Phần 9
Mang theo sự nghi ngờ này, tôi tổng thể xem xét lại thi thể họ Ngô một lần nữa. Lần này tôi còn thực nhìn ra một điểm mờ ám. Chỗ cánh tay đứt rất không bằng phẳng, giống như bị kéo đứt rời, trong miệng lại căng phồng giống như ngậm thứ gì.
Tôi đang định bảo thôn dân cạy miếng hắn ra xem có gì bên trong, thì lúc này cảnh sát ập tới.
Gã thanh niên tiến tới: “Đồng chí cảnh sát, mộ phần tổ tiên nhà tôi bị trộm. Các người nhất định phải nghiêm trị hung thủ, để tổ tiên tôi dưới suối vàng được an nghỉ.”
Một viên cảnh sát hỏi kỹ càng sự việc xảy ra, người kia thì chụp ảnh làm bằng chứng. Gã thanh niên thì cứ một mực kể lể sự tình phần mộ nhà mình, viên cảnh sát không nhịn được nói: “Ta chỉ muốn biết, người này làm sao mà chết?”
“Tôi cảm thấy, là chính hắn cắn đứt cánh tay của mình, mất máu quá nhiều mà chết.” Tôi xem vào.
Nghe tôi nói vậy, mọi người xung quanh không khỏi xì xào bàn tán. Viên cảnh sát đương nhiên không tin, cười hỏi tôi, sao lại biết. Tôi nói: “Các người nhìn xem, chỗ cánh tay đứt của hắn, rõ ràng có vết cắn.”
Lập tức tay bác sĩ pháp y nhảy xuống hố, cẩn thận lật thi thể xem xét, gật gật đầu nói, đích thực là bị cắn đứt. Tôi tiếp lời: “Các người nhìn xem, trong miệng hắn hình như có ngậm vật gì.” Vị pháp y gật đầu, mở hộp dụng cụ lấy một cái lìm lớn, dùng sức nạy miệng Ngô Thiết Trụ ra. Trong miệng hắn lổn nhổn thịt thối rữa, còn có một đầu ngón tay.
Đám người càng xôn xao, rõ ràng đều rất sợ hãi. Dù sao, một người tự cắn chết mình, dù hình dung thế nào đều rất quái đản. Chỉ có gã thanh niên không chút sợ hãi, chỉ cười trên nỗi đau thi thể, mắng một câu: “Đáng đời.”
Viên pháp y trẻ tuổi cũng đôi phần kinh sợ, hắn thậm chí không dám nhìn thẳng vào mộ phần, tôi cũng cảm giác mộ phần có gì đó rất tà môn. Hắn nhanh chóng rời khỏi hố, lập báo cáo sơ bộ: “Người chết Ngô Thiết Trụ, đi trộm mộ, trong quá trình trộm mộ, tự hại mình, cắn đứt cánh tay phải, mất máu quá nhiều mà chết, nghi ngờ có tiền sử bệnh tâm thần.”
Sau đó cảnh sát báo người nhà Thiết Trụ đến nhận thi thể. Chờ cảnh sát đi khỏi, tôi mới kêu đám người tiếp tục đào, mở rộng hoàn toàn mộ phần.
Gã thanh niên lo lắng hỏi: “Hiện tại đã hiểu rõ, là Ngô Thiết Trụ giở trò quỷ, chúng ta có cần làm tiếp sao? Chi bằng cứ trực tiếp an táng chỗ này đi.”
Tôi lắc đầu nói: “Cái này không thể được. Đã kinh động người chết, cần phải hạ táng lại một lần nữa. Thêm đó, bình sứ kia dẫn dịch chúng ta tìm ra cổ mộ, mục đích là gì? Ngoài việc phát hiện tên trộm mộ, chắc hẳn còn cái gì đó bên trong quan tài.”
Gã thanh niên đành nghe theo, tiếp tục để người ta đào. Cạy mở hết gạch xung quanh, mộ thất liền lộ ra bên trong. Mộ cũng không lớn, bên trong có đặt rải rác mấy bình bình, lọ lọ, quan tài gỗ sơn đỏ, nhìn thấy cũng giật mình. Mà nắp quan tài đã bị cạy mở khỏi nói cũng biết là do Thiết Trụ gây ra. Nhìn đám người e dè không dám động thủ, tôi tự mình cột một sợi dây thừng lên quan tài, để mọi người kéo lên. Khi quan tài hiện ra dưới ánh sáng, mọi người lần nữa há hốc mồm. Trong quan tài, thi thể phi tử không hề bị phân hủy, thậm chí ngay cả răng tóc hay lông mi đều có thể thấy rõ ràng. Trên người mặc một bộ quần áo phi tử cung đình, gương mặt mỉm cười, hai tay đặt ngang bụng, nhìn rất an nhiên.
Nàng đã biến thành xác ướp.
Trong tay nàng còn cầm một quyển sách. Tôi do dự không dám lấy xuống chỉ thấy phía trên đề một bài thơ.
‘Nhân vong hữu thử hốt kinh hỉ, ngột ngột đối chi hô bất khởi.
Ta dư chích ảnh hệ nhân gian, như hà đồng sinh bất đồng tử.
Đồng tử yên năng lưỡng tương kiến, nhất song bạch cốt hoang sơn lý.
Cập ngã sinh thì huyền ngã tình, triêu triêu bạn ngã ma thư sử.
Tất quan u bí thị hà vật, tâm tàng hình mạo soa kham nghĩ.
Khứ niên hoan tiếu dĩ thành trần, kim nhật mộng hồn sinh lệ thử.’
Mặc dù với cổ văn tôi cũng không biết nhiều, nhưng liếc qua cũng nhìn ra, đây là một bài thơ ca tụng tình yêu. Đại khái ý tứ chính là, một người chết đi, di ảnh trước mặt bùi ngùi không thôi, ai thán không thể cùng sinh cùng tử, nhớ tới những chuyện vui trong quá khứ, chỉ có thể rửa mặt bằng nước mắt.
Tôi không rõ tại sao năm đó phi tử lại cầm theo tập thơ này, chắc hẳn lúc ấy, người yêu của nàng chết sớm. Xã hội thời phong kiến thâm cung rộng lớn, phi tử nhiều vô số kể, có thể được hoàng đế ân sủng, chỉ e là điều xa vời. Rơi vào đường cùng, chỉ có thể gửi gắm ở người khác.
Không biết người may mắn được phi tử cảm mến là ai, nhưng bị vận mệnh ngăn cản, chết khi còn trẻ tuổi. Chắc hẳn người này với bình sứ kia có mối quan hệ.
Tôi lúc ấy chẳng có tâm trí điều tra mấy vụ này, chỉ sai người đậy nắp quan tài lại, dùng đinh sắt đóng kín. Việc dời mộ về sau tôi không tham gia, trong thôn tự có người đảm nhiệm.
Sau đó, tôi cùng Lý mặt rỗ về nhà gã thanh niên, mở gia phả nhà hắn ra tra xét, mới biết rõ lai lịch bình sứ đầu người kia.
Những năm cuối triều Thanh, có một đại danh tướng tên Nạp Lan, vô tình gặp gỡ phi tử, cả hai vừa gặp đã cảm mến nhau. Trong hoàn cảnh ấy, hai người vượt qua thân phận, lén lút vụng trộm riêng tư.
Về sau Nạp Lan trong một trận chiến bị trọng thương, mắt thấy không sống nổi, phi tử đau lòng tuyệt thực ba ngày, ý đồ “không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.”
Nạp Lan đau lòng không thôi, mới lập di chúc, sai người đem răng cùng tro cốt của mình nung thành bình sứ đầu người, hy vọng vĩnh viễn ở bên phi tử.
Phi tử thương tâm, nhận bình sứ mà hàng đêm đều ôm ấp, rơi lệ. Về sau nàng nhận thấy bình sứ này không đơn giản, luôn cảm thấy hàng đêm, tướng quân đều hiện về ôm mình. Sớm chiều làm bạn như vậy có lẽ đối với họ, là kết cục tốt nhất.
Sau đó, liên quân tám nước vây hãm thành Bắc kinh, phi tử lại bảo về bình sứ, từ trong cung về quê, đồng thời mang theo lượng lớn châu báu, đủ để sống nửa đời còn lại sung túc.
Vạn lần không nghĩ tới, cho dù Nạp Lan tướng quân chết đi, linh hồn vẫn luôn ở trong bình sứ, thời gian vật đổi sao dời, mấy trăm năm vẫn chưa nhạt đi chút tình cảm.
Dựa theo giao kèo trước đó, chúng tôi được mang bình sứ làm thù lao. Nhưng nghĩ lại không thể nhẫn tâm chia rẽ mối lương duyên ngàn năm này, vả lại, mang theo bình sứ bên người, tôi cũng không thể yên thân. Nên cuối cùng, tôi vẫn để bình sứ được an táng cùng phi tử.
Vì chuyện này mà lão Lý giận tôi ba ngày, không thèm để ý. Dù sao mấy chục vạn tệ cứ trơ trơ như vậy đem chôn xuống đất, ai cũng đau lòng. Đừng nói Lý mặt rỗ, ngay cả tôi cũng thấy lòng mình rỉ máu.
Bù lại, gã thanh niên để báo đáp, chọn trong cổ mộ mấy thứ đưa cho chúng tôi. Những thứ này đều từ hoàng cung mang ra, có giá trị không nhỏ, cho nên chúng tôi vẫn gọi là có chút lời lãi. Từ khi dời mộ, gã thanh niên không còn gặp quái sự, có lẽ di tổ tông phù hộ, mang bán chút đồ cổ trong mộ, có một số vốn, về sau hắn trở thành một thương nhân giàu có. Ngược lại, nhà Ngô Thiết Trụ càng ngày càng lụn bại.
Đầu tiên phụ thân của hắn, vì tai nạn xe, thành người thực vật. Mẹ hắn không chịu nổi cú sốc, uống thuốc tự tử. Thậm chí, anh trai duy nhất của hắn, sinh ra một hài tử, cũng không ra hình dạng con người.
Mọi người đều nói do Thiết Trụ làm chuyện táng tận lương tâm nên gặp báo ứng. Lý mặt rỗ từng hỏi qua tôi, nhà hắn có phải bị báo ứng thật không. Tôi chỉ cười không nói. Ai mà biết được, ở nơi sâu xa, có hay không một cặp mắt đỏ lòm đang dõi theo chúng tôi???