Phần 43
Nữ sinh tóc ngắn kia thì hơi xấu hổ, luôn giữ khoảng cách với chúng tôi.
Không biết tại sao, mỗi khi tôi vô tình chạm ánh mắt của nàng, nàng lại đỏ bừng mặt, sau đó ngại ngùng cúi đầu.
Nam nhân thực sự rất giống song joong ki trong ‘hậu duệ mặt trời’, nên các nữ sinh rất quấn quýt, nhao nhao cùng hắn chụp ảnh. Tôi thoáng thấy có nữ sinh thậm chí còn post ảnh lên baidu, phía dưới kèm theo cap: Tại Phong môn thôn gặp được oppa lạnh lùng, thật vui quá đi! Mọi người mau thả tim, thả tim để có info.
Tôi bất đắc dĩ cười khổ, bởi vì một chút cảm giác nguy hiểm giờ tôi cũng không thấy, cái này, con mẹ nó, có còn là đi tìm vật âm tà không? Có khác gì đi hẹn hò đâu.
Khó khăn cho nam nhân chụp xong ảnh, Lý mặt rỗ cũng yêu cầu chụp chung mấy tấm. Nhưng đám nữ sinh lại nói bộ nhớ không đủ, sau đó nhảy nhảy nhót nhót cầm camera đi trong thôn thám hiểm.
Nam nhân nhìn các nàng rời đi, bất giác thở dài. Tôi hỏi hắn sao lại biểu lộ như vậy, có phải phát hiện cái gì không?
Hắn lắc đầu không nói gì. Chúng tôi lập tức mang theo hành lý, tìm nơi thích hợp đặt chân.
Phong môn thôn, kiến trúc bên trong trải qua bao năm mưa gió, nhưng hầu hết còn chưa đổ nát, quả thực là kỳ tích. Chỉ có điều, các phòng ở đều bị dây thường xuân leo kín, bên trong tối như mực, không nhìn thấy cái gì. Tôi nhớ tới trước kia xem trên mạng, có cái gọi là bát quái Phong môn thôn, quyết định trải nghiệm xem, là thật hay giả.
Tôi quả thực tìm được cái ghế bành mà theo truyện viết, ngồi lên một tháng sau sẽ chết, cũng tìm được một cỗ quan tài, tục truyền mỗi khi trong thôn có sương mù, sẽ nhảy ra một cương thi mắt đỏ.
Cũng không biết đây là thật hay là lời đồn.
Ở đây, tường của các ngôi nhà đều nứt nẻ, mà khe hở lớn đến lạ, cảm giác một trận gió thổi tới sẽ sụp đổ. Cuối cùng chúng tôi tìm được một căn nhà trệt, tình trạng còn tốt một chút.
Bước vào nhà, lập tức mùi ẩm mốc xộc vào mũi. Cổng còn có một bảng hiệu rách nát viết bốn chữ lớn ‘Thảo đường tạ lễ’. Tôi xem qua bản đồ du lịch, nơi này hẳn trước kia là chỗ tổ chức mừng thọ của những bô lão trong làng.
Chúng tôi trải chăn bông ra mặt đất, an vị nghỉ ngơi. Nam nhân móc trong ngực ra một bình trắng nhỏ, nhẹ nhàng đổ một vòng bột màu trắng ở cửa ra vào.
Lý mặt rỗ tò mò hỏi, nam nhân bảo bột này để tránh côn trùng rắn rết bò vào.
Quả nhiên hữu dụng, tôi thấp thoáng thấy một con rắn màu đen bò tới cửa, gặp phải bột trắng liền quay đầu rời đi.
Tôi hỏi nam nhân áo thun, tìm thi châu ở đâu? Hắn lắc đầu nói tạm thời chưa biết, chờ trời tối đi ra ngoài một vòng chắc chắn sẽ có manh mối.
Hắn không phải loại người nói bừa, đã nói chắc chắn có manh mối, khẳng định sẽ không vấn đề.
Đã quyết định hành động ban đêm thì ban ngày phải nghỉ ngơi thật tốt, tích lũy chút thể lực. Tôi và Lý mặt rỗ đắp chăn liền chuẩn bị đi ngủ. Nam nhân thì không ngủ, mà hắn lại ngồi gấp giấy. Tôi hỏi hắn làm gì, hắn nói gấp một ngàn hạc giấy.
Tôi không nhịn được cười phá lên, không nghĩ hắn lại dùng cách này để giết thời gian, cái này chẳng phải việc chỉ nữ nhi mới thích làm sao?
Tôi không nói gì thêm, nhắm mắt lại liền bắt ngủ. Lúc tôi mở mắt, chợt ngửi thấy một mùi hương quyến rũ, làm người ta say mê.
Tôi liền ngồi dậy, lại thấy mấy nữ sinh kia, không biết từ lúc nào đang ngồi cạnh nam nhân tán gẫu. Mặc dù từ đầu tới cuối hắn không biểu lộ cảm xúc, cũng không mở mồm nói chuyện, nhưng cũng không làm giảm hứng thú của các nữ sinh với hắn.
Chỉ có cô bé tóc ngắn kia, vẫn luôn thẹn thùng ngồi gần tôi. Lúc tôi mở mắt, vô tình chạm ánh mắt của nàng, nàng liền xấu hổ cúi đầu.
Tôi bị tiếng cười đùa của mấy nàng đánh thức, không ngủ tiếp được, đành ngồi chơi điện thoại. Một lát sau, nam nhân mở miệng: “Các ngươi là nữ sinh yếu đuối, ban đêm ở lại nơi này, không sợ sao?”
“Không, có mấy người đàn ông các anh bảo vệ, còn sợ gì chứ.” Một nữ sinh trang điểm lòe loẹt nói.
Tôi cảm thấy mùi hương đặc thù này, có lẽ phát ra từ nước hoa giá rẻ trên người nàng.
Nam nhân nói: “Ai bảo các ngươi ở lại, đây không phải là ý kiến hay đâu.”
“Là Tĩnh Tĩnh.” Nữ sinh trang điểm lòe loẹt nói: “Là cô bé tóc ngắn, là người nhỏ tuổi nhất, nói chi bằng ở lại, tìm một chút kích thích.”
Nàng nói một câu mà hai ý nghĩa, tôi nghĩ nàng đang muốn dụ dỗ nam nhân áo thun. Nhưng có điều, hắn chỉ cười nhạt, sau đó mang chỗ hạc giấy gấp được, đưa cho nữ sinh mỗi người một con rồi bảo các nàng đi nghỉ, hắn buồn ngủ.
Nói xong hắn đến cạnh tôi, dùng ánh mắt ra hiệu tôi bỏ điện thoại xuống, đi ngủ. Nhìn ánh mắt hắn, lòng tôi lộp bộp nhảy một cái, luôn cảm thấy hắn có ý gì đó là lạ. Tôi bèn tắt điện thoại, làm bộ nghỉ ngơi.
Mấy nữ sinh vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cũng chẳng làm gì khác, thấy nam nhân nằm nghỉ cạnh tôi, các nàng liền về lều vải của mình. Tôi không ngủ, trong lòng vẫn băn khoăn về ánh mắt của nam nhân.
Tôi biết chắc chắn hắn sẽ còn đánh thức tôi, nói với tôi điều quan trọng.
Quả nhiên, khoảng một giờ, đợi những nữ sinh kia đã say ngủ, hắn dùng tay chọc tôi mấy cái, tôi lập tức mở mắt. Hắn ra hiệu ra bên ngoài, sau đó đứng dậy đi trước.
Tôi liền vội vàng theo sau hắn. Ra ngoài yên tĩnh, tôi lập tức hỏi: “Mấy cô gái kia có vấn đề, phải không?”
Hắn gật đầu: “Vừa rồi, ngươi có ngửi thấy một mùi hương kỳ quái không?”
“Đúng, ngửi thấy, hình như là mùi nước hoa rẻ tiền.”
“Đây không phải là mùi nước hoa. Đây là thi hương.” Nam nhân cười lạnh.
“Thi hương?” Tôi giật mình: “Sao lại có thi hương, thi hương là gì?”
“Cương thi có một mùi hương đặc thù, bọn chúng sẽ dùng loại hương khí này để hấp dẫn người khác, sau đó biến họ thành món ăn cho chúng. Đây cũng như bản năng của động vật.”
Tôi kinh hãi trợn mắt: “Ý ngươi là, mấy cô gái kia… là cương thi?”
“Tạm thời còn chưa xác định được thi hương là phát ra từ cô nào, quanh quản trong tạ lễ thảo đường. Có điều hôm nay, sẽ có ý đồ xấu với chúng ta, cẩn thận một chút.”
“Chờ đã, sao trong tạ lễ thảo đường lại có thi hương?” Tôi không hiểu mà hỏi: “Đây là gian nhà trệt hoang phế lâu ngày thôi mà, ban ngày chúng ta vào còn đầy mùi ẩm mốc.”
Nam nhân nhíu mày hỏi tôi: “Ngươi có biết tạ lễ thảo đường dùng làm gì không?”
“Không biết.” Tôi lắc đầu nói.
“Độn thi! Cũng chính gọi là nghĩa trang.” Hắn nhếch môi.
Tôi nghe xong thì ớn lạnh, không ngờ chúng tôi vậy mà lại ở trong nghĩa trang. Sớm biết là nghĩa trang, có chết tôi cũng không bước vào.
Tôi vội hỏi nam nhân làm sao bây giờ? Tôi cảm thấy không thể ở lại được nữa. Nam nhân lạnh lùng nói:”Tạm thời giả ngu ở lại đây một đêm, khả năng hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn.” Nói xong hắn liền trở về.
Sau khi trở về, tôi không cách nào ngủ lại được nữa. Cứ nghĩ tới việc mấy nữ sinh có thể là cương thi, còn chỗ ở thì là nghĩa trang, thần kinh lại giật liên hồi.
Đương nhiên, lão Lý không hề hay biết, ngủ rất ngon lành, ngáy o o như sấm. Tôi quay người một chút, lấy thiên lang roi giấu dưới người, phòng khi có chuyện không hay xảy ra, lập tức có thể phòng vệ.
Trời gần sáng, tầm khoảng ba giờ, tôi chợt nghe lều vải tiếng kéo khóa, thần kinh tôi lập tức căng thẳng, vểnh tai nghe động tĩnh.
Một nữ sinh mặc đồ ngủ từ trong lều vải đi tới, đứng yên một chỗ chốc lát, sau đó bỗng nhiên gọi tôi một tiếng.
Tôi cả người nổi da gà, không hiểu sao nàng lại muốn đánh thức tôi. Tôi làm bộ đang ngủ, không để ý tới đối phương.
Tưởng tôi ngủ say, nàng dứt khoát đến cạnh tôi, nhẹ nhàng đập mấy cái. Lúc nàng đến gần, tôi rõ ràng ngửi thấy mùi hương đậm đặc, quả thật trên người nàng tỏa ra. Trong lòng càng hoang mang, chẳng lẽ nàng là cương thi. Chưa từng thấy cương thi nào xinh đẹp như vậy…
Lúc này tôi giả bộ cũng không được nữa, chỉ có thể mở mắt, phát hiện người lay tôi dậy là nữ sinh tóc ngắn.
Tôi mơ hồ không rõ thế nào? Nàng lẳng lặng ra dấu im lặng, nhỏ giọng nói: “Ngươi… có thể theo ta ra ngoài hay không, ta có chuyện muốn nhờ giúp đỡ.”
Tôi nhíu mày, gật đầu nói được. Thận trong nhét thiên lang roi vào eo, tôi thận trọng theo nàng ra ngoài.
Tôi đi sau, quan sát nhất cử nhất động của nàng, có điều không nhìn ra điều gì khác thường. Chỉ là bờ mông tròn vặn vẹo, eo thon, cánh tay thuôn dài gợi cho tôi một mỹ cảm không nói được.
Thật khó mà tưởng tượng một cương thi lại như nàng.
Đi ra phía sau nhà, Tĩnh Tĩnh xoay người nhìn tôi, đỏ mặt nói: “Trên chân ta có mấy bóng nước, thật sự là đau dữ dội. Ngươi có thể giúp ta tiêu phá mấy cái bóng nước được không?”
Mẹ nó, gì nữa đây? Nàng bảo ta giúp nàng lấy bóng nước, hay là nàng đang nhắm ta mà phóng hỏa?