Phần 71
Tôi bảo Lý mặt rỗ hỗ trợ nghĩ cách, hắn nói hắn cũng chịu.
Hai chúng tôi cả đêm không ngủ, gói kỹ phật châu ba lớp, khóa kỹ trong két an toàn, sau đó chờ điện thoại của lão hói.
Nếu như lão gặp phiền phức, tự khắc sẽ gọi cho chúng tôi. Nếu lão không gọi tới, tức là chuỗi phật châu này không ảnh hưởng tới lão.
Mấy ngày sau, tất cả đều bình thường, phật châu nằm yên trong két, lão hói cũng không còn bị âm thanh tụng kinh quấy phá, còn đặc biệt gọi điện khen ngợi tôi.
Cho tới một hôm, phiền phức kéo tới, tôi mới ý thức được chuyện này còn lâu mới kết thúc.
Hôm đó gặp tiểu Nguyệt, thấy nàng không được vui, tôi hỏi nàng thế nào. Tiểu Nguyệt nhỏ giọng nói với tôi, mấy ngày nay cục thuế vụ soi công ty nàng rất chặt, mà nàng cũng phụ trách thuế của công ty một thời gian, trước kia công ty từng có hành vi trốn thuế, nên rất lo bị điều tra.
Nhìn nàng rầu rĩ không vui, tôi cũng đau lòng. Rất nhanh liền nghĩ tới lão hói, lão không phải quản lý thành phố này sao, vụ cục thuế chẳng qua là một câu nói của lão.
Thế là tôi liền bảo Lý mặt rỗ gọi cho lão hói một phen. Lý mặt rỗ nói không vấn đề gì, liền lên đường. Sự tình thuận lợi một cách lạ thường, trong ngày, người của cục thuế ở công ty tiểu Nguyệt rút về hết, công ty còn thưởng cho tiểu Nguyệt một khoản lớn, nàng chia cho chúng tôi, nói rằng chúng tôi đã giúp nàng một đại ân.
Nhưng trong lòng tôi lại thấy hổ thẹn, đây là lần đầu tiên tôi lợi dụng quan hệ làm trái pháp luật.
Tuy nói rằng hiện nay, công ty nào cũng gian lận thuế, nhưng tôi lại không thể giữ mình trong sạch, trở thành đồng lõa. Tôi cả ngày dằn vặt lương tâm.
Chẳng biết bao lâu, trời đã tối, tôi giống như thường ngày, mở một bình rượu, cắt một ít thịt bò, chuẩn bị ăn bữa khuya.
Nhưng không biết tại sao, hôm nay uống rượu lại không có hứng, mới uống vài chén đã hơi say. Tôi cười khổ, xem ra lần đầu làm việc trái với lương tâm thật đúng là tra tấn. Ngay lúc tôi đang buồn bực, ngoài cổng chợt vang lên một tiếng: “A di đà phật.”
Tôi toàn thân khẽ run lên, chột dạ, bởi vì sực nhớ tới chuyện chuỗi phật châu. Hẳn là tôi cũng bị âm thanh cổ quái kia quấy rầy?
Có điều, nhìn ra cửa, chính xác là một lão hòa thượng đang đứng, tôi mới lập tức thở phào. Lão hòa thượng này dáng dấp đầu trộm đuôi cướp, quần áo toàn thân bẩn thỉu, trong tay còn nắm một cái quạt lớn, giống như một tên ăn mày. Chỉ là anh mắt của lão hòa thượng này rất sâu, phảng phất có thể nhìn thấu hồng trần.
Tôi lập tức đứng lên, hỏi lão hòa thượng có chuyện gì?
Hòa thượng cười cười: “Bần tăng tới để xin lại thí chủ một món đồ.”
Tôi khó hiểu, nhìn hắn: “Đồ gì?”
“Có thể vào trong trò chuyện không?” Lão hòa thượng hòa nhã cười.
Tôi liền mời hắn vào trong tiệm, rót cho hắn một chén trà. Lão uống một hơi cạn chén, tay lại chỉ chỉ bình rượu của tôi. Tôi dở khóc dở cười: “Người xuất gia cũng uống rượu?”
Lão hòa thượng nói: “Có gì là không thể? Trong lòng không rượu, ta uống cũng chỉ xem như một chén trà mà thôi.”
Ha ha, lão hòa thượng này rất thú vị, tôi liền rót cho lão một chén rượu. Rượu năm mươi độ, cái chén hai lượng, lão hòa thượng một hơi tu sạch, mặt không biến sắc, giơ ngón tay cái nói: “Rượu ngon, rượu ngon.”
Tôi cảm thấy vui vẻ, xem ra là gặp phải sư hổ mang. Cũng không biết chuyện gì xảy ra, lão hòa thượng tuy toàn thân bẩn thỉu, thỉnh thoảng gãi chân đưa lên mũi ngửi, chắc chắn mọi người đều ghét, nhưng tôi thì ngược lại, cảm thấy hứng thú.
Lão hòa thượng uống liền ba chén, chẳng hề say, vẫn nở nụ cười hiền lành nhìn tôi.
“Lợi hại, lợi hai.” Tôi cảm thán: “Tửu lượng không tệ, một chút đỏ mặt cũng không có.”
“A di đà phật, rượu không say, người tự say, trong lòng không rượu làm sao lại say?” Hòa thượng nói.
Tôi ngơ người một chút, luôn cảm thấy lời nói của hòa thượng ẩn chứa huyền cơ bên trong.
“Tiểu thú chủ xem ra có chút đuối lý nha.” Lão hòa thượng cười nói: “Trong lòng không gian ác, cho nên mới thấy áy náy.”
Tôi bực mình nói: “Ngươi nói gì vậy, lòng ta sao lại có ác tâm?”
“Tốt nhất là không nên có.” Lão hòa thượng nhìn một lượt đánh giá tôi.
“Ngươi rốt cuộc đến đòi ta thứ gì?” Tôi bắt đầu không kiên nhẫn được nữa, luôn cảm thấy lão hòa thượng này nhìn thấu tâm can tôi, vừa rồi hắn nói câu đó, cố ý làm cho tôi chột dạ.
Lão nhàn nhạt chìa tay ra: “Đòi lại công đạo.”
“Công đạo? Cái gì công đạo? Ngươi có ý gì?” Tôi kích động ngồi xuống, phẫn nộ nhìn lão.
“Công đạo của vô số người không có nhà để về, vô số nhân dân bị bóc lột.”
“Hả, ngươi bị điên à.” Tôi la: “Mau đi đi, ta còn tưởng ngươi là một cao tăng, ai dè chỉ là tên tâm thần.”
Lão hòa thượng cười phá lên: “Chỉ cần thí chủ trả lại công đạo, bần tăng sẽ đi ngay.”
Nói xong, lão lại cầm một vốc thịt bò, nhét vào trong miệng: “Đa tạ thịt bì của thí chủ.”
Đến nước này, tôi quả thực bó tay, trong lòng thầm chửi mắng lão, mẹ hắn, từ bệnh viện nào xổng ra.
Tối nay tôi cũng chẳng còn tâm tư bán hàng, dứt khoát đóng cửa tiệm, nghỉ ngơi thật sớm.
Nhưng lăn qua lăn lại, cũng không ngủ được trong đầu tôi cứ nghĩ tới mấy câu lão hòa thượng kia nói mà càng nghĩ, đầu óc lại càng tỉnh táo.
“Lão hòa thượng, phật châu… phật châu, lão hòa thượng.”.
Tôi đột nhiên nhớ tới một điều, lão hói nói chuỗi phật châu này, cuối cùng sẽ trở về. Mà lão hòa thượng lại vừa lúc tới tìm tôi đòi lại công đạo, không lẽ là lão nói tới chuỗi phật châu?
Nếu không phải vậy, trên đời há lại có chuyện trùng hợp như thế?
Đầu óc tôi vội nóng lên, vội chạy tới két sắt, mở ra xem. Tình cảnh trước mắt làm tôi giật nảy mình. Két sắt rõ ràng khóa rất kỹ, nhưng chuỗi phật châu bên trong lại không cánh mà bay.
Không ổn, quả nhiên lão hòa thượng tới để trộm chuối phật châu.
Nhưng hắn trộm bằng cách nào? Hay tôi gặp phải ma?
Tôi sợ hãi, lập tức gọi điện cho Lý mặt rỗ, bảo hắn tranh thủ qua tiệm tôi. Lý mặt rỗ lát sau tới, mặt còn đang ngái ngủ, hỏi tôi hơn nửa đêm còn gọi hắn tới làm gì, có phải có phi vụ nào không.
Tôi kéo lão Lý ngồi xuống, thấp thỏm lo âu kể lại chuyện phát sinh hồi tối cho hắn nghe.