Phần 132
Ngày 04/09/2009
Sáng nay Hạnh dậy, nhìn qua thấy 2 con bạn còn ngủ, cô khều tụi nó dậy rồi lên gác gọi con Liên, sáng nay lu bu nên cần đi sớm. Cô qua Sĩ Hùng sớm để gặp lão tam bàn xong công việc cô còn đi qua ngân hàng làm nữa, lúc này cô là trợ lý giám đốc, nên đi ra ngoài cũng thoải mái, chỉ có anh Tính có quyền hỏi, nhưng anh Tính lại không bao giờ hỏi, miễn công việc anh giao cô làm tốt là được, cô hiểu, anh tin cô như cô là em ruột anh mà.
Hạnh bảo con Liên đưa Phương lên công ty Đại Việt trước, giới thiệu cho chú Mười biết để sau này còn cộng tác, rồi cô dặn Phương khi nào xong bên Đại Việt thì tranh thủ chạy qua Sĩ Hùng gặp lão tam và cô luôn. Con Liên cùng Phương đi chút rồi cô cũng cùng Yến khóa cửa nhà đi
Đây là lần đầu tiên Hạnh bước chân vào văn phòng Sĩ Hùng, một tòa nhà năm tầng nằm lặng lẽ trong 1 con hẻm rộng 2 làn xe hơi chạy thoải mái nhưng rất yên tĩnh, và bên ngoài cổng chĩ có 1 bảng đồng nhỏ ghi tên và địa chỉ công ty, Hạnh thầm nghĩ ít ai biết cái tòa nhà nằm lặng lẽ này lại là tổng hành dinh của một tổng công ty lớn vào top 10 ở SG, nhưng trớ trêu là ít ai biết, vì nó không phô trương quảng cáo ồn ào, và những ông chủ của nó là một trong những tay quyền lực nhất trong cái thế giới ngầm của 6 tỉnh Nam Bộ, và gần như đứng đầu trong cái lĩnh vực ăn chơi nhậu nhẹt giải trí của đất Sài Gòn
Lão tam trong bộ vest doanh nhân đúng hẹn hồ hởi ra bắt tay cô và Yến rồi kéo bọn cô vào phòng làm việc. Hạnh đợi lão yên vị rồi cô rút ra bảng trình bày thuyết minh đề án, lão tam gọi con bé thư ký vào, bảo nó đưa Hạnh và Yến đi tham quan công ty, giới thiệu cô cho các phòng ban bộ phận, và đưa cô qua phòng làm việc của các cô đã được lão bố trí sẵn, đủ không gian và tiện nghi cho 3 cô ngồi làm việc cũng như thêm người sau này, nếu cần. Sáng giờ tiếp cận sâu với lão tam, Hạnh hiểu vì sao lão là trưởng ban kinh tài của hệ thống, đúng là người có phong độ lãnh đạo doanh nghiệp lớn.
Yến cũng choáng ngợp bởi cách làm việc và sắp xếp cho các cô của lão tam. Laptop riêng cho Hạnh có sẵn trên cái bàn có cái bảng chức danh “Ban cải cách – Trưởng Ban”, còn bàn làm việc của cô và Phương cũng có sẵn máy tính, cac dụng cụ làm việc văn phòng đầy đủ, và dán sẵn luôn nội quy làm việc của doanh nghiệp. Cô hiểu, Hạnh có chức danh trưởng ban cải cách thì hàm của bạn mình là trưởng phòng của hội sở, là có chức vụ và đãi ngộ tương đương giám đốc chi nhánh chứ đâu phải ít, mà trưởng phòng của tổng công ty Sĩ Hùng thì không nhỏ, so với quy mô các doanh nghiệp trong xã hội
Đợi con thư ký lão tam đi ra, Hạnh bảo Yến cầm lấy laptop về dùng, cô có máy riêng rồi, còn bạn cô nó thất nghiệp long đong gần 1 năm nay, 2 cái máy của nó cũng đi ra tiệm cầm đồ rồi. Tý sau lão tam ghé vào
– Anh có đọc qua bản trình bày của em, khá đồng ý với cách làm và tiến độ làm, giờ anh ký duyệt rồi em theo đó làm, lão tam đưa lại bản trình bày mà thư ký đã đóng dấu và photo ra, bản chính lão lưu lại, giao lại cho Hạnh và Yến hai bản photo
– Còn đây là quyết định bổ nhiệm 3 đứa tụi em vào làm việc trong công ty, trong đó có sẵn mức lương, chức danh và thời gian làm việc, và công văn giới thiệu tụi em chính thức đi làm việc với lãnh đạo các chi nhánh và cơ sở, lão đưa Hạnh một xấp giấy tờ nữa, xong nhé.
– Dạ, em cảm ơn anh hôm nay tạo điều kiện cho em đầy đủ, Hạnh vui mừng mỉm cười, xóa đi cái lo âu ban bệ, kiểu như cô bên nhánh lão tứ thì lão tam sẽ làm khó.. V… V, kiểu các công ty tư nhân ở VN hay như thế.
– Việc cũa ban cải cách anh không can thiệp sâu, tụi em cứ theo đó mà làm, cón tý cô Phương vào, bảo con thư ký nó dắt qua các phòng ban được rồi, chút anh đi ra ngoài, có gì tụi em cứ bắt tay vô việc từ hôm nay luôn, anh 4 và anh rất hi vọng ở bọn em, công việc có gì trở ngại, thì trực tiếp trao đổi với anh, ah, tiêu chuẩn của Hạnh là có xe hơi riêng để đi công tác, nên em cần thì nói bên phòng hành chính, họ sẽ xếp lịch điều xe cho em, nói xong lão quay ra
Hạnh cũng quay qua nói Yến, thôi, tao về ngân hàng, tý con Phương qua thì mày xuống đón nó rồi đưa vào công ty, giờ hai đứa mày vô việc đi, Hạnh giao cho Yến quyết định bổ nhiệm của Phương và Yến, rồi công văn giới thiệu, xong cô đi về ngân hàng
Yến đứng trên lầu đăm chiêu nhìn theo bạn mình, cô không ngờ sau gần 1 năm gặp lại, bạn cô lại thay đổi như vậy, từ lúc chia tay, chỉ có Hương là khá giả nhất do có Tuấn tạo điều kiện làm ăn, còn lại 3 cô là sàng sàng như nhau. Mà giờ nhìn dáng Hạnh mặc vest công sở đi đứng, ra dáng lãnh đạo trẻ rồi, rồi từ mấy ngày nay cách nó ăn nói với các cô, tuy vẫn là sự bổ bã của bạn bè chí cốt lâu năm, nhưng đã tiềm ẩn trong đó cái uy quyền chỉ đạo điều hành. Cô hiểu Hạnh vì quen gã mà có vị trí hôm nay, hai công việc mà tuổi trẻ bọn cô nhiều người mong muốn, hèn chi anh Hùng có vợ, nó vẫn yêu anh ta nhiều cũng phải, anh ta… Tạo dựng cho nó không ít, Yến trầm ngâm nhớ lại ánh mắt long lanh mơ màng của Hạnh mỗi khi bọn cô nhắc về gã.
Chút sau Phương dt, cô xuống đất đón Phương rồi đưa Phương vào công ty, hôm nay chính thức bắt tay vào việc
Hương vào công ty thì thấy anh Duy đã cho tiếp tân nhắn cô vào phòng làm việc. Lúc đi ngang khu làm việc của phòng kinh doanh, thấy Viện và mấy anh chàng trẻ trẻ nhìn mình, cô gật đầu chào Viện, rồi mỉm cười với cậu ta trong tiếng xì xào của mọi người nhìn thấy
Hương đi lên lầu mà còn cảm thấy những ánh mắt… Nhiều chuyện nhìn theo, vừa mắc cười vừa muốn cho họ nhiều chuyện hơn, cô vừa đi cầu thang vừa đong đưa cặp mông làm ánh mắt họ sốt lên. Làm sao mà cô không biết chứ, lâu rồi ai cũng xì xầm là cô cặp bồ với anh Duy, nên anh mới cho cô thoải mái hơn cả chị phó giám đốc, về nội quy, công việc, tiền thưỡng… Hương cười thầm, mấy người cứ lao đi làm những việc như cô đi, làm những việc không ai dám làm, làm được thì anh Duy đãi ngộ ngay chứ gì.
Đợi Hương yên vị rồi anh Duy ngồi vào ghế salon xéo bên cạnh, những khi Hương mặc váy công sở đi làm, mà anh em ngồi salon họp, là anh ý tứ ngồi như vậy, anh Duy cũng biết công ty bàn tán, nên anh vốn thương Hương như em gái, anh không muốn mọi người xì xào thêm,
– Anh nghe nói bên Viễn Trình nó bán mấy chiếc sà lan cũ phá dỡ sắt vụn nữa đấy, em nghiên cứu coi tham gia đấu thầu đi, nếu cần cứ làm như cũ, lúc này làm ăn mua bán khó khăn, anh cũng chẳng cần giữ kẽ nữa, chổ nào có tiền là hốt thôi
– Vâng, vậy em chuẩn bị hồ sơ, mình cứ vừa làm vừa nghe ngóng, nếu tụi nó chơi bài cũ, mình tính sau, lần này không cần huy động bạn em vội, em tự làm cũng được rồi, Hương tự tin nói
– Lúc này… Em có quân riêng rồi hả, Duy hỏi, có vẻ hơi ngạc nhiên,
– Cũng không hẳn, mà em mới… Lên lon bên đó, nên có quyền tự điều quân, miễn dưới 6 người.
– Uh, để coi, anh tính vậy là tính cho em nè, em làm gì làm, cũng phải có quân riêng cho mình, tổ bảo vệ công ty 6 người chia làm 3 ca, 1 ca tám tiếng, 1 ca hai người, giờ em kiếm 6 thằng ngon ngon đi, rồi anh đuổi mấy thằng bảo vệ cũ, em đưa vô làm ở công ty mình, giao luôn việc bảo vệ công ty cho em lo, Duy trầm ngâm tý rồi anh nói tiếp, anh cũng lo… Việc Lộc đen chơi lại mình như vụ Thái Sơn, nên cẩn thận vẫn hơn em ah
– Anh nói cũng phải, thôi giờ vậy đi, lo việc Viễn Trình xong em về quê em tuyển lính, anh cho em nghỉ một tuần nhé, Hương suy nghĩ chút rồi nói
– Vậy đi, giờ em lo việc Viễn Trình, nộp xong hồ sơ dự thầu rồi em nghĩ về quê đi, đem vô 6 thằng lính, rồi anh đuổi tụi kia cho nó vô làm, rồi Duy đẩy qua cho cô bộ hồ sơ mời thầu hôm qua anh qua Viễn Trình lấy dùm cô
Nhìn theo Hương đi ra ngoài, Duy cười khổ, ai mà ngờ một tiến sĩ kinh doanh học nước ngoài về như mình, hôm nay làm ăn lại phải nuôi dưỡng, phải kết hợp với xã hội đen để tồn tại được, không thì bị chèn ép lấn át, cái xã hội kỳ quái này, rồi sẽ đi về đâu đây, anh thở dài mệt mỏi
Hương ra ngoài ngồi vô bàn làm việc của cô, trầm ngâm chút, cô nhớ lại mình có ông cậu út, tài xế xe tải đường dài, chơi khá thân với mấy tay đại ca ngoài quê cô, để kỳ này nhờ ổng tuyển lính dùm, cô thầm cám ơn anh Duy, đã chỉ ra cho cô cái sơ hở chết người của cô lúc này, là cô chưa có quân riêng, độc lập với hệ thống anh 4, cô lấy dt ra gọi cho cậu út, rồi nghe cậu út nói việc đó nhỏ mà, con cứ về quê đi rồi cậu kiếm người cho, cô mừng rỡ cám ơn rồi cúp máy. Cô gọi Viện vào, nói cậu ta chút nữa đi café với cô
Nhìn ánh mắt có vẻ chất chứa nhiều tâm sự của Viện nhìn mình, cô nhìn cậu ta chút,
– Anh có gì muốn tâm sự với em sao
– Phải, hai ngày nay anh suy nghĩ ít chuyện, muốn nói với em
– Anh về làm việc đi, chút anh em mình đi café, có gì nói luôn, giờ em làm việc chút
Hương trầm ngâm nhìn bóng Viện quay ra khu phòng kinh doanh, sau này cậu ta đi qua Sa Thạch làm rồi, nếu chiều nay kế hoạch thành công, không còn cậu ta ở đây nữa, cũng buồn buồn
Khai hồ sơ thầu Viễn Trình xong, cô giở mấy giấy tờ ra, ký nháy để tý nữa đưa anh Duy kí chính, rồi nghĩ đến việc mình sắp có toán quân đầu tiên, cô vui lắm, cô tự nhủ, mình lo xong sẽ báo với gã, cô biết gã sẽ vui vì mình và gã có lính riêng, bí mật, độc lập. Cô thầm vui sướng, gã sẽ mừng biết bao nếu gián điệp mình cấy vào Sa Thạch thành công, và nuôi được 6 lính, những thành quả nhỏ nhoi đầu tiên mà mình và gã có được.
Mở laptop lên, nhìn quanh không ai chú ý, Hương mở cái hình Hồng chụp dùm khi cô và gã làm tình ra, cô thầm nói với gã, anh dưới X giờ này đang làm gì, anh có biết em nhớ anh, và thèm khát anh như thế nào không, cô lấy ngón tay chấm chấm vào màn hình, ngay cái vật cương cứng của gã trong ảnh đang ngập phân nữa trong háng cô, những gì em đang ráng làm, là vì thằng dâm dục của em đó, anh hiểu không?
Sáng nay gã thức dậy thấy thắt lưng mỏi nhừ vì một đêm điên cuồng hoan lạc hôm qua, sau khi gã đẩy An vào bàn trang điểm xong thì tối khuya gã đang thiu thiu ngủ thì thấy háng mình nhột nhột, gã mở mắt ra thì thấy Hồng đang khát khao dày vò ở đó nên gã đè cô ra làm lần nữa rồi ngủ tiếp, rồi gần sáng thì đến An khều gã dậy lần nữa, lu bu tý rồi ngủ nữa nên giờ này ngủ dậy là 10h mà cả người đau nhừ, uể oải. Gã vào ngâm nước nóng rồi đánh thức 2 cô dậy,, cả hội đi ăn sáng café rồi 2 cô theo gã đi xuống các cơ sở, gã muốn dắt 2 cô đi như thế này xuống từng chỗ một, tận mắt chứng kiến những cách gã làm, những cái gã góp ý cho các anh em quản lý khác, để từ đó 2 cô có thêm kinh nghiệm cho riêng mình. Hai cô không phải như Hương, mà phải bắt đầu từ những cái nền tảng nhất mà xây dựng 2 cô lên
Gã xuống tiền sảnh khách sạn thì thấy thằng lính lão tam đã đậu xe đợi sẵn, gã cho tiền nó đi xe khách về Sài Gòn trước rồi tự mình lái xe đưa các cô đi, gã không muốn dưới này gã làm gì thì tổng bộ cũng biết, người nào biết việc người nấy, là tác phong xưa nay hành sự của gã, giống như anh 4 vậy.
Gã đang ngồi ăn sáng cùng Hồng và An thì dt reo lên, nhìn màn hình thấy số lạ, gã nhíu nhíu mày
– Alo, Hùng nghe đây
– Cho em hỏi phải số dt của anh Hùng, giám đốc công ty Đại Việt không ạ
– Hùng thì đúng, nhưng giám đốc thì chưa, công ty chưa đi vào hoạt động trơn tru em ah, gã trả lời với cái giọng nữ… Dễ thương kia
– Vâng, em có xem tin trên mạng, thấy anh đăng tin tuyển dụng kế toán tổng hợp, nên em gọi ứng tuyển, tin anh đăng ở web việc làm mới ấy ạ
– Như vậy nhé, đúng là mình cần tuyển người, nhưng hiện giờ lại không có ở SG, 6 ngày nữa mới có mặt ở văn phòng công ty, vậy hẹn em ngày này tuần sau gặp anh trên công ty nhé
– Vâng ạ, em tên Thúy Loan, như vậy tuần sau em gọi lại anh để hẹn giờ chính xác nhé
– Uh, chào em, gã cảm ơn rồi cúp máy, thở hắt ra, mệt thật, lắm chuyện quá,
– Em thấy thầy mở thêm công ty nữa, rồi thời gian đâu mà làm, An hỏi
– Thầy cũng biết vậy, thực ra thầy làm công ty chứ chưa muốn về lại bên anh 4, nhưng mà công chuyện đưa đẩy, vì giúp anh em mà phải về lại, rồi sa lầy vô luôn, gã tâm sự thật lòng với 2 cô, chứ anh mệt mỏi lắm, tụi em theo thầy 5 tháng, cũng mấy… Phi vụ rồi, đâu phải dễ ăn,
– Nghe gã tâm sự thật lòng, các cô thương gã quá, đúng, sơ sẩy tý là tù tội như chơi, đâu có phải chuyện sung sướng gì.
– Gã trầm ngâm nhìn ra những cơn sóng ngoài xa, rồi gã kêu 2 cô nhìn theo ngón tay gã chỉ, 2 em sau này phải nhớ, giang hồ, hay cuộc đời cũng thế, như biển ngoài kia, những cơn sóng đánh xô vào người bơi trên mặt nước, làm mình lung lay choáng váng nhưng không ngã, không chết. Cái chết thật sự là do những con sóng ngầm của âm mưu và lòng người, nó mơn man vỗ về dưới chân mình, ru ngủ bản năng phòng vệ của mình, nhưng khi nó mạnh lên, nó cuốn mình ngược từ bờ ra khơi, mình mới chết. Từ hôm nay tụi em chính thức ăn lương của hệ thống, sau này sẽ thay Sĩ nắm toàn bộ khâu dịch vụ sung sướng tình dục dưới này, phải chú ý tránh những cơn sóng ngầm đó, lúc an toàn nhất là có mầm nguy hiểm đã phát sinh bên trong, hãy luôn chú ý, thật sự cẫn thận, nhớ như vậy mà đề phòng, mà hành sự.
Gã trầm tư nhìn biển sau khi thanh toán xong tô bún sứa thập cẩm, rồi chờ 2 cô ăn xong, gã khoát vai 2 cô ra xe, sau này anh về rồi, nhớ anh dặn, lưu ý những cơn sóng ngầm mà đối phó, thôi, giờ mình ghé tiệm Massage Hoàng Châu trước, tụi em đi theo, chú ý lắng nghe, không được nói, coi anh làm việc với người ta
Viện và Hương hẹn nhau tại quán NirvarNa trên đường Đồng Đen ở khu Tân Bình, Viện thích quán này, người ta hay mở nhạc nhẹ, yên tĩnh vắng vẻ, từ ngày đi theo Hương, Viện cũng bị ảnh hưởng theo, Hương không bao giờ thích ghé vào những nơi đông người, hay người ta dễ nhìn thấy mình, mấy lần hai đứa đi ăn đi chơi cũng vậy, toàn vào những nơi.. Tối tăm như rạp phim, karaoke, công viên, …. Thực ra Viện hiểu Hương sau khi biết cô và Liễu đang âm mưu với Lộc đen, nên Hương không muốn có ai đó bên đó vô tình nhìn thấy cậu và cô, cẩn thận để giảm thiểu khả năng là tốt nhất
Viện từ công ty đi trước, chút sau thì Hương cũng đến, Viện nhìn theo dáng Hương vào gửi xe rồi đi vào bàn, cô xinh quá, gợi cảm nữa, Viện quay mặt nhin ra khung kính cửa sổ, thấy buồn buồn.
Hương ngồi vào ghế, gọi nước xong cô cũng im lặng nghe nhạc, chờ Viện mở lời, cô không yêu Viện, nhưng cách cư xử có học thức và hiền lành của cậu cũng khiến cô cảm động, và hơn hết là sau hôm nay, họ là đồng đội thực sự
Tý sau Viên thở dài rồi lấy cây viết vẽ vẽ vào tờ báo, không nhìn Hương, cậu nói nhỏ nhưng không ấp úng nữa
– Hai ngày nay nghỉ lễ, không lên công ty gặp em, anh… Nhớ em lắm, một tháng nay, đi làm chung, chia sẻ vui buồn, với anh… Nó là những kỉ niệm đẹp
Hương thở dài, cũng thấy lòng mình chùng xuống, cô im lặng nhìn cậu
– Anh biết nói ra là thừa thãi, nhưng mà.. Em hiểu không… Anh biết anh không nên yêu em, vì anh sẽ khổ, nhưng mà… Biết sao được
– Em hiểu mà, lúc em yêu anh ta, em cũng như anh thôi, cũng đau đớn, xót xa vì… Anh ta có vợ, cô vươn tay qua bên bàn, nắm nhẹ bàn tay Viện
Viện nhìn bàn tay bé nhỏ của Hương nằm trong bàn tay mình, cậu thở dài,
– Anh biết anh nói ra nghe có vẻ giống trẻ con, nhưng em.. Em.. Từ từ chia tay người ta đi, người ta có vợ con rồi, tình cảm đâu có… Kết quả tốt, em.. Em cứ làm đi, anh đợi, bao lâu cũng được mà, Viện nói mà như muốn gục xuống
Hương quay mặt nhìn vào góc trong quán, cô thở dài,
– Em không biết nói sao để anh hiểu, nhưng tình cảm của em và anh ta, vốn dĩ không phải đặt vào chuyện có lấy nhau hay không, mà nó là khác, nó khác lắm, anh không như em, anh sẽ không thể hiểu được đâu. Em và anh ta, không cần lấy nhau, hay kết hôn. Nó xây dựng trên những nền tảng khác, không phải trên nền tảng như người ta hay yêu nhau trong cuộc sống
Viện im lặng, cô nói xong cũng im lặng, biết làm sao được, Viện không phải là cô, không thể nói để cậu hiểu được
Chút sau Viện lên tiếng,
– Em nói thật anh nghe được không, vì cái gì mà em yêu anh ta trong… Kỳ cục như vậy, anh không nghĩ vì tiền, mà cũng không vì danh phận, vậy là… Vậy là… Vì cái gì?
– Chẳng là vì cái gì cả, mà là anh ta làm cho em thấy cuộc đời này đáng sống, sống vậy mới thú vị, chứ người con gái như em, em không thể sống theo lối mòn được, anh hiểu không, em không phải kiểu con gái hợp với anh, là lớn lên lấy chồng, rồi sinh con, rồi xong cuộc đời mình, em cần đàn ông, đúng, em cần tình cảm, phải, nhưng em không cần tình cảm kiểu… Lối mòn đó, nó chán lắm, nên em yêu anh ta vì có anh ta, em có cuộc đời khác với những con gái khác
Ngưng một chút, Hương đứng dậy đi vòng qua Viện, cô đứng sau lưng Viện, khoanh tay nhìn ra cửa sổ, lặng lẽ chút cho Viện thấm ý, cô nói tiếp
– Anh vì giúp em mà chịu mạo hiểm, em rất quý, và cảm ơn anh, thật sự, Liễu nữa, cô ấy cũng mừng khi biết em tìm được anh, ở bên anh em thấy vui, những lúc em cô đơn buồn chán, anh làm em thấy yên tâm và an toàn, nhưng anh đừng nghĩ em như những cô gái khác, mà nghĩ rằng em yêu một ai vì tiền, hay vì danh phận. Em nói cái này anh đừng sốc, nếu anh thật sự thích, em có thể… Lên giường với anh, ngay bây giờ cũng được, hay… Tối nay, hay lúc nào cũng được, quan hệ của mình đủ để chúng ta làm việc đó mà em thoải mái tâm lý, nhưng em không yêu anh, anh suy nghĩ kỹ những lời em nói đi, Hương nói xong cô đứng chút nữa rồi về lại ghế ngồi
Viện sững sờ như hóa đá, cậu không ngờ Hương có thể nói ra những cái đó, nhưng cậu hiểu Hương nói thật, cậu gục đầu xuống, nằm gối đầu lên cánh tay gác trên bàn, trong cái nhìn thông cảm cũa Hương.
Hương lặng lẽ ngồi, cô cũng ray rứt vì mình giáng cho Viện nặng quá, nhưng phải vậy mới được, để cậu ta biết khó mà lui trong tình cảm yêu đương, đúng, cô hiểu nếu bây giờ, hay sau này, Viện rũ cô lên giường, cô cũng đi, vì vui vui, vì những gì cậu ta thể hiện trong tấm lòng cậu ta dành cho cô, và vì những lúc gã bỏ cô cô đơn để đi với những công việc bề bộn của gã, hay về với vợ, hay đi với người con gái khác của gã… Nhưng dù thế nào, cô cũng yêu gã chân thành và sâu sắc, cô hiểu những gì gã hi sinh cho cô.
Chút sau thì Viện tự ngẩng đầu lên, cậu nói trầm giọng nhưng kiên quyết
– Em đưa anh thông tin để anh học thuộc để đi phỏng vấn với tay Bang đó, đây là lần cuối anh nói chuyện tình cảm yêu đương với em, sau này, anh sẽ không nhắc lại, anh xin lỗi vì thúc ép em.
Hương lặng lẽ lấy xấp giấy mà Liễu đưa hôm qua,
– Anh đọc và thuộc rồi đốt đi, 3 ngày nữa mình gặp nhau, em kiểm tra lại rồi anh gọi cho Thúy để Thúy sắp xếp cho Bang phỏng vấn anh, đúng là bên đó đang thiếu người
Viện cầm xấp giấy cho vào cặp, rồi cậu nhìn Hương, như muốn ghi khắc một lần hình bóng của cô, hình bóng của một cô gái không giống bất kỳ ai mà cậu hay gặp, hay quen biết, hay kể cả đọc trong sách, giờ cậu tin là Hương và Liễu có thể thành công trong vụ này, phải, họ là những người sinh ra để sống và làm những việc thế này, nên tính cách và quan niệm sống cũa họ cũng không lấy bình thường mà suy đoán được.
Nhìn Viện một chút, Hương khoanh tay trước ngực, cô mỉm cười nhìn thẳng vào mắt cậu,
– Anh muốn lên giường với em không, lúc này cũng giờ nghĩ trưa, em rảnh rỗi này, hay tối nay, hay lúc nào anh thấy buồn và cần em bên cạnh
Viên nhìn xuống đất, rồi cậu thở dài, và lần đầu tiên cậu nhìn thẳng vào Hương mà không bối rối,
– Không, anh không muốn, không phải vì anh không ham muốn em, mà hôm nay anh thấu hiểu em rồi, anh tôn trọng em, nên anh không muốn.
Hương đứng dậy, cô đi vòng qua đứng sau lưng Viện, vòng tay ôm trán cậu, anh khá lắm, em nhìn không lầm, anh cũng là người…. Hiếm có.
Viện gọi tính tiền rồi cậu và Hương đi hai đường về công ty, mình chĩ còn 3 ngày nữa để nhìn thấy Hương hàng ngày làm chung công ty nữa thôi. Cậu thấy lòng chùng xuống, nhưng rồi cậu cứng rắn lên, Hương coi mình như bạn thân, mình cũng phải như thế mới được, bạn thân, có thể san sẽ cho nhau, vui buồn với nhau, mạo hiểm vì nhau, nhưng… Không thể ép nhau. Cậu hiểu chứ, nhìn ánh mắt Hương lúc đó, nếu cậu bảo vào khách sạn, Hương sẽ đi ngay, nhưng rồi.. Sau đó… Còn lại… Được cái gì, cậu thở dài.