Phần 73
Đến nửa đêm, lão hói gõ cửa phòng tôi. Mở cửa ra, thấy lão người đầy mồ hôi, mặt nhăn nhó vặn vẹo, hai tay bịt lấy tai, vô cùng thống khổ.
Tôi biết chắc hẳn âm thanh tụng kinh lại vang lên bên trong đầu hắn. Hít một hơi thật sâu, tôi đỡ lão ngồi xuống, sau đó cười hỏi: “Lão tiên sinh, có phải ngài lại đau đầu?”
“Nói nhảm.”
“Nếu như bây giờ, dùng mười vạn tệ, ma sức khỏe của ngài, ngài có chịu không?” Tôi hỏi.
“Ngươi tống tiền ta?” Ánh mắt gian xảo của lão nhìn tôi.
Tôi vội khoát tay: “Dĩ nhiên không phải, chỉ là so sánh vậy thôi.”
Lão hói trầm mặc một lúc, cuối cùng cắn răng nói: “Chịu.”
“Vậy thì tốt, bữa tiệc hồi tối nay, ngài nhận bao nhiêu phong bì, ngài hãy trả lại.” Tôi nói: “Coi như là dùng tiền đổi lấy bình an.”
Lão hói tức giận kêu lên: “Ngươi nghe lén ta? Làm sao ngươi biết ta nhận phong bì?”
Tôi vừa cười vừa nói: “Là phật châu nói cho tôi biết. Bên trong phật châu có một vị cao tăng, cao tăng có thể tùy ý giám sát ngài.”
Lão hói lập tức sửng sốt, hốt hoảng nhìn xung quanh: “Tại… ở đâu? Sao ta không nhìn thấy? Ngươi chắc chắn đang lừa ta, đúng không?”
Tôi nhùn vai: “Tôi không cần lừa ông, tôi chỉ vì muốn tốt cho ông mà thôi. Nếu quả thật muốn lừa ông, tôi có thể bịa ra một câu chuyện khiến ông tin sái cổ, cần gì chọc tức ông như vậy?”
Cuối cùng lão hói ngán ngẩm thất vọng nói: “Ngươi rút hai mươi vạn trong thẻ của ta, gửi tới địa chỉ này.”
Nói xong, lão hói rút từ trong ngực ra một tấm thẻ ngân hàng, sau đó viết một địa chỉ cho tôi: “Nhớ kỹ, nhất định phải giữ bí mật, tuyệt đối không để người ngoài nhìn thấy.”
Tôi vừa cười vừa nói, tôi đã làm việc thì ngài yên tâm, sau đó dựa theo địa chỉ đi tìm.
Tới một biệt thự xa hoa, tôi gặp một lão nhà thầu, tai to mặt lớn, xem ra có vẻ như vừa cùng nữ nhân nào đó vận động dữ dội, đầu đầy mồ hôi.
Tôi mang tiền đặt trên mặt bàn, hắn lập tức luống cuống, hỏi tôi chuyện gì xảy ra? Có phải ngài chủ tịch chê ít hay không?
Tôi nói không phải chê ít, chủ tịch đã giác ngộ. Cả các ngươi nữa, cũng sớm tỉnh ngộ đi, đừng làm những chuyện mờ ám nữa.
Nói xong, tôi dứt khoát quay người rời đi, tên nhà thầu ngây người đứng tại chỗ không hiểu.
Trở về tới nhà tập thể, lão hói quả nhiên đã hết đau đầu, thậm chí còn đang nhàn hạ xem TV. Thấy tôi trở về, thần sắc nhàn nhã biến mất, thay vào là một vẻ lạnh băng: “Chuyện ngươi làm sao rồi?”
“Tôi đã theo địa chỉ ngài đưa, trả lại rồi.”
“Hừ, thật ra hôm nay dù ngươi không nói, ta cũng định mang tiền trả lại rồi. Chỉ là lúc đó đông người, ta không tiện từ chối hắn thôi, nếu không hắn sẽ coi là không nể mặt hắn.” Lão hói đầu nói.
Tôi vội vàng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, trong lòng tôi hiểu rõ, lão tiên sinh không cần giải thích.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi biết thì tốt.” Sau đó leo lên lầu đi ngủ.
Mấy ngày tiếp theo, tôi thân làm thư ký đi theo lão. Lão quả nhiên trung thực hơn rất nhiều, trước mặt tôi từ chối rất nhiều bữa tiệc mời. Cũng không biết rốt cuộc hắn đã thật tâm hối cải, hay chỉ giả vờ trước mặt tôi.
Đại khái qua khoảng thời gian nửa tháng, lão hói một mực an phận thủ thường, cần cù chăm chỉ, mà liệu pháp của tôi cũng hiệu quả nhanh chóng. Nửa tháng trở lại đây, hắn ngủ yên giấc, không còn nghe những tiếng hòa thượng tụng kinh nữa.
Sau nhưng việc tôi làm, lão hói nói với tôi, đã triệt để hối cải, hắn rất áy náy với những chuyện trước kia từng làm. Chuyện phật châu lần này, coi như đã được giải quyết?
Tôi cười nói, chắc chắn là không vấn đề gì, chỉ cần ngài tiếp tục như vậy sẽ ổn.
Lão vỗ vai tôi, thở dài, giọng nghiêm túc: “Đi cùng ngươi mười mấy ngày qua, ta cảm thấy rất an tâm. Ta sẽ coi đây là một bài học, sau này sẽ cần mẫn làm một vị quan tốt.”
Tôi cười nói, vậy thì tốt rồi. Tôi đi theo ngài cũng thấy rất mệt mỏi. Giờ tôi về tiệm làm ăn, chỉ cần ngài giữ mình trong sạch, sau này cũng khỏi lo gặp âm thanh gì ban đêm.
Vốn dĩ tưởng rằng lần này thật sự đã xong, không ngờ lão hói lại bắt đầu xảy ra chuyện.
Cũng chính là vào buổi tối hai ba ngày sau khi tôi từ biệt lão hói, gã trung niên bỗng nhiên khí thế hung hăng xông vào tiệm tôi, còn mang theo hai cảnh sát.
Tôi bị dọa xanh mặt, vội hỏi có chuyện gì.
Gã trung niên kéo tôi vào trong, dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn tôi: “Không phải ngươi nói, chủ tịch sau này sẽ không bị tiếng tụng kinh quấy rối hay sao? Đêm qua ngài lại nghe thấy tiếng kinh đó, giờ ngài bị tra tấn tới tụ máu não, còn đang nằm trong phòng cấp cứu, trách nhiệm này ai chịu?”
Tôi không nhịn được, suýt thì cười lên, chắc chắn là lão hói kia lại ngứa tay.
Nhưng gã trung niên đang như thùng thuốc súng, tôi mà chống đối với hắn bây giờ, chỉ có chịu thiệt. Cho nên tôi cố kìm nén lòng mình, nói: “Thế này đi, ngươi dẫn ta đi thăm lão tiên sinh, trước tiên ta phải hiểu vấn đề là gì cái đã.”
Gã trung niên lập tức đưa tôi lên xe, thẳng tiến tới bệnh viện nhân dân thành phố.
Lúc chúng tôi tới, lão hói đầu đã qua cơn nguy kịch, đang nằm trong phòng VIP. Nhìn thấy tôi, lão bị kích động đột ngột, một lúc sau mới thở được.
Tôi thì cười lạnh, thầm nghĩ lão tham quan này sao không chết đi cho rồi? Như vậy có phải tôi đỡ phiền toái không.
Lão hói nói: “Ta… ta hoàn toàn theo lời ngươi căn dặn, vì sao… vì sao lại không được việc?”
Tôi hít sâu một hơi, nhìn gã trung niên, nói: “Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có đôi lời muốn tâm sự cùng lão tiên sinh.”
Gã trung niên nhìn tôi nghi ngờ, nhưng lão hói ra lệnh, hắn đành đi ra ngoài.
Tôi kéo ghế, ngồi trước mặt lão hói: “Ngài chắc chắn không làm thêm việc gì trái với lương tâm?”
“Ta… ta thề, tuyệt đối không có làm.” Lão hói thề thốt.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt của lão, sau đó lôi chuỗi phật châu trong túi ra. Nhìn thấy phật châu, lão hói lập tức kích động: “Không phải ngươi nói không tìm được phật châu sao? Sao bây giờ lại trong tay ngươi?”
Tôi cười cười, thực ra đêm đầu tiên ở nhà lão hói, tôi đã theo lời cao tăng chỉ, tìm được phật châu. Nhưng tôi không giao phật châu ra, một khi tôi giao nó ra, lão hói chắc chắn vì cùng đường mạt lộ mà sẽ nghĩ cách tiêu hủy nó.
Trước đó, tôi đã lấy đi công đạo, công đạo lần này tôi sẽ đền bù, nên tôi không ngại phiền phức mang phật châu bên người, hy vọng hắn thật sự hối cải.
Nhưng xem ra, hắn bị giày vò chưa đủ.
“Ngươi đưa phật châu cho ta.” Lão hói kích động nói: “Ta có cách đối phó với nó.”
“Ừm.” Tôi giả bộ thần bí đưa phật châu lên tai, ra vẻ lắng nghe âm thanh bên trong. Sau đó tôi đưa phật châu cho lão hói, nói: “Phật châu nói với tôi, ngài chuẩn bị tiêu hủy nó.”
Lão hói run rẩy bàn tay, phật châu lập tức rơi xuống đất.
Tôi lại nhặt chuỗi phật châu lên, chỉ vào vệt máu trước đó tôi đã lén thoa lên: “Nó nói với tôi, sắp tới ngài sẽ gặp họa sát thân, công đạo tại lòng người, có hủy nó cũng vô ích.”
Lão hói tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt: “Vậy rốt cuộc nó muốn gì?”
“Hiện giờ phật châu không còn là vấn đề nữa, mà vấn đề chính là ngài.” Tôi nói: “Chỉ có tỉnh ngộ hoàn toàn, mới có thể tự cứu lấy một mạng này.”
“Ta đã hiểu.” Lão hói nhìn trân trân lên trần nhà: “Ngươi về đi, ta tự biết phải làm gì.”
Tôi gật gật đầu rời đi, cũng tiện tay mang theo chuỗi phật châu. Hy vọng hắn có thể thực sự tỉnh ngộ.
Mấy ngày sau, Lý mặt rỗ nói với tôi gã thư ký Diệp đã bị bắt. Gã giấu diếm lão hói thu rất nhiều tiền tham ô, bị người nặc danh tố cáo.
Tôi im lặng, chẳng trách lão hói thề thốt là mình không lấy tiền tham ô, thì ra là sai thư ký đi làm. Hắn nghĩ một chiêu này có thể vải thưa che mắt thánh, nhưng lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, phật châu đã biết hết tất cả.
Không bao lâu sau, lão hói cũng tự thú, đem tất cả tội lỗi trước kia khai ra hết, thậm chí còn kéo theo cả một đường dây cán bộ, tạo nên một trận rung chuyển chốn quan trường.
Sau này tôi có ghé thăm lão hói, thấy lão mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn, cả người tràn đầy sức sống. So với lão già trước đó thần sắc tiều tụy hoàn toàn khác nhau.
Tôi hỏi lão, tại sao lại tự thú. Lão khẽ cười nói: “Bởi ta nằm mơ thấy vị cao tăng mà ngươi nói.”
Tôi giật mình, vội hỏi cao tăng nói với lão những gì.
Lão hói thở dài: “Cao tăng chỉ hỏi ta một câu, rốt cuộc ta muốn cuộc sống thế nào? Ta liền nói ta muốn cuộc sống đơn giản, rảnh rỗi thì chơi cờ tướng, rời xa chốn quan trường, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, trồng hoa, ngắm cảnh, kết giao một hai người bạn.”
“Sau đó cao tăng nói với tôi, những điều này không phải có tiền là mua được, trái tim ta đã bị tiền tài che mờ. Tỉnh mộng, cảm giác tội lỗi trong ta rất mạnh, lúc nào cũng văng vẳng câu nói của cao tăng. Cho tới gần đây, ta mới hoàn toàn đả thông tư tưởng, gọi điện cho bên thanh tra, nói hết tội lỗi trước đây ta gây ra. Rõ ràng dù bây giờ trong tù, nhưng cảm giác của ta vô cùng dễ chịu, mỗi ngày trôi qua rất phong phú, ta thấy chưa bao giờ cuộc đời ta lại thanh thản như bây giờ.”
Lão hói nhìn tôi, lỗ rõ vẻ bình thản. Sau đó, vô tình tôi biết được lai lịch của chuỗi phật châu này. Vào thời Nam Tống, có một hòa thượng kỳ quái, pháp danh đạo tế. Đạo tế hòa thượng mỗi ngày đều điên điên khùng khùng, nhậu nhẹt rượu chè, còn viết mấy dòng: “Rượu thịt trôi qua ruột, phật tổ lưu trong lòng.” Kết quả bị chùa đuổi đi.
Nhung hòa thượng biết nhân gian thống khổ, dạo chơi mỗi nơi một thời gian, đều giúp dân chúng địa phương giải quyết khó khăn, lại luôn bênh vực kẻ yếu.
Dân chúng nhìn thấy đạo tế hòa thượng, thì như thấy phật sống, dần dần, tôn xưng ngài là Phật sống Tế công.
Mà chuỗi phật châu trên tay Tế công có tên: Công đạo.
Mỗi người chúng ta, trong lòng đều có một tế công, làm việc thiện, mới có thể không thẹn với lòng mình.