Chap 5 : Phú!
Đã một tuần kể từ ngày Cường ra hà nội! Sáng nay Cường sẽ bay vào Hcm , Hôm nay là Chủ Nhật.. Tùng dậy thật sớm, hôm nay sẽ là ngày nó thực hiện kế hoạch,
Thư với Tùng lâu nay mối quan hệ không được tốt cho nắm, tình cảm mẹ con chỉ dừng ở mức trung bình.. Tất nhiên nếu bạn muốn tán tỉnh một cô nàng nào đó thì việc đầu tiên bạn phai làm đó là khiến cô ấy có ấn tượng về bạn đã!
9g30 p sáng Thư cùng Tùng tiễn Cường ra sân bay, mặc dù Tùng không muốn nhưng vì Thư nó vẫn ra tiễn Cường… liếc qua cánh cửa kính sân bay nó thấy trong đó là hình ảnh nó và Cường cùng với Thư.. như một gia đình hạnh phúc.. cái cảm giác thật an yên! Kia là bố mình , là mẹ mình… bất giác mọi suy nghĩ đen tối tội lỗi biến mất hết! Giây phút này nó chỉ muốn làm một người con bình thường tiễn bố đi công tác mà thôi..
– Thôi em về đi! Đến đây được rồi!
Thư gật đầu mặt tỏ vẻ phụng phịu nhìn nàng thật đáng yêu!! Bữa nay Thư mặc chiếc đầm đen bó sát , bên đùi phải xẻ một đường rãnh dài lên tận eo! Phô ra chiếc đùi thon trắng mịn.. mà bất cứ ai cũng phải mơ ước được chạm tới..
Anh muốn nói chuyện riêng với Tùng em cho bố con anh xin chút không gian riêng tư được không?
Trước mặt Thư , Cường luôn tỏ ra là người bố mẫu mực và đoàng hoàng, Thư chỉ biết là Cường không bao giờ bày tỏ tình thương với Tùng và nàng nghĩ đàn ông họ thế họ không uỷ mị không sướt mướt như đàn bà ..chứ nàng đâu thể ngờ được Cường đã rất nhiều lần bạo hành Tùng.. có trong mơ Thư cũng không nghĩ được!
Cường khoác vai Tùng nói nhỏ
“Con chuột nhắt hãy nghe tao nói này , đừng làm điều gì ngu ngốc ! Mày biết tao đang nói về điều gì mà! Nếu mày làm tao khó chịu, thì đến khi đó, dù là ai cũng không cứu được mày đâu..”
Nói đoạn Cường bóp mạnh vào vai Tùng, nó cảm giác như xương bả vai vỡ vụn ra cơn đau buốt lên tận óc .. nhưng mặt nó vẫn tỉnh bơ coi như không có chuyện gì xảy ra.. mắt nó nhìn thẳng vào Cường ánh mắt dò xét khó hiểu…
-Đừng có nhìn tao bằng ánh mắt ấy! Quỷ tha ma bắt mày đi! Đồ chó đẻ! Cường rít lên… hắn giơ tay lên định vả cho Tùng 1 vả!
– Hai bố con xong chưa?? Tiếng Thư từ xa vọng lại.. Cường nhoẻn miệng cười tay xoa xoa đầu Tùng!!!
Anh xong rồi!!
Cường lững thững đi vào nhà chờ ra sân bay gã giơ hai ngón tay vào mắt mình rồi chỉ vào Tùng..
Tùng thở dài…. nó đang suy nghĩ điều gì?? Chẳng ai biết , Thư vẫy chiếc Taxi
Hai mẹ con lên xe về nhà … chẳng ai nói với ai điều gì , mỗi người đều bận với những suy nghĩ riêng của mình.. chợt Tùng lên tiếng phá vỡ sự im lặng
– Mẹ này, hình như bố ghét con phải không? Nó buông câu hỏi , giọng trầm trầm .. màu mắt muộn phiền..
không phải đâu! Đừng nghĩ linh tinh.. là do bố con bận công việc thôi, bố con là người lạnh lùng ít thể hiện tình cảm mà.. bố mẹ ai lại đi ghét con mình bao giờ! Thư đáp
Con nghe người ta nói con không phải con bố!
Ai ai nói?? Thư trợn mắt nhìn nó quát!
Chẳng phải vậy sao?? Từ bé đến giờ con chưa biết cảm giác hơi ấm của mẹ là như thế nào? Mẹ cũng chưa 1 lần ôm con, mẹ đâu có yêu thương gì con? Thử nghĩ xem mẹ đã bao giờ hỏi con cần gì con muốn gì chưa?? Đến một bữa ăn tử tế mẹ cũng chưa làm được cho con! Còn bố thì sao? Với mẹ bố luôn là nhất! Con là gì trong mắt mẹ??
Mẹ!……….
Không gian lại yên lặng.. Thư rút điện thoại nàng mở Fb , Zalo bất cứ thứ gì .. cố gắng tìm cái gì đó để khiến mình bận rộn , để tránh đi sự bối rối này.. Tùng nói đúng… 16 năm nay.. nàng quên mất bổn phận của một người mẹ.. nàng quên mất đứa con trai bé bỏng của mình, rồi đến lúc nhìn lại chợt nhận ra nó đã thành một chàng trai đến nơi rồi…
-Anh ghé qua Cộng cafe ở đường Hoàng Cầu mới cho em. Tùng nói với tài xế taxi
Thư quay sang nhìn Tùng anh mắt dò xét!
Con định đi đâu vậy!
Nay chủ nhật mà mẹ! Con hẹn bạn đi cafe.. chiều con về con qua chỗ club mẹ hay tập gym để đăng ký tập! Rồi tối mẹ đưa con về cùng luôn nhé!
Con tập Gym á ! Có được không đấy hay lại 1 2 hôm rồi lại chạy mất dép!
Thư nhìn Tùng cười , bất giác nó cũng nở nụ cười.. nhìn Thư thật đáng yêu.. nàng như một thiên thần vậy, bảo sao Cường dù 50 tuổi vẫn cứ si mê Thư..
…………..
Tùng bước xuống xe! Nó quay lại dặn dò Thư
Khi nào về nhà mẹ nhắn tin con nhé! Con lên với bạn đây!!
Thư gật đầu mỉm cười.. nàng giơ tay vẫy chào Tùng!!
Tùng đi lên tầng 2.. nó đưa mắt nhìn xung quanh xem kẻ đó đã đến chưa.. ánh mắt dừng lại ở góc cuối phòng gần bệ cửa sổ, một gã thanh niên khá bảnh bao.. trên bàn còn ly đen đá vơi đi một nửa.. có vẻ như gã đã đến được một lúc lâu!!
– Anh Phú! Nó gọi hắn..
Phú giật mình… rơi điếu thuốc đang hút giở xuống sàn nhà.. Tùng kéo ghế sát lại gần Phú như thể hai người bạn thân lâu ngày gặp lại…
Anh đến lâu chưa??
Cũng khá lâu rồi. Đủ thời gian để đếm xem quán này có bao nhiêu nhân viên.. Cậu cũng biết chọn quán đấy nhỉ!
Dạo này anh thế nào!
Thôi! Phú giơ tay ra hiệu! “Ta vào việc chính đi, cậu muốn gì? Tiền à? Bao nhiêu? Hay cậu muốn tôi xử ai? Phú nói!”
Tùng nhìn vào mắt Phú! Hai con ngươi mở to.. lông mày nhăn lại.. ánh mắt kiên định…
– Đúng! Tôi muốn anh chém tôi