Phần 6
Thằng Bảo thấy không phải duy nhất hắn là trần truồng, hai bên cô chủ Hoàng Hoa là hai thằng đàn ông chia mỗi bên một vú, nàng đang nằm ngửa, hậu môn đã bị cặc cắm vào thốc ngược lên, từ trên cũng đã có 1 thằng dạng chân thụt xuống.
Thằng Bảo chưa bao giờ thấy một người con gái có gương mặt khó diễn tả như vậy, như đau khổ, như kinh hoàng lại man dại như đang chìm trong khoái lạc nhưng trên hết vẫn là vẻ kiều diễm mê người.
Tên Cọp và Út đã gặm vú Hoàng Hoa nãy giờ mà vẫn chưa đã thèm, hình như càng gặm bọn chúng càng phấn khích, bọn chúng chuyển sang cắn và nhai, mấy dấu răng bắt đầu hiện ra trên ngực rồi lan dần xuống hai bên hông, tên Cáo đang đâm từ dưới lấy tay nắm đầu hai đứa đàn em dúi vào hai bên mép lồn, nơi tên đại ca đang nắc với tốc độ của máy khoan, hai đứa ráng chen lưỡi vào cái khe giờ đã quá chật hẹp.
Mồ hôi nhễ nhại, dâm thủy ướt át, nước bọt nồng nặc, cơn làm tình đã trào lên ngùn ngụt tới đỉnh điểm, Bảo thấy cặc hắn dựng lên bức bối.
Tên đại ca rút cặc ra rồi bước tới cởi trói chân cho Bảo nhưng vẫn chừa trói tay, đẩy gã tới phía trước, tên đại ca ôm lấy cổ con bec – gie, điều lạ lùng là con chó không hề thấy xa lạ với hắn, Bảo đã biết vì sao mỗi buổi chiều con chó thường hay ra góc vườn, có lẽ tên đại ca đã thường ném đồ ăn cho nó, đồng thời cũng là để dò xét căn biệt thự.
– Lúc tao dùng ống dòm thấy mày hay thủ dâm lắm, bây giờ mày không cần tự sục nữa.
Tên đại ca đưa mắt về phía Hoàng Hoa, Bảo lừ lừ bước tới, tên đại ca ôm lấy cổ con chó cho mắt nó hướng về phía nàng. Hắn chậm rãi:
– Mày biết không, con chó cái kia, nhìn đài các như vậy, ngoan hiền như vậy nhưng không phải vậy.
Hắn vuốt ve con chó nói cho nó nghe mà cũng như đang nói với Tuấn:
– Không phải thằng nào sinh ra cũng nằm trên đống tiền, như anh trai của tao vậy, con chó cái kia vừa biết anh tao phá sản là quay mặt, anh tao vì muốn cứu công ty đã hối lộ ngân hàng, rồi ở tù, rồi chết trong tù.
Hắn chỉ tay về phía Tuấn:
– Còn cái thằng đó, nó có cái gì, đụ má, con cặc cũng yếu hơn người ta, cha mẹ nó giàu thôi.
Thằng Bảo lúc này đã cắm cặc vào người cô chủ xinh đẹp, mặc dù cái lỗ đã bị tàn phá quá nhiều nhưng vẫn còn làm hắn trên chín tầng mây, Hoàng Hoa mặc dù đang chới với trong cơn hành hạ khoái lạc nhưng nghe mấy lời tên đại ca nói xong, nàng như bừng tỉnh:
– Thì ra… anh là em trai của anh Hà… ảnh… chết rồi sao…
Hoàng Hoa nức nở, tên đại ca khì mũi:
– Nước mắt của mày thật làm tao mắc nhợn.
Hoàng Hoa vẫn nức nở, nàng cong người lên một cái khi tên Cáo cắn quá mạnh:
– Lúc đó nhà tôi cũng đang mang nợ, nhờ gia đình bên anh Tuấn cứu chứ nếu không ba tôi phải đi tù, tôi thật tình không còn cách nào khác, tôi…
Tên đại ca thét lên:
– Trả lời tao trước mặt thằng chồng mày, mày có yêu anh trai tao không?
Hoàng Hoa không trả lời nhưng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ từ lăn xuống, cùng lúc đó thằng Bảo cũng ưỡn người lên, bụng hắn giật lên mấy cái…
Tên đại ca ngửa mặt lên trời, gã đứng lặng lẽ một lúc lâu rồi khoát tay, 3 thằng đàn em mặc quần áo, lấy cái túi đựng tiền bạc và nữ trang, tất cả rút lui, thằng Bảo cũng lủi đi mất, bên ngoài trời vừa hưng hửng sáng.
Hoàng Hoa mệt nhọc cởi trói cho Tuấn rồi cả hai lặng lẽ vào phòng tắm. Hoàng Hoa đứng rất lâu dưới vòi sen, bên trong người nàng dường như vẫn còn nóng hổi, những dấu răng còn hằn trên làn da ngà ngọc.
Hoàng Hoa và Tuấn thay đồ, nàng dựa vào anh trên ghế đá ngoài vườn, cả hai ngắm những đóa hồng hoa vàng rực rỡ.
– Hoàng Hoa ơi, nếu ngày đó ba em không mắc nợ…
Hoàng Hoa lấy một ngón tay đặt lên môi chồng rồi nói:
– Anh còn nhớ là quen em khi nào không?
– Nhớ chứ, ngay từ lúc bước vào giảng đường là anh đã để ý em, rồi làm cái đuôi của em…
Tuấn lẩm nhẩm bài hát mà anh và nàng đều yêu thích, cũng là anh chép vào cuốn vở tặng nàng:
Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ…
Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ…
Ôm nghiêng tập vở, tóc dài tà áo vờn bay…
Em tan trường về, mưa bay mờ mờ…
Anh trao vội vàng, chùm hoa mới nở…
Ép vào cuối vở muôn thuở còn thương, còn thương…
Hoàng Hoa ngả đầu vào ngực anh, thì thầm:
– Đây là lần cuối cùng em nghe anh hát, anh Tuấn à…
Tuấn hoảng hốt:
– Hoàng Hoa ơi, em hãy quên đêm qua đi, không phải lỗi của em… tụi mình hãy coi như một cơn ác mộng thôi.
Hoàng Hoa đứng dậy, nàng hôn vào má anh rồi bước đi, gió ban mai thổi tung mái tóc mây, Tuấn bàng hoàng, anh muốn kéo lấy tay nàng lại nhưng dường như Hoàng Hoa đã trở nên quá xa xôi.
Hoàng Hoa đã gần tới cổng, dường như nàng thoáng ngập ngừng, hai vai run run…
Xưa tan trường về, anh theo em về…
Nay trên đường này đời như sóng nổi…
Xóa bỏ vết người, chân người tìm nhau, tìm nhau…
Hoàng Hoa đứng lặng yên, tiếng hát vẫn từ đằng sau khe khẽ mấy đóa hồng hoa run rẩy, lưu luyến…
Nàng từ từ xoay người lại.
— Hết —