Phần 16
Sơn xoay chân Mai xuống thành ra nằm úp lên giường cao. Mai hiểu ý vì hôm qua đã từng trải qua rồi, nhanh chóng dang chân ra rồi kiễng gót lên hay hạ xuống để điều chỉnh cao độ cho đúng tầm pháo bắn thẳng vô. Nếu lưng làm thành một đường thẳng song song với mặt đất thì cảm giác có khác với cúi gập xuống hay nâng ngửa lên. Sơn coi bộ thích lúc mông Mai ở trên cao, chúi lưng xuống tựa vai trên mặt giường thấp ở bên dưới. Còn Mai thì lại thích lúc được Sơn kéo ngửa người ra đằng sau, giống như đang bay bay như cái cô diễn viên gì đó trong phim Titanic. Nhưng tư thế nào thì mấu chốt là lỗ lồn cũng phải nằm ngang với đầu cặc để người đàn ông không mắc công kiễng chân lên hay chùng gối xuống, mất hứng. Ăn chơi cũng mất công học là vậy.
Bây giờ thì Sơn đang đẩy đẩy hai cái đầu gối của Mai tì lên giường. Thành ra ngồi như con chó trên đó. Tức là không phải quỳ như chó, mà chùng chùng mông xuống thành giống như chó đang ngồi vậy. Để Sơn khỏi phải mắc công kềm tay từ đằng sau giữ cho Mai ngửa lưng ra. Mà thoải mái đứng dưới đất đâm vô lia chia. Hễ Mai thốn quá nhấc mông lên thì lại bị tay Sơn ghì eo giữ lại. Một hồi thành ghì vú luôn. Cởi cái khóa áo khoác đằng sau, bám chặt tay vô hai bầu vú, mà không hiểu sao không thấy buồn nhột chi hết, chỉ tê tê sướng sướng mà thôi. Mai phê muốn lòi cổ họng ra luôn, phải ngậm chặt răng cho khỏi la hét ầm ĩ.
Sơn thục thêm mấy cái nữa rồi rút ra. Bước qua đầu bên kia cho Mai cúi xuống bú cu. Tay lần ngược lại giọng con cu giả xuống. Một ngón tay bên kia chạm chạm vô quanh hậu môn làm cô nàng rùng mình xịt khí ra trắng lốm đốm loang lổ quanh con cu giả.
Cái đoạn Sơn để cho Mai chỉ ngậm đúng ngay cái đầu cu thôi. Tay tự sục cu mình càng lúc càng nhanh. Rồi lên tới đỉnh điểm thì bắn thẳng ra đằng trước. Mai không kịp phản ứng gì, không kịp nuốt đã hứng trọn tia tinh dịch bắn thẳng vô trong cổ họng luôn. Ngộp thở thiếu điều sặc sụa. Nhưng lại thêm một trải nghiệm mới không thể nào quên được mà chắc là cứ thèm muốn như vầy hoài thôi.
Bây giờ thì không còn kinh tởm hay ngại ngần, cũng chả cần chờ tay Sơn hướng dẫn hay bảo ban gì. Mai nằm cuộn tròn như con mèo thỏa thê sau cơn động dụng, ngậm chặt lấy con cu Sơn trong mồm, mút sạch, liếm sạch dòng tinh trùng hơi chút tanh tanh lẫn chút khai khai nồng nồng lại mùi hậu giống như nước mắm nuốt nuốt trong miệng tạo ra một cái vị gì đó rất là khó tả mà nói chung là gây nghiện.
Mệt rã rời. Mai nằm vật ra cái giường beauty. Sơn lấy một cái khăn mới cuộn lại cho Mai lót đầu, thêm một cái nữa đắp xuống chân cho nàng, rồi ra coi nồi nước xương.
Món hủ tiếu thật ra lích kích nhiều công đoạn thôi, chứ kể ra không khó nấu. Chỉ là nước xương đổ vô bánh hủ tiếu là xong. Nấu kiểu Mỹ Tho thì thêm chút thịt bằm, và chén nước tương cùng với hẹ, giá và mấy cọng xà lách. Kiểu Tiều thì phải có thêm cục huyết. Hủ tiếu Nam Vang tức là của người gốc Hoa bên Phnom Pênh bán thì có thêm gan luộc, tôm luộc, trứng cút luộc, và sang nữa thì một cái càng cua luộc bày lên trên. Rắc thêm hành phi như bất kỳ món ăn nào chịu ảnh hưởng của ẩm thực Thái Lan.
Thợ ở shop làm cả ngày mệt, nên có món gì hay hay ngon ngon đều ăn rất vô, chứ không kiểu chán nản và nuốt cho qua bữa như trước. Sơn thì luôn làm đồ ăn kiểu cứ sẵn đó, muốn tiện giờ nào là ăn ngay phút đó. Nên hay chế biến kiểu như vầy. Và mọi người bắt đầu đề nghị món này món kia, đặc biệt là mấy món của miền nam. À quên. Tất cả các món đều không thể thiếu mấy cục gia vị chế sẵn mua ngoài cửa hàng nha: Hủ tiếu, bún bò Huế, phở, vịt tiềm v. V. Đều sẵn hết. Ngay như bánh xèo cũng có bột trộn sẵn, chỉ có điều đổ trước ăn không còn giòn ngon nữa, còn trong giờ mở tiệm thì sợ mùi.
Có chỗ ngủ trong tiệm, nhưng Sơn thấy cái giường beauty chơi vơi quá, nên chỉ tắm rồi ra xe ngủ, cảm thấy quen thuộc và ấm cúng hơn. Với lại thoải mái hút thuốc, không phải ngồi dậy mặc quần áo ấm mở cửa ra sân. Cái máy laptop rẻ bèo hồi đó mua hàng refurbished loại dùng thẻ nhớ lắp sẵn thay cho đĩa cứng, vừa đủ đọc TuoiNung.Com, coi video Jav, thỉnh thoảng lại cải lương với hai em xà lan sông nước trên Youtube, và mở nhạc nữa, nghe trong gian phòng nhỏ của chiếc xe thật là vô cùng vi diệu.
Hôm nay không cần phải nấu thêm gì nữa vì hủ tiếu đã luộc xong rồi, đồ mặn và rau cũng loáng một cái hồi sáng sớm quay trở vô tiện đi đái thì làm luôn rồi, nên Sơn chạy qua nhà Quỳnh tính đón thằng Sonnet ra biển cho câu cá với mò cua bắt ốc luôn.
Thì Quỳnh cũng nổi hứng nghỉ làm. Gọi điện kêu Mai quản lý thay. Bám càng theo hai chú cháu đi chơi. Thằng Sonnet thích thú ngồi ghế giữa, ngay cạnh hai người chứ không phải ngồi đằng sau. Bi bô hỏi chuyện. Lúc lại nhìn qua người mà nó coi như là ba, rồi quay qua mẹ. Thích chí hát hò vang trời. – “Bao nhiêu năm mới có một ngày đầu tiên em được nghỉ ngơi đó. Trừ một tháng đẻ nó.” – Quỳnh tâm sự.
Trên xe nói một mớ. Còn những gì ngại thằng Sonnet nghe được thì nói trên bãi biển, lúc nó đi dọc ven bờ nhặt ốc, thỉnh thoảng lại lật một viên đá lên bắt cua. Thằng nhỏ gan lì thiệt. Dù đeo cái găng tay dày cộp nhưng con cua sâu trong hang bập hai gọng càng lại nghe cũng ghê răng ớn lạnh gai ốc luôn chứ. Một xô vừa ốc vừa cua bò lổm ngổm lạo xạo chỉ có vài con là Sơn bắt lúc đầu để chỉ nó thôi. Chứ cả buổi lúc thì đi theo, Quỳnh nắm tay áp ngực vô cánh tay, lúc thì ngồi trên tảng đá hay bờ kè nào đó, nghe tâm sự.
Tới chừng ra câu cá thì mới là sở thích của Sơn. Nước xuống thì bắt cua mò ốc. Thằng Sonnet còn nhỏ không dám cho nó ra xa để tìm hàu với sò. Còn nước lên thì chạy xe ra chỗ cầu cảng quăng cần. Sơn có một cái cần câu rất nhẹ, chỉ buộc duy nhứt một con cá giả cũng là chì luôn rồi kéo vô cho sướng tay, chứ không phải cần to khỏe kéo cùng lúc 5 – 6 lưỡi, chì nặng quăng ra thật xa như ngày xưa. Thằng Sonnet thì được cho luôn một cái cần cũ và cắt đôi sợi dây nhiều lưỡi để quăng cho vừa sức, chủ yếu là để tập trên bờ biển. Còn bây giờ thì móc miếng thịt gà nướng ăn thừa vô cái khung nhựa quấn dây câu tay, thả xuống bắt cua biển.
Tới cuối ngày thì Sơn không được con cá nào, nhưng thằng nhỏ thì được hai con cua bự chảng, đỏ lừ. Tối mẹ nó hứa sẽ nấu súp cua. Còn đám cua vỏ đen sống nơi cửa sông kia thì rửa sạch rồi đông lạnh, chừng nào nấu canh riêu thì mang ra giã.
Hai mẹ con rủ Sơn lên nhà. Nhưng anh lại lắc đầu. Nên Quỳnh hỏi vội. – “Vậy còn con em em thì thế nào?” – “Tuần sau.” – Sơn đáp. – “Sáng sớm thứ Bảy anh sẽ qua nhà em lấy quyển hộ chiếu rồi giải thích luôn.”
Quỳnh hồi hộp đếm từng ngày. Còn Lan thì một ngày gọi điện qua mấy lần luôn, dù chẳng có thêm thông tin gì mới về việc đi như thế nào. Nhưng hai chị em cứ buôn chuyện liên hồi cho đỡ nôn nóng, nhớ lại kỷ niệm thời ngày xưa.
Thực ra Lan không phải là em ruột của Quỳnh, mà chỉ là cũng cùng có tên lót là Cẩm, rồi nhất là cùng làm cô giáo cắm bản trên vùng cao Nghệ An Hà Tĩnh với nhau. Hai chị em thuộc loại có nhan sắc mà cứng đầu, nên cùng phải trải qua những năm tháng bị đì giống nhau. Cẩm Quỳnh thì tốt nghiệp sư phạm Hà Nội trước một năm, còn Cẩm Lan thì sau đó, nhưng là của trường tỉnh, nên thực sự hiểu biết không bằng, mọi chuyện đều có Quỳnh giúp đỡ. Kể cả sau này, khi Quỳnh lấy chồng là một anh trùm xã hội bên Nga, thì cũng giới thiệu cho Lan một anh soái bên ấy muốn trở về quê sống cuộc sống vương giả.
Nhưng kinh doanh càng lớn thì rủi ro càng cao. Bây giờ nợ tính ra cả vài triệu USD, chỉ có cách bỏ quê trốn đi mà thôi. Nhưng trốn vô Sài Gòn thì cũng không thể nào cả ngày ở rịt trong nhà được. Mà ngay cả tiền còn lại thì cũng không thể như thế mãi. Cho nên Cẩm Lan quyết định ra đi. Mà thực ra đa số người Việt Nam qua bên Anh này đều như vậy, hoặc còn trẻ bố mẹ bán nhà cho cuộc tiền hy vọng có cuộc sống ổn định sau này, hoặc lỡ làm ăn thất bại thì ra đi tìm kiếm cửa mới. Nhưng không phải cánh cửa nào cũng dễ dàng.
Sang tới Pháp thì đường dây cho đi lại bị bắt trả về. Ngày xưa có những khu lán trại tạm bợ ở gần cảng Calais và Dunkirk. Còn bây giờ thì chuyển sang thành những khu kho gần đó. Đến ngày đến giờ có xe chở ra, đi không thoát lại tự bắt taxi về. Nhưng không chỉ ăn uống kham khổ, cuộc sống tạm bợ, mà mỗi ngày sống chen chúc chui nhủi trong cái kho đó cũng bị đường dây tính tiền. Chẳng mấy chốc sẽ cạn kiệt. Nên Lan chẳng còn biết cách nào khác là phó thác thân phận cho Quỳnh lo liệu. Đặc biệt là hồi đầu cứ nghĩ sẽ sang được Anh ngay, hai vợ chồng cứ thuê khách sạn mà ở, rồi chả hiểu sao bao nhiêu năm tháng ở Việt Nam khám với uống thuốc mãi chả được gì, sang đây lại có bầu ngay mới chết. Cũng đã hơn hai tháng rồi. Vú đã bắt đầu căng căng, đầu vú cũng hơi hơi thâm lại…
Cẩm Lan thở dài. Ngồi bất động trong xó bếp. Lướt điện thoại xem lại ảnh Cẩm Quỳnh gửi cho, chụp Sơn đang chỉ thằng Sonnet bắt cua và câu cá. Cả đêm qua không ngủ. Quỳnh đã nói sẵn sàng cho sáng thứ Bảy, cho nên Lan đã chuẩn bị sẵn suốt từ tối hôm qua, thứ Sáu. Gọi là chuẩn bị thôi chứ có gì mà chuẩn bị. Mấy lần trước lên xe công thì đi từ chập tối, ăn mặc gọn nhẹ, nhét tiền vào trong lồn cho yên, rồi đường dây phát cho mỗi người một cái bao rác to đùng, dặn là khi vào trạm kiểm tra biên giới thì trùm vào đầu để thở trong đó không bị máy dò CO2 bên ngoài phát hiện. Số điện thoại của Quỳnh thì đã thuộc lòng rồi, sang đến nơi sẽ gọi.
Nhưng chờ từ chập tối. Đến tảng sáng. Giờ đã gần 9 giờ rồi, mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Thì Quỳnh gọi. Và để cho Sơn nói chuyện trên màn hình whatsapp. Nghe chả hiểu chi cả nhưng phải cố nhớ từng chi tiết. Cũng không được ghi xuống giấy. Cứ thế mà làm theo.
Trước đó Sơn đến. Lên nhà. Cầm hộ chiếu của Quỳnh so với ảnh chụp của Lan mấy hôm trước. Rồi bảo Quỳnh vô tủ chọn mấy bộ quần áo đi chơi đẹp cho Lan, cho vào một cái vali kéo nho nhỏ, cùng ít đồ trang điểm luôn. Còn mình thì book vé đường Eurostar để chút nữa lái xe sang, rồi book chuyến phà cuối cùng trong ngày Chủ Nhật để lái xe về. Xong rồi lại lấy thẻ ngân hàng của Quỳnh để book phòng trong Hotel de Ville ở Champagne.
Ổn hết rồi thì nói Quỳnh gọi điện cho Lan và căn dặn cẩn thận từng chi tiết. Như là ra mua vé tàu đến thành phố này, và ngồi ở chỗ vườn hoa để chờ. Và nhiều điều khác nữa.
Vừa nôn nóng, vừa không thể nào nhớ hết được những chi tiết Sơn dặn về việc mua vé tàu, Lan lao luôn ra đường, bắt luôn taxi tới Champagne. Xe chở thẳng tới địa chỉ khách sạn. Tìm đến đúng cái chỗ mấy băng ghế quanh bồn phun nước trồng hoa. Ngồi mãi. Ngồi mãi đến tận mỏi lưng khát nước mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Cũng không dám gọi điện cho Quỳnh để hỏi. Mấy lần trước đường dây khi đưa lên xe công đều thu lại điện thoại iphone mà chỉ phát cho một cái máy cục gạch để có gì còn liệu đường mà liên lạc. Lần này thì không thấy Sơn nói gì đến điện thoại nên vẫn cầm theo nhưng không dám mở ra dùng.
Chờ một lúc lâu mới nhớ ra rằng anh ấy nói gì đó là tầm 3h chiều khách sạn mới cho check – in vào phòng, mà đi tàu rồi đi bộ thì khoảng 2h chiều sẽ đến nơi. Còn bây giờ vẫn chưa đến 12 giờ trưa. Nên Lan đứng dậy ra phố tìm cái gì ăn và nhất là mua chai nước uống cho khỏi khát khô cổ. Tiếng Pháp không đủ mua vé nhưng lõm bõm mấy câu thì cũng đủ mua bánh mì thịt nguội và nước uống. Dù gì cũng là sư phạm ngoại ngữ tiếng Anh mà.
Rồi lại quay lại ngay. Ngộ nhỡ anh ấy đến sớm thì lỡ việc mất. Chỗ lúc nãy nắng đang chiếu nên Lan sang một góc khác. Nhưng vẫn dáo dác nhìn vào chỗ cũ.