốn xuống đó ép thằng Sĩ thì khó, rừng nào cọp nấy mà
Bản thân anh là lãnh đạo cao nhất của hệ thống, anh cũng muốn dần chuyển hóa nó theo hướng sạch sẽ, để sau này các con cháu anh, những tay đệ tử trung thành theo anh có thể sống yên ổn hơn anh, khỏi trá giá bằng gần 9 năm tù như anh hồi xưa. Còn quyền lực đen dĩ nhiên anh vẫn duy trì, nhưng chỉ trong mức tối thiểu hợp lý, đủ để hóa giải những nguy cơ mà vì tế nhị, vì… Chậm trể mà quyền lực trắng không thể làm, hay làm chậm, và chỉ vậy thôi, còn lại là cho vô hợp pháp hết, đó là chủ trương mà anh quyết tâm trong lòng, và ai ngăn cản nó, vì cái này cái kia mà ngăn trở là anh mạnh tay loại bỏ, tất cả quân trong hệ thống anh, lúc này phải biết nhìn ra đại cục là trọng. Nghĩ đến đây anh lại nghĩ đến con Hạnh, phải, nó còn trẻ, nhưng có khả năng, có tài, sau này lão tam tách đi rồi, anh sẽ bồi dưỡng và đãi ngộ nó hơn. Từ khi lão tứ kéo 2 con bé Hạnh và Hương vào hưởng lương hệ thống, khi đã loại trừ nguy cơ lão tứ làm loạn, thì có 2 con bé đó anh cũng yên tâm cho bài toán các lực lượng sau này sẽ phò tá các con anh, đó là lão tứ, 2 con bé và thằng Bình, còn gần 3 năm nữa để anh đào tạo bồi dưỡng đám đó, và sau 3 năm nữa, vị tất tụi nó thua ai, ngay như anh và 2 lão kia, ngày xây dựng cơ đồ, cũng mới 22, 23 tuổi chứ mấy, còn trẻ hơn tụi này, và còn thua kém tụi này ở chữ nghĩa, mà vẫn gây dựng được như hôm nay đó thôi.
Thấy chiếc xe lão tứ lái chạy thằng vô cổng, anh gọi con Ly mang ra cho nó ly trà đá và ly café đá, nó về hôm nay là phải, bắt đầu chiến dịch phản công Lộc đen, sau hơn 1 tháng gồng mình chịu đựng Lộc đen tra tấn để ổn định X rồi.
– Chú uống nước, nghỉ ngơi tý đi rồi mình bàn bạc
– Vào việc luôn đi anh, thằng em cũng khỏe, đi xe hơi mà, mệt mỏi gì đâu
– Lão tam đã dò ra các điểm của Lộc đen mà mình cần bỏ bom rồi, ý chú là khi nào làm được, cũng hơi phân tán vì mình chọn công trình lớn, nên nó rải ra Long An, Tây Ninh, và Sài Gòn
– Qua tuần được không anh, nghe vợ nói dưới quê con bé nó nhớ em mà nó bệnh, em tính về thăm nó ít ngày, gã không muốn anh 4 biết chuyện gã và Hương về quê cô mộ quân, nên nói dối đi
– Cũng được, anh đã giao thường vụ cho chú, làm cái gì khi nào thì chú canh thời gian mà làm, miển sau hợp lý và… Giảm tổn thất là được, làm sao để Lộc đen lo đi bồi thường cho chủ đầu tư, và bớt nhận công trình mới lại, để nó dư tiền và rảnh rỗi nó phá mình hoài., Còn mình phá hoại trên diện rộng, công an các tỉnh đó gửi công văn báo cho Tổng Cục Cảnh Sát phòng chống tội phạm, thì anh sẽ nói chuyện với Tư Văn sau
– Mấy ngày nay dưới X, em nghe nói thượng tá A cũng ủng hộ mình, anh ta vẫn cho điều tra vụ lão Bạc một cách công khai để đối phó dư luận, nhưng không thúc ép, thiếu tá Hối phó phòng hình sự báo Sĩ như vậy, có vẻ A gắn bó mình nhiều rồi đó
– Anh biết, chú coi nghiên cứu có gì tặng thêm cho A mà tay đó vui thì chú phối hợp với lão tam làm, nhớ kỹ, Tư Văn đang nhìn vô cách mình chơi với A mà quyết định chuyện ủng hộ mình đến đâu, nên các bước quan hệ hay tình nghĩa với A, chú nghiên cứu làm cho kỹ, cho hay, là được
– Để em suy nghĩ coi, rồi em sẽ lấy tiền bên lão tam, còn nữa, em nói nhưng anh bình tĩnh, và phải nghe em mới được,
– Chú cứ nói thẳng, việc gì mà anh không chịu đựng được nữa, sau khi chị 4 ra đi, nói vậy, nhưng anh 4 cũng gai người, gã nói kiểu đó, là chuyện con cái hay những tay thân tín như lão nhị, lão tam có vấn đề rồi
– Chuyện là, thằng Hùng con anh, nó tự ý nâng lãi lên 16%, nó ăn chia với chân rết 2%. Nó lấy 4%, và số nhiều thì hàng tháng cộng lại cũng kha khá, em lưu ý anh để anh biết, còn điều tra, anh để em, gã nói nhỏ nhẹ
Anh 4 bắt đầu thấy… Choáng váng, anh linh cảm thằng con anh có chuyện gì rồi, anh thở dài
Gã cũng im lặng chờ quyết định của anh, gã cũng thấy vụ này mệt mỏi,
Chút sau anh 4 nặng nề lên tiếng,
– Chú cứ làm rõ ra tiếp cho anh, nếu đến lúc cần thiết, chú nhân danh anh quyết cũng được, nếu có gì bất thường, anh đã hứa với chú là để chú tự do bảo vệ nội bộ, thì anh giữ lời, không thiên vị. Còn gì nữa không?
– Không, có mấy việc đó, còn lại em đi thăm con rồi em quay lại SG lo việc xài tiền phụ Lộc đen cho anh,
Gã nhìn theo anh 4 đi vào khu quản lý, rồi khi gã thấy anh đến bàn thờ chị 4 đốt nhang thì gã kêu con Linh và con Mai vô khu massage gặp gã
Thấy tụi nó tính cởi đồ ra, gã khoát tay, khỏi, có mình anh massage thôi, không có họp hành gì cả, sáng giờ chạy xe mệt mỏi quá
Con Linh và con Mai nghe vậy, tụi nó thay đồng phục massage vô cho gọn nhẹ, rồi đưa gã đi xông hơi
Ngồi trong phòng xông khô, gã thư thả nằm dài ra, hít ngửi mùi dược thảo, rồi quay qua hỏi tụi nhỏ
– Mấy hôm nay tụi em đi học đều không, công việc thế nào
– Đi học ổn rồi anh, công việc cũng bình thường, mà cả tháng rồi mới gặp, cũng nhớ nhớ anh,
– Em cũng vậy nữa, anh không ghé thăm tụi em gì hết, con Mai nó cũng dỗi.
– Anh bận rộn thật, rồi về thăm vợ con nữa, gã thở dài, tụi em ráng làm ở đây vài tháng rồi qua tết đi, anh có việc cho hai đứa làm, nhưng giờ… Đừng hỏi, khi nào nói được anh nói, rồi nằm tý nữa, thấy mồ hôi đã cuốn những chất cặn bã tồn đọng dưới da chảy ra hết, gã kéo tụi nó lên trên lầu
Con Linh nó vô tắm cho gã trong khi con Mai chuẩn bị đồ massage, rồi tắm xong gã vô giường nằm
Con Linh bóp đầu và và vai, con Mai bóp đùi và thắt lưng, gã nằm trần truồng cho 2 con bé chăm sóc, thấy khỏe lại sau 1 đêm quần chiến với Hồng và An đêm qua, rồi sáng nay chạy xe về nữa, nên giờ thư dãn đã quá,
Tụi nó làm tý nữa thì gã thấy buồn ngủ, gã dặn tụi nó 14h kêu mình dậy, rồi chút sau gã ngáy pho pho
Gã ngủ nên không biết con Mai và con Linh lâu lâu nựng cu gã với vẻ ham muốn, rồi 2 con cười khúc khích, đấp cho gã cái mền rồi tụi nó ra ngoài, tụi nó còn con nít, cái ghiền tình dục nó chưa thúc bách như 4 cô kia
Gã thức dậy khi Con Linh đánh thức rồi thay đồ, hun tạm biệt hai con nhỏ xong gã ra cổng ngoắt chiếc xe ôm lên công ty của mình, cũng hơn 1 tháng nay giao nó cho Hương, rồi con Liên với chú Mười, giờ nắm lại được rồi, mệt thật, mình không có thời gian để lo cho mình nữa
Chú Mười, 1 cán bộ nghiên cứu kỹ thuật của 1 trường đại học nông nghiệp, là 1 tiến sĩ khoa học, yêu nghề, có tâm với nông dân và ruộng đồng, mà cuối cùng vì chán nản cái cơ chế đãi ngộ khoa học của nhà nước, đã tự làm đơn xin thôi việc để ra làm tư nhân, rồi lòng vòng qua quen biết anh em, khi chú biết cái tâm của gã trong việc lập công ty, đã đầu quân về cho gã, nên tiếng là trưởng phòng kỹ thuật, nhưng gã tin chú, gã giao hết việc sản xuất cho chú, gã chỉ lo điều hành hành chính, và mua bán thôi.