Phần 23
Khi chúng ta đã đến gần ranh giới giữa cái chết và cái sống, ta sẵn sàng cầu xin người mà ta đã từng hắt hủi, từng xỉ nhục, lúc đó dường như họ đã quên những gì họ làm trong quá khứ, mà họ chỉ biết cái trước mắt, trước mắt họ là một cái cọc dù biết có gai nhưng họ sẵn sàng bám vào để cầu lấy một hy vọng sống mong manh…
Xuân nhìn về phía người con trai kia mà khóc ánh mắt cầu xin, dường như lúc này mẹ đã quên mẹ đã từng đối xử với bố con tôi như nào…
– Hoàng, Hoàng cứu mẹ với, mẹ không có tội gì cả… Hoàng – tiếng gọi thất thanh hoảng loạn, kèm theo những cái nấc nhẹ vang lên.
Tôi đứng đó nhìn về phía mẹ, trong ánh mắt cầu xin đó, tôi thấy được sự phức tạp và tôi cũng vậy đầu óc tôi trống rỗng, những hình ảnh, những câu nói ngày xưa cứ liên tục hiện ra một cách thật rõ ràng…
“- Hừ mày cũng như thằng bố mày… một lũ ăn hại… tại sao tao lại khổ vậy chứ”
Câu nói đó sao lại hiện ra vào lúc này, cả ánh mắt chán ghét nữa, tại sao… tại sao nó lại hiện ra trong lúc này chứ, tôi phải làm sao đây…
Quay mặt bỏ đi ư, tôi không làm được…
Bước đến bên mẹ ư, sao bước chân tôi lại nặng nề như vậy…
Siết chặt đôi bàn tay lại tôi quyết định đi lại gần chỗ mẹ, trong mắt u ám của mẹ khẽ ánh lên một tia sáng, như một vì sao le lói trong màn đêm giông bão, mang đến cho mẹ một chút hy vọng…
– Hoàng mẹ bị oan, cứu mẹ… hu hu… mẹ không làm gì cả… hu hu – mẹ nhìn tôi khóc nấc lên, vùng vằng thân thể trong tay cảnh sát, cố vùng vẫy để thoát ra…
– Các chú cho cháu gặp mẹ cháu một chút được không ạ – tôi nhẹ nhàng lên tiếng hỏi mấy chú cảnh sát, mấy chú cảnh sát nhìn nhau rồi gật đầu buông tay, mẹ lao thẳng vào lòng tôi, tôi vẫn đứng im lặng không nói gì cả…
– Mẹ – tôi cất tiếng sau khi tiếng khóc của mẹ nhỏ đi, tiếng mẹ thật khó khăn để thốt ra, 6 năm rồi, 6 năm rồi tôi chưa từng gọi tiếng mẹ nào, từ Mẹ thốt ra khiến tôi có chút gì đó hạnh phúc, vui vẻ nhưng nhiều hơn là sự đau đớn, ngượng ngùng…
– Mẹ bảo mẹ sẽ sống hạnh phúc mà, sao giờ mẹ lại như thế này – tôi lúc này cảm xúc bỗng dưng cô đọng lại, giống như chẳng còn bất cứ cảm xúc gì nữa, mẹ lại khóc to hơn, đôi tay của mẹ ghì chặt lấy tôi, nếu không phải bị chiếc còng lạnh lẽo kia kìm hãm có lẽ mẹ đã ôm tôi rất chặt…
– Trả lời con đi, sao mẹ lại im lặng như vậy ạ, ngày đó nhìn mẹ hạnh phúc bên cạnh người đàn ông khác con thật sự vui mẹ ạ, chí ít sau khi mẹ bỏ đi mẹ cũng được hạnh phúc, vậy sao bây giờ ông trời lại bắt con phải chứng kiến mẹ ra như vậy, tại sao hử mẹ – giọng nói vẫn nhẹ nhàng, trầm tĩnh nhưng trên gương mặt đã bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt ấm nóng, mẹ lắc lắc đầu vẫn tiếp tục chìm vào sự im lặng, nhưng tiếng phát ra từ mẹ lúc này chỉ là tiếng khóc nấc nghẹn ngào…
Tôi đưa tay vào túi lấy điện thoại bấm số của bố, sau vài tiếng tút tút bố tôi bắt máy, chưa kịp trả lời thì tôi đã lên tiếng…
– Bố à con xin bố một điều được không, bố cứu mẹ được không…
Đầu dây bên kia sau mấy phút ngỡ ngàng bố tôi lên tiếng bằng giọng trầm tĩnh…
– Con đang ở đâu…
– Bố cứu mẹ đi, điều duy nhất con cầu xin bố được không – tôi không trả lời câu hỏi của bố mà tiếp tục nói…
– Hazzz con cho bố biết con đang ở đâu, bố sẽ đến giải quyết – bố tôi thở dài một hơi…
– Con ở số nhà 68 đường xxx – nói xong tôi tắt máy, mẹ đã ngừng khóc chỉ còn lại tiếng nấc nhẹ, tôi khẽ thở dài một cái…
Đúng lúc này mấy anh công an đi lại định kéo mẹ đi, nhưng tôi vòng tay ôm chặt lấy mẹ nhìn mấy chú cảnh sát bằng ánh mắt vừa kiên định vừa cầu xin, như sợ mẹ sẽ lại bị cướp đi như 6 năm về trước… Tại sao tôi hành động vậy ư, có lẽ trái tim này đã lâu không được ấm lên vì tiếng của Mẹ rồi…
– Mời cô đi theo chúng tôi về trụ sở để làm việc – một anh cảnh khá trẻ bước lên nói bằng chất giọng nghiêm khắc…
– Không… không… tôi không làm gì cả… tôi bị oan, cứu mẹ… mẹ không muốn đi – mẹ hét lớn đứng nép chặt vào người tôi như muốn tìm sự che chở, tôi cũng ôm lấy mẹ lùi lại hai bước chân…
– Các chú cho cháu xin chút thời gian nữa được không – tôi nhìn anh cảnh sát trẻ mà nói…
– Không được đã quá thời gian rồi… – đang nói thì chuông điện thoại của anh ta vang lên, anh ta đưa máy nhìn vào màn hình khẽ nhíu mày rồi bấm nghe…
– Alo sếp ạ… Vâng sếp, chào sếp – nói xong anh ta nhìn tôi và mẹ rồi đi lên mở còng khóa tay…
– Chị Xuân chị tạm thời được bảo lãnh trong 48 tiếng, cần có vật chứng để chứng minh chị vô tội, nếu trong 48 tiếng chị vẫn không tìm được vậy chứng vậy chúng tôi sẽ lại đến bắt chị đi một lần nữa, sẽ không còn khoan nhượng nữa đâu – anh cảnh sát trẻ nói xong rồi quay đi…
Mẹ được bỏ còng tay thì liền ôm chặt lấy tôi, tôi cũng khẽ thở dài rồi đưa mẹ về phía cổng ngôi nhà, tôi buông mẹ ra mà nói…
– Mẹ vào nhà đi, con về đây, con chỉ giúp được vậy thôi, còn lại phụ thuộc vào mẹ, chào mẹ – tôi tính quay người đi thì mẹ kéo tay tôi lại, tiếng khóc lần nữa vang lên…
– Hu… hu… Đừng bỏ mẹ, mẹ bị oan… hức… mẹ bị oan thật mà, mẹ xin… lỗi – mẹ nói trong tiếng khóc nghẹn ngào, hai bàn tay mẹ nắm lấy tay tôi run lên từng chập, tôi khẽ quay đầu nhìn mẹ rồi lại nhìn về phía trước…
– Hazzz mẹ vào nhà đi – tôi cố gắng gỡ tay mẹ ra, nhưng đôi bàn tay tưởng chừng yếu ớt ấy lúc này lại cứng rắn vô cùng…
– Mẹ xin con… mẹ xin con… mẹ sai rồi, nhưng mẹ bị oan… con ơi… cứu mẹ – mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt u buồn, ân hận, kèm theo sự sợ hãi mà đáng lẽ ra nó không lên xuất hiện, vì tôi không thể chịu được ánh mắt ấy…
– Mẹ xin con thì cũng làm gì đâu hazz, con vô dụng mẹ ạ, mẹ cố gắng sống cho tốt, con đi đây – khẽ thở nhẹ một hơi tôi giật mạnh tay lại rồi bước đi thật nhanh, để lại phía sau người mẹ đang ngồi bệt dưới đất mà khóc, những tiếng khóc hối hận…
Tôi chạy về phía xe rồi mở khóa phóng đi, lúc này chẳng có gì có thể ngăn nổi những giọt nước mắt nữa, nó cứ nối đuôi nhau mà chảy xuống, những cơn gió lạnh mùa đông cũng chẳng thể thổi bay đi những giọt nước mắt ấm nóng đang lăn dài ấy…
Cứ chạy xe chẳng biết đâu là đích đến, chiếc xe điện lúc này cũng khẽ giật giật khiến tôi khẽ giật mình nhìn xuống chiếc xe báo hết điện, tôi thở dài dong xe đi về phía cạnh bờ sông, kiếm một bãi cỏ rồi ngồi xuống nhìn dòng nước chảy, trong đầu tôi liên tục hiện lên những hình ảnh của quá khứ lẫn hiện tại…
Khẽ cầm cái máy lên, tôi mở zalo gửi vị trí cho thằng Biên kèm theo lời nhắn “đến đây một mình, mang theo mấy lon bia nhé”…
Bật chế độ máy bay để điện thoại xuống bên cạnh tôi lại tiếp tục nhìn về phía trước, chẳng hy vọng gì lúc này, tôi cần một người để chia sẻ, để thấu hiểu tôi…
Tầm 15p sau tiếng xe máy nổ phía sau dừng lại, đồng thời có tiếng nói vang lên…
– Thằng Điên này, trời lạnh thế này mày ra sông làm gì, định gieo mình tự tử à, thằng khùng này – giọng thằng Biên oang oang vang lên phía sau, tôi vẫn im lặng nhìn về phía trước, thằng Biên bước đến bên ngồi xuống cạnh tôi…
– Thằng này câm… – chưa nói hết câu nó nhìn vào vẻ mặt của tôi, đôi mắt vẫn còn đỏ lên vì lạnh, vì khóc những vệt nước mắt vẫn còn mờ mờ chưa tan khiến nó nhíu mày…
– Mày bị làm sao vậy, gia đình lại có việc gì hay sao – thằng Biên hỏi tôi, vì nó biết chuyện mà khiến tôi khóc có lẽ chỉ có gia đình mà thôi…
– Đưa tao lon bia – tôi không trả lời mà đưa tay về phía nó nói, nó đặt lon bia lạnh vào tay tôi, mở nắp uống một ngụm, cái vị đắng nhanh chóng tràn đầy khoang miệng, uống liên tiếp mấy hơi đến khi cổ họng tôi cảm thấy dát dát do lạnh thì dừng lại…
– Có chuyện gì kể tao nghe xem nào, uống từ từ thôi không viêm họng – thằng Biên bên cạnh cũng mở một lon uống rồi nhắc nhở tôi…
Tôi nhìn sang nó nở một nụ cười nhẹ rồi nhìn về phía trước…
– Mày biết không, Hạnh phúc, đau khổ, rồi lại hạnh phúc và rồi lại đau khổ… ông trời thật biết đùa con người ta, cái hạnh phúc khi từ nhỏ được bố mẹ bao bọc bỗng chốc biến mất, 6 năm quãng thời cũng không ngắn mà cũng chẳng dài để quên được cái nỗi đau, sự sỉ vả mà chính mẹ đã nói ra… Tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ con gặp lại nữa, nhiều lúc tao nằm nghĩ “chẳng biết mẹ bỏ bố con tao đi không biết mẹ có hạnh phúc không nhỉ, rồi khi gặp lại tao bà có nhận tao không, chắc có vì dù gì tao cũng là con của bà mà”… – đưa lon bia lên uống một lần nữa đến khi trong lon không còn giọt nào tôi với tay lấy lon mới mở nắp uống tiếp…
– Mày uống vừa thôi, trời lạnh viêm họng thì khổ – thằng Biên đưa tay giữ tay tôi lại, nhưng tôi gạt tay nó ra nhìn nó nở nụ cười nhẹ vẫn chẳng có chút vui buồn nào trong nụ cười ấy…
– Vậy mà đến nhìn tao bà ấy cũng chỉ liếc qua như một người xa lạ, đứa con bà ấy mang nặng đẻ đau đến 9 tháng này đâu còn là gì trong mắt bà ấy nữa, hazzz vậy cũng thôi bà ấy có hạnh phúc mới rồi, có gia đình mới rồi tao cũng thông cảm được, đằng nào cũng 6 năm rồi mà, tao quen rồi – tôi mỉm cười uống tiếp một ngụm bia, thằng Biên bên cạnh vẫn lặng im nhìn về phía trước thi thoảng kèm theo những tiếng thở dài…
– Mày có hận mẹ mày không – thằng Biên quay sang tôi hỏi…
– Hận, không tao không hận bà ấy, tao đã trả ơn cho bà ấy được gì đâu mà hận, bà ấy cho tao được sống, cho tao những ngày tháng tuổi thơ thật đẹp, vậy vì sao tao phải hận bà ấy – tôi nhìn thằng Biên lắc đầu cười…
– Vậy sao, vậy sao mày phải buồn – thằng Biên nhìn tôi hỏi…
– Hôm nay tao gặp lại bà ấy, nhưng trong tình cảnh tao chẳng thể ngờ được, bà ấy bị công an bắt, tao như chết lặng đến khi bà ấy lên tiếng cầu cứu tao, mày biết không, khi tao nghe thấy câu “cứu mẹ, Hoàng cứu mẹ” tao đã muốn lao lại bảo vệ bà ấy, nhưng tao không bước nổi, những hình ảnh, những câu nói ngày xưa như sợi xích giữ chặt chân tao lại – tôi thở dài uống một ngụm bia, lúc này tôi cảm thấy khá choáng váng rồi…
– Vậy mày bỏ mặc mẹ hay sao – thằng Biên nhìn tôi…
– Không sao mà bỏ mặc được, tao đã điện cho bố tao để nhờ ông ngoại tạm thời bảo lãnh bà ấy, để tìm chứng cứ chứng minh bà ấy không phạm tội, thứ tao làm chỉ có vậy thôi, tao chẳng thể làm gì được nữa cả…
– Hazz vậy là được rồi, tao nghĩ bây giờ mẹ mày đang rất hoảng loạn cần chỗ dựa, bây giờ có lẽ bà ấy rất cần mày – thằng Biên cộc lon với tôi rồi nói…
– Tao biết, chiều tối tao sẽ quay lại – tôi gật đầu cùng với thằng Biên im lặng nhìn dòng nước chảy lăn tăn, mỗi người một suy nghĩ liên miên…
Bầu trời dần chuyển về tối, bên cạnh dòng sông dài hai người thanh niên vẫn ngồi đó, ngồi gặm nhấm thời gian, cái lạnh của mùa đông…
– Mày đưa chìa khóa xe điện đây, tao mang vào nhà bác sạc nhờ một ít điện, mày đi xe tao đi – thằng Biên đưa chìa khóa xe nó cho tôi, tôi gật đầu mặc dù hôm nay uống rất nhiều nhưng tôi chẳng thấy gì là say cả, vẫn tỉnh táo một cách lạ thường, đứng lên hơi l…
Loạng choạng do ngồi nhiều, khẽ vươn vai mỉm cười nhìn sang thằng Biên…
– Cảm ơn mày…
– Cảm ơn gì thằng điên này, có gì cứ gọi cho tao – thằng Biên vỗ vào vai tôi, rồi cả hai khẽ nở một nụ cười…
Tôi lên xe phi đến nhà của mẹ, trên đường tôi mua một suất cơm gà chiên, và một bát canh bí, một ít sườn xào chua ngọt…
Chạy 15p tôi đến cổng nhà, cổng nhà không khóa, tôi xuống mở cổng rồi dong xe vào bên trong, khóa cổng lại cẩn thận, tôi tiến về phía căn nhà đang tối om chẳng một ánh điện kia, tìm công tắc bật điện lên nhìn quanh không thấy mẹ đâu, tôi đặt đồ ăn xuống bàn rồi đi đến cửa phòng đầu tiên đang muốn gõ cửa thì tôi nghe thấy tiếng nấc nhẹ bên trong, tôi đứng im một lúc rồi lên tiếng…
– Mẹ ra ngoài ăn cơm đi…
Vừa dứt lời tiếng lạch cạch bên trong vang lên, cánh cửa mở ra mẹ như cơn gió ập vào lòng tôi, hai cánh tay ôm chặt mẹ bắt đầu khóc lớn…
– Khóc không giải quyết được vấn đề gì, con sẽ giúp mẹ được chứ, giờ thì mẹ rửa mặt đi rồi ra ăn cơm – tôi khẽ nói với mẹ rồi đẩy mẹ ra, mẹ gật đầu rồi đi vào trong phòng tắm, tôi tìm đường xuống bếp lấy bát đĩa bỏ đồ ăn ra, vừa xong thì cũng là lúc mẹ bước ra…
Gương mặt đã có phần tươi hơn, ngồi xuống mẹ nhìn đồ ăn trước mặt rồi nhìn tôi khẽ mỉm cười…
– Con vẫn nhớ món mà mẹ thích sao…
– Món mẹ thích cũng là món con thích sao con quên được – tôi mỉm cười trả lời…
– Con cho mẹ xin lỗi được không, mẹ biết những chuyện mẹ làm sẽ chẳng bao giờ con và bố con có thể tha thứ được, nhưng mẹ… hức… mẹ xin lỗi – mẹ nói xong bắt đầu khóc…
– Mẹ đừng nói như vậy, con sinh ra được là nhờ mẹ, con nghĩ chắc bố cũng không trách mẹ đâu, mẹ đừng tự dằn vặt mình, hãy sống cho tốt là được – tôi nhìn mẹ nở một nụ cười ấm áp…
– Mẹ cảm ơn con – mẹ cũng dừng khóc cố mỉm cười nhìn tôi…
– Mẹ ăn đi – tôi lấy đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt để vào bát mẹ…
Đúng lúc này ngoài cổng vang lên tiếng chuông…
“Ting tong… tinh tong”…