Phần 85
Lão già lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Tiểu tử, đừng có đánh trống lảng. Nói ta nghe, có phải ngươi cảm thấy vận mệnh của những kỹ nữ kia rất thê thảm hay không?”
Tôi bất đắc dĩ gật gật đầu.
Lão già im lặng một lúc, sau đó thở dài: “Ngươi giống hệt ông nội của ngươi, đều rất mềm lòng. Ngươi có biết ông nội ngươi chết cũng vì nhược điểm chí mạng này không?”
Nghe lão già nói thế, tôi lập tức nôn nóng, ánh mắt sáng rực nhìn lão chằm chằm: “Ông biết ông nội tôi chết thế nào ư? Có phải bị người ta hại chết hay không? Mau nói cho tôi biết.”
Lão già khoát tay: “Cái này ta không thể nói cho ngươi. Nếu nói cho ngươi biết sẽ vi phạm quy tắc của giới thương nhân âm phủ. Chờ thời cơ chín muồi, ngươi tự nhiên sẽ biết.”
Trong lòng tôi chẳng thể bình tĩnh, hỏi đi hỏi lại lão già nguyên nhân ông tôi chết. Nhưng lão già cứ một mực giữ mồm, mặc tôi hỏi thế nào cũng không nói. Cuối cùng tôi đành bất đắc dĩ từ bỏ.
Lão già bảo tôi đi tới rừng liễu bên ngoài trang trại, bẻ mấy nhành liêu về, mà phải chọn những nhành dài đúng một mét rưỡi, không hơn không kém. Tôi im lặng, không hiểu lão muốn như vậy làm gì.
Với lại, liễu lại có cành dài như vậy ư? Liễu dài một mét thôi đã khó kiếm rồi. Lão già cười, bảo tôi cứ yên tâm, đến lúc đó, khắc sẽ tìm được.
Tôi bấy giờ còn có chút hoài nghi, có phải lão đang đùa cợt tôi không? Có điều cuối cùng tôi vẫn tin, bởi album ông nội tôi lưu lại chắc chắn không giả.
Biết lão già không có ác ý với chúng tôi, tôi liền gọi Lý mặt rỗ tới, cùng tôi với tiểu Nguyệt đi tìm cành liễu.
Chúng tôi hỏi thăm người dân vị trí rừng liễu. Người dân trong thị trấn biết chúng tôi muốn tìm rừng liễu thì ánh mắt nhìn chúng tôi rất lạ, thậm chí có bà cô còn nhiệt tình khuyên chúng tôi chớ nên lại gần đó.
Chúng tôi thấy lạ, hỏi bà cô vì sao, thì bà không nói. Trong lòng tôi lập tức dấy lên một cảnh giác, xem ra lão già không nói thật hết với tôi. Chắc chắn lão giấu diếm tôi gì đó, sở dĩ hắn không tự mình đi làm, cũng không phải là lão sẽ chết, mà rất có thể rừng liễu này ẩn chứa huyền cơ gì đó.
Có điều, cho dù rừng liễu nguy hiểm, nhưng chúng tôi không đi không được.
Tới nơi, tôi mới thấy khu rừng này cũng không lớn, mà cây cối rất có hàng lối, giống như là do người trồng. Nhưng liễu ở đây rất non, chẳng được lâu năm, muốn tìm cành liễu dài một mét còn chẳng có, nói gì tới mét rưỡi.
Lý mặt rỗ cầm thước cuộn đo đi đo lại, cuối cùng chẳng kiên nhẫn được nữa, mắng: “Lão già này chẳng phải đang chơi chúng ta à? Tìm đâu ra cành liễu mét rưỡi? Hay ta cứ tiện tay tách đôi một cành ra?”
Tôi nói không thể được, những cành liễu này là công cụ đêm nay cần dùng đến, không thể qua loa thế được.
Đi một vòng quanh rừng liễu, rốt cuộc cũng tìm thấy một gốc cây già. Gốc cây này lớn tới hai người ôm, nằm bên sườn của khu rừng. Nhìn vị trí cây liễu này, tôi cảm thấy không thích hợp.
Bởi vì cây liễu thuộc âm, bên sườn của rừng liễu thương thường là nơi quỷ khí sinh sôi. Theo lý thuyết, nơi này phải không có một ngọn cỏ mới đúng. Nhưng gốc liễu trước mặt, chẳng những không chết, mà ngược lại cao to nhất, có gì mờ ám trong đó, sợ chỉ có lão già mới rõ.
“Được rồi, tạm bỏ qua chuyện đó, trước mắt mau tìm mấy cành liễu một mét rưỡi đi.”
Thật ngạc nhiên là, cây liễu này, trừ những cành non mới mọc, còn lại hầu hết đều dài khoảng mét rưỡi, mà phía đầu cành, còn có vết tích cắt tỉa.
Nói cách khác, là có người cố tình duy trì độ dài một mét rưỡi của những cành liễu này, không hơn cũng không kém.
Tất cả những chuyện này là ai làm? Hắn làm thế là có mục đích gì?
Chúng tôi bẻ một ít cành liễu, nhìn số lượng vừa đủ, liền bó thành bó vội vàng mang về. Lúc này mặt trời đã ngả bóng, chúng tôi ôm cành liễu đi ra, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạnh, giống như có người ghé vào cổ mà thổi.
Mặc dù cảm giác này rất mơ hồ, nhưng không khỏi khiến tôi tê rần da đầu, chân bất giác bước nhanh hơn.
Tôi cũng không dám quay đầu lại, sợ nhìn thấy cái gì đó, áp lực tâm lý còn lớn hơn. Hơn nửa, còn nghe truyền thuyết gánh ba ngọn dương hỏa trên vai, nếu quay đầu dập tắt một ngọn, sẽ gặp phiền phức lớn.
Tiếp tục đi nhanh về phía trước, đột nhiên tôi nghe tiếng tiểu Nguyệt hét lớn. Vội vàng liếc mắt về phía tiểu Nguyệt, phát hiện nàng ngồi bệt dưới đất, mắt trừng lớn, giống như bị thứ gì đó dọa cho chết khiếp.
Tôi thầm mắng mình sơ ý, sao lại quên nhắc nhở tiểu Nguyệt. Không chút do dự, tôi chạy tới kéo nàng lên.
Nhưng không hiểu sao, tiểu Nguyệt nặng chưa tới năm mươi cân, lúc này lại giống như tảng đá ngàn cân. Bất kể tôi dùng lực thế nào, cũng không cách nào kéo tiểu Nguyệt đứng dậy được.
Hỏng rồi, xảy ra chuyện!
Tôi bị dọa toát mồ hôi lạnh toàn thân, cũng không dám quay đầu xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đành phải gọi Lý mặt rỗ bên cạnh, để hắn giúp một tay.
Nhưng khi quay đầu sang bên cạnh lại phát hiện lão Lý cũng giống tiểu Nguyệt, đầu quay về phía sau, ngồi bệt trên đất, ánh mắt sáng rực nhìn sau lưng, không biết đang nhìn cái gì.
Tôi gọi to hai tiếng, Lý mặt rỗ cũng không có phản ứng. Gặp quỷ ư, chuyện này là sao? Phải chăng là quỷ trong truyền thuyết ‘Ma đóng đinh’
Cái gọi là ‘ma đóng đinh’, chính là người vị quỷ ám vào, thân người như cái đinh, đóng sâu vào trong đất, với sức lực người thường, không thể nhổ người bị đóng đinh ra.
Trời đất, bây giờ nên làm gì? Trước kia có nghe ông nội nói qua về ‘ma đóng đinh’ nhưng lại không biết cách hóa giải.
Bởi vậy tôi đứng chết chân tại chỗ, không biết làm sao. Đúng lúc tôi định gọi điện cho lão già cầu cứu thì lại nghe sau lưng có tiếng tiểu Nguyệt và Lý mặt rỗ kêu lên cứu mạng.
Tôi không kịp suy nghĩ, lập tức quay đầu, phía sau không biết từ khi nào sương mù giăng trắng xóa, cái gì cũng không thấy, tiếng kêu của lão Lý và tiểu Nguyệt truyền tới từ nơi sâu thẳm.
Cảnh tượng quỷ dị này khiến tôi run rẩy toàn thân. Lý mặt rỗ với tiểu Nguyệt vẫn còn đang ngồi bệt trước mắt tôi, vì sao âm thanh của họ, lại truyền tới từ xa xôi trong màn sương mù?
Mà lúc tôi xoay người, sương mù trắng xóa nháy mắt đã bao vây tôi. Tôi thầm mắng một câu hỏng bét, vừa rồi tôi xoay người, một ngọn dương hỏa trên vai chắc đã bị dập tắt. Thật đúng là họa vô đơn chí!
Nhân lúc sương mù còn chưa hoàn toàn bao phủ hết, tôi liền ngồi xổm xuống, khắc ký hiệu xuống đất, phòng trường hợp bị mất phương hướng.
Giờ nên làm gì? Cầu cứu lão già có còn kịp không? Tiểu Nguyệt với lão Lý rốt cuộc đã nhìn thấy gì? Càng nghĩ càng rối, mà càng rối thì càng không nghĩ ra được giải pháp.
Bỗng tôi phát hiện, sương mù dày đặc xung quanh, lại có bóng người mờ mờ đang chậm rãi lắc lư. Thật giống như có rất nhiều người đang đi tới chỗ tôi từ trong sương mù. Mà tư thế của những người này rất kỳ quái, đều kiễng chân đi bằng đầu ngón, cổ rất dài, cái đầu lệch ra. Tôi cố nheo mắt nhìn qua màn sương, nhưng không thể thấy rõ, sương mù quá dày đặc.
“Lão Lý, tiểu Nguyệt, là hai người sao?” Tôi nhìn vào màn sương gọi lớn, hy vọng có tiếng đáp lại. Nhưng hai người rất có thể đã rơi vào trạng thái ma dựng tường, đối với tiếng động bên ngoài hoàn toàn không nghe, cũng không nhìn thấy gì, chỉ có thể đi loạn trong không gian nhỏ do ma quỷ dựng nên.
Tôi thậm chí còn tưởng tượng ra nguy cơ của hai người lúc này lớn thế nào. Nhưng nếu thật sự hai người bị vây trong màn sương kia, mẹ nó, liệu sẽ gặp chuyện quỷ dị gì? Tôi quay đầu nhìn tới vị trí của tiểu Nguyệt và lão Lý, họ vẫn ngồi bệt tại chỗ như cũ.
Trong màn sương, những bóng đen mờ mờ kia nhất thời cũng không tiến tới nữa. Chắc hẳn là do trên vai tôi vẫn còn hai ngọn dương hỏa, cho nên chúng mới không dám lại gần.
Được rồi, chơi một phen đi. Đối phó với ma dựng tường, tôi vẫn có chút mánh khóe. Tôi tùy ý tìm một gốc cây liễu, đào một cái hố dưới gốc, sau đó tiểu vào, đồng thời cắn ngón tay, nhỏ máu vào trong nước tiểu. Cuối cùng nhúng cành liễu vào, vẩy ra xung quanh (dơ vl)
Không ngờ chiêu này lại hữu dụng những bóng đen kia có vẻ sợ hãi, bị nước tiểu văng trúng, liên tục rút lui, mà màn sương cũng dần dần trở nên nhạt hơn.
Tôi mừng rỡ, vội vàng vẩy liễu trong tay nhanh hơn. Chẳng bao lâu, sương mù xung quanh đã tan đi hết, tôi mới thở phào, tới chỗ tiểu Nguyệt và Lý mặt rỗ xem xét.
Tới nơi, tôi lập tức câm nín, đứng bên cạnh tôi nào phải hai người? Rõ ràng là hai gốc liệu trơ trụi, chẳng trách hồi nãy tôi không thể kéo lên được.
Vậy thì tiểu Nguyệt và Lý mặt rỗ thật sự giờ ở chỗ nào? Lúc này, tiếng kêu của tiểu Nguyệt lại vang lên từ đằng xa, hình như là từ chỗ gốc liễu già kia.
Tôi giật mình, vội vàng theo tiếng kêu mà chạy tới. Tới nơi mới phát hiện, tiểu Nguyệt với lão Lý đang nằm ghé vào gốc liễu, hai mắt thất thần, miệng kêu cứu.
Toàn thân tiểu Nguyệt với Lý mặt rỗ đầy bùn, thậm chí trong miệng lão Lý cũng đầy đất. Mà hai cánh tay hắn đang đong đưa, giống như có người tới gần, phải giơ tay đuổi đi.
Tiểu Nguyệt thì không ngừng giật tóc mình, miệng kêu gào tránh ra, tránh ra! Tôi lập tức định tới đó thức tỉnh hai người. Nhưng vừa đi được hai bước, tôi liền cảm thấy trên thân cây liễu già này, giống như có vô số ánh mắt đang theo dõi động tĩnh của tôi.
Tôi không tự chủ được, rùng mình một cái, ngừng bước. Ánh mắt hướng lên phía cây liễu già.
Vừa nhìn lên thân cây, suýt nữa tôi sụp đổ thần kinh. Bởi trên những cành liều, treo lủng lẳng từng cái đầu, tóc tai bù xù, lít nha lít nhít, phải đến cả trăm cái!