Phần 65
Tiểu Nguyệt vội giải thích: “Vương tổng, ngài đừng nóng giận, nghe Trương ca nói hết đã. Anh ấy là người có bản lĩnh lớn, ngài có nhớ vòng cổ sọ người không? Chính tay anh ấy tìm ra vòng cổ sọ người đấy.”
Về sau tôi mới được biết, thanh niên này tên là Vương Tiểu Thông, là người nhà của giám đốc công ty truyền hình. Hắn biết rõ chuyện dây chuyền xương người, nên tiểu Nguyệt vừa nói ra, hắn liền sửng sốt, tỉ mỉ quan sát tôi, thái độ hòa hoãn đi rất nhiều: “Như vậy ngài có thể nói rõ chi tiết cho tôi được không? Sao bạn gái tôi lại bị máy thứ bẩn thỉu ám lên?”
Tôi gật đầu, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, sau đó hỏi: “Ngươi có để ý sợi dây chuyền vàng, bạn gái ngươi đeo không muốn rời ra? Cho dù tắm rửa hoặc đi ngủ, cũng sẽ đặt sợi dây ở bên cạnh tấm gương. Không biết lúc nàng đặt dây chuyền cạnh gương, có để cho ngươi soi gương không? Hẳn là không rồi.”
Vương Tiểu Thông khóe miệng khẽ giật, hiển nhiên những điều tôi nói là chính xác. Một lát sau, hắn mới mơ hồ hỏi: “Thế nhưng, cái dây chuyền này có quan hệ thế nào với những thứ bẩn thỉu ám lên Thanh Thanh?”
Lý mặt rỗ nói: “Vậy mà ngươi chưa đoán ra à? Thôi để ta nói thẳng cho ngươi. Lúc dây chuyền đặt bên cạnh tấm gương, âm linh trong nó sẽ chạy tới, hiện nguyên hình trong gương, Thanh Thanh sợ ngươi sẽ phát hiện, nên không để ngươi tới gần.”
“Trong dây chuyền kia có âm linh?” Vương Tiểu Thông hét lên một tiếng: “Chuyện này… chuyện này sao có thể? Đây chẳng qua là một sợi dây chuyền vàng bình thường thôi mà.”
“Không phải.” Tôi nói: “Liệu một sợi dây chuyền vàng có làm Thanh Thanh quan tâm thái quá như vậy không? Dây chuyền này ẩn chứa một loại mà lực, có thể khiến người ta mê muội vì nó, giống như kẻ nghiện. Tốt nhất ngươi nên kịp thời giải quyết chuyện này, nếu không hậu quả khó lường.”
Vương Tiểu Thông như có điều suy nghĩ, gật đầu, hắn có vẻ đã tin. Dù sao, chuyện này thực sự kỳ quái.
“Huynh đệ, ngài cho giá đi.” Vương Tiểu Thông đưa cho tôi một điếu thuốc: “Chỉ cần Thanh Thanh có thể trở lại bình thường, bao nhiêu tiền không thành vấn đề.”
Lý mặt rỗ nhìn hắn, ra vẻ khó chịu: “Vương tổng, ta nói, ngươi sao lại si tình với nữ nhân kia như vậy? Với điều kiện của ngươi, theo đuổi một cô gái môn đăng hộ đối, chẳng phải sẽ tạo nên một liên minh gia đình lớn hay sao?”
Vương Tiểu Thông có vẻ trầm ngâm nói, hai người bọn họ là chân ái.
Sau này tiểu Nguyệt mới nói với tôi, cái gọi là chân ái, thực chất là cha của Thanh Thanh có mấy khối tài sản lớn mà thôi.
Tôi nói với Vương Tiểu Thông, muốn giải quyết vong linh bên trong dây chuyền vàng, đầu tiên phải tìm hiểu lai lịch vong linh đó đã. Mà muốn biết được lai lịch của vong linh, cần phải tiếp xúc trực tiếp với sợi dây chuyền.
Vương Tiểu Thông rút hai điếu thuốc, gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi, buổi tối nay, tôi sẽ đánh tráo dây chuyền, mang tới cho ngài nghiên cứu.”
Tôi nói, đó cũng là ý của tôi.
Sau khi quyết định, tất cả mọi người ngồi trong tiệm của tôi chờ đợi. Đúng lúc đó, Thanh Thanh hẹn Vương Tiểu Thông đi dạo phố, nhưng hắn từ chối. Lòng đố kỵ dâng lên, Thanh Thanh liền mắng xối xả, nói rằng chẳng lẽ mình đối với hắn không quan trọng bằng công việc?
Vương Tiểu Thông luống cuống cúp điện thoại, càng cầu khẩn tôi nhất định phải đuổi vong linh kia đi.
Trời rất nhanh đã tối, tôi bảo Vương Tiểu Thông đi tìm Thanh Thanh, nhận lỗi với nàng. Tối nay, nhất định hai người phải ở bên nhau, tuyệt đối không thể để Thanh Thanh phát hiện dây chuyền bị đánh tráo.
Vương Tiểu Thông gật đầu, nói yên tâm đi. Lấy lòng nữ nhân, đối với hắn không thành vấn đề.
Vương Tiểu Thông rời đi, chúng tôi ở trong tiệm chờ điện thoại của hắn. Chẳng bao lâu, hắn đã gọi về, bảo chúng tôi mau tới chỗ Thanh Thanh ở.
Nhiều người sẽ dễ bị phát hiện, nên tôi bảo tiểu Nguyệt và Lý mặt rỗ cứ ngồi chờ ở đây, tôi xách một túi hương xương cốt, một mình lái xe đến cư xá của Thanh Thanh.
Tìm một góc tối yên tĩnh không người, lặng lẽ ngồi đợi. Không lâu sau, xe merc của Vương Tiểu Thông đã xuất hiện tại cư xá, hai người dắt tay nhau bước xuống xe, đi về phía tòa nhà Thanh Thanh ở.
Giữa đường, Vương Tiểu Thông gặp một người quen cũ, liền cùng bắt chuyện vài câu. Vậy mà Thanh Thanh cũng cãi lộn nói Vương Tiểu Thông cùng ả lẳng lơ kia có quan hệ mờ ám, làm hắn vô cùng xấu hổ.
Tôi có chút lo lắng, ngộ nhỡ đêm nay hai người không “ở chung”, kế hoạch chuẩn bị sẽ uổng phí.
Có điều tôi đã đánh giá thấp kỹ năng của Vương Tiểu Thông, chỉ dăm ba câu hắn đã làm Thanh Thanh nguôi giận, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chờ hai người đi vào phòng, tôi cũng đi tới ngoài cửa chờ đợi. Hai người ngọt nhạt vài câu, Thanh Thanh đi tắm. Nhân lúc Thanh Thanh tắm rửa, Vương Tiểu Thông liền đánh tráo sợi dây chuyền, ném cho tôi, ra hiệu mau rời đi.
Tôi một phát bắt được sợi dây, vội vội vàng vàng lên xe, đặt dây chuyền trong bọc hương làm từ xương cốt, đốt hương, giẫm chết chân ga chạy về.
Tôi chạy nhanh như điện, lo lắng nhất là chính tôi bị ảnh hưởng bởi sợi dây chuyền. Vì vậy, để tránh xảy ra sai lầm, tôi cố ý đi đường vòng, qua nhiều nơi mới trở về.
Thỉnh thoảng tôi lại nhìn gương chiếu hậu xem xét hương xương cốt phía sau. Phát hiện hương vẫn cháy bình thường, điều này cũng làm tôi thấy nhẹ nhõm, thầm nghĩ chắc sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng quá bất ngờ, đang đi không biết tại sao trước mũi xe chợt xuất hiện một bóng người. Tôi giật mình đạp phanh, đánh tay lái. Có điều không còn kịp nữa rồi, xe đã đâm vào bóng đen. Tôi hít một hơi thật sâu, dừng hẳn xe. Nhưng vừa dừng xe, sau đuôi xe lại rầm một cái, chiếc audi đi đằng sau đã va vào xe tôi.
Người lái xe bước xuống, chửi ầm lên, không có gì mà lại phanh gấp. Tôi chẳng có thời gian đôi co với hắn, việc cấp bách vẫn là xem tình hình người bị tôi đâm phải.
Nhưng xuống xe tìm, lại không thấy có ai bị đâm, ngay cả dấu vết trên xe cũng không có. Thật là một điềm gở, tôi vội vàng lên xe, tiếp tục chạy về.
Nhưng lái xe audi nhất định đuổi theo tôi bằng được. Đúng lúc này tiểu Nguyệt gọi điện, hỏi tôi tình hình thế nào? Tôi nói đang bị một xe audi đuổi theo. Nàng nói đừng lo lắng, nàng quen đội trưởng đội cảnh sát giao thông, để nàng gọi điện.
Lái xe audi còn đang phách lối kêu gào, thì nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong không dám nói tiếng nào, cũng không bám theo tôi nữa.
Trong lòng tôi bất an, biết rằng bóng đen vừa rồi đâm phải, là do dây truyền tạo ra. Lập tức tôi quay lại nhìn, phát hiện phía trên sợi dây, lại có một bóng đầu người mờ mờ.
Đầu người đầy râu tóc, hai mắt đỏ ọc trừng trừng nhìn tôi. Tôi bị dọa quá mức, nhắm mắt lại, mở ra thì đã không thấy đầu người đâu nữa. Chỉ có dây chuyền vàng nằm lặng yên phía sau, mà hương thì không biết đã tắt từ lúc nào.
Không được!
Tôi mắng một câu, vội lấy bật lửa đốt hương. Vì để cho oán khí bên trong hương có thể áp chế dây chuyền vàng, kính xe tôi cũng không dám hé, trong xe mịt mù khói, làm tôi hoa mắt chóng mặt.
Vất vả kiên trì đến tiệm đồ cổ, tôi xuống xe liền nôn mửa. Tiểu Nguyệt cùng Lý mặt rỗ chạy ra đỡ tôi, tôi bảo Lý mặt rỗ vào xe lấy dây chuyền vàng, cẩn thận nghiên cứu.
Dây chuyền này, nhìn qua cũng không phải thuần kim loại quý. Phản xạ ánh sáng không tốt, chế tác thì thô ráp, tạo hình cẩu thả, nhiều chỗ còn có đốm đen lấm tấm, ẩn sâu bên trong là màu đỏ.
Lý mặt rỗ nói, đây chẳng phải là đồ giả sao? Bởi vàng nhân tạo, theo thời gian sẽ lộ ra màu sắc này.
Nhưng tôi lắc đầu, cảm thấy không phải như vậy. Màu đỏ nhàn nhạt kia, chắc chắn là mấu chốt quỷ dị của sợi dây.
Tôi liền đốt đèn cồn, mang sợi dây nung trên đó. Ngọn lửa màu vàng rất nhanh liền hun sợi dây thành màu đen, nhiệt độ bắt đầu tăng lên, tôi phải đeo găng tay để cầm sợi dây, tiếp tục nung.
Lúc này, bên trong dây chuyền lại phát ra một âm thanh nhàn nhạt. Tôi lập tức vểnh tai nghe, phát hiện có tiếng lộp bộp, giống như hắt nước vào chảo dầu đang sôi.
Tôi bỗng có cảm giác kỳ quái, chuyện này là sao?
“Ôi trời, đổ máu kìa.” Ngay lúc tôi đang vểnh tai lắng nghe, Lý mặt rỗ lại hét lên như vậy. Tôi rất kinh ngạc, vội nhìn kỹ sợi dây chuyền.
Quả nhiên chỗ dây chuyền tiếp xúc với ngọn lửa thẩm thấu ra một vệt máu.
Vệt máu dưới ngọn lửa màu vàng, hiện lên rất rõ rệt, bị đốt dưới nhiệt độ cao như thế, nhưng nó giống như hòa cùng dây chuyền thành một thể. Bất kể lửa cháy như thế nào, giọt máu kia vẫn dán chặt tại dây chuyền, không nhỏ xuống đất.
“Lão Lý, vặn lửa lớn lên.” Tôi lập tức bảo Lý mặt rỗ.