Phần 38
Lúc này, ánh mắt của nam nhân lại để ý tới đèn ngọc, hỏi tôi: “Kia có phải vạn thi đăng?”
Chỉ liếc qua một cái mà có thể đánh giá lai lịch của chiếc đèn, trong lòng tôi thầm thán phục. Tôi lập tức gật đầu, nói đúng thế.
Nam nhân như có điều suy nghĩ: “Từ đâu mà ngươi có được vạn thi đăng? Đêm hôm khuya khoắt mang nó ra ngoài, khó trách sẽ xảy ra chuyện.”
Tôi bất đắc dĩ thở dài, bèn mang sự tình mấy ngày nay ra kể cho hắn nghe. Doãn Tiểu Nguyệt còn mang máy quay phim mở cho hắn xem một lượt.
Nam nhân xem xong nhíu mày, hỏi có phải tôi gây thù chuốc oán với người ở Long Tuyền sơn trang hay không?
“Long Tuyền sơn trang?” Nghe hắn nói vậy tôi cũng hồ đồ rồi. Tôi chưa từng nghe qua cái tên này, càng không hiểu ý hắn muốn nói gì.
Tôi vội hỏi hắn, Long Tuyền sơn trang là nơi nào, vì sao hắn lại nói tôi gây thù chuốc oán với người ở đó? Nam nhân hỏi: “Ngươi không biết thật?”
Tôi lắc đầu bảo không. Vốn nghĩ hắn sẽ giới thiệu cho tôi Long Tuyền sơn trang, để tôi có thể thu thập chút kiến thức, ai ngờ hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Không biết cũng tốt, tránh được phiền phức.”
Tôi làm sao mà kìm nén được lòng hiếu kỳ, liền quấn lấy hắn liên tục hỏi. Nam nhân rốt cuộc cũng chịu mở miệng: “Vạn thi đăng này, là đồ vật trong Long Tuyền sơn trang. Long Tuyền sơn trang là gia tộc có tiếng trong giới buôn đồ người chết, nhưng thanh danh lại rất kém cỏi. Nói như thế nào nhỉ, nói là sát thủ thương nhân âm phủ cũng không đủ. Bởi vì bọn chúng tiếp nhận rất nhiều hợp đồng giết thuê, mà hầu hết là giết những thương nhân trong giới này. Thủ pháp ra tay của chúng cũng rất đặc biệt, không hề giống sát thủ thông thường, nổ súng hay chém giết. Mà là đem một vật tà âm hung đến cực hạn bán cho kẻ cần giết, dùng nó để đoạt mạng đối phương. Nếu như hôm nay không gặp ta, hai người các ngươi đã chết tại biệt thự.”
Tôi hít vào một hơi khí lạnh, cảm thấy sởn gai ốc. Tiểu Nguyệt thì có vẻ không tin.
Tôi trước đây cũng từng nghe nói âm gian sát thủ, nhưng luôn cảm thấy bọn chúng cách xa tôi cả vạn dặm, có lẽ cả đời cũng chẳng dính dáng. Nhưng thật không ngờ nhanh như vậy mà tôi lại động phải âm gian sát thủ, hơn nữa suýt chết trong tay chúng.
Nghĩ tới đây tôi cảm thấy tò mò, nam nhân kia sao lại xuất hiện ở đây. Hẳn là đã sớm nhìn ra tôi gặp họa sát thân, bị âm gian sát thủ để mắt tới, cho nên đã chuẩn bị từ trước?
Nam nhân khoát tay nói: “Ta cũng không đến mức lợi hại như ngươi nghĩ đâu. Chỉ là nhận ủy thác của một người, điều tra nguyên nhân cái chết của gia đình kia mà thôi. Không nghĩ tới sẽ trùng hợp gặp các ngươi.”
Tôi vội hỏi hắn, ngôi biệt thự kia rốt cuộc có huyền cơ gì, mà thậm chí đến hắn cũng kiêng kỵ? Nam nhân nói: “Ngôi biệt thự đó không đơn giản, hẳn là đã có rất nhiều người chết trong đó, ngày mai ngươi đi với ta, thăm dò ngọn nguộn xem sao.”
Tôi gật đầu. Doãn Tiểu Nguyệt cũng xung phong nhận việc, đòi đi theo. Nam nhân ngẩng đầu nhìn một chút, muốn nói gì đó, sau cùng cũng không mở miệng, coi như đồng ý.
Tôi biết nam nhân kia ba ngày ba đêm nay chưa chợp mắt, nên bảo hắn vào phòng ngủ nghỉ ngơi một giấc, nhưng hắn không chịu, chỉ ngủ ở sofa một đêm. Mà tôi với tiểu Nguyệt nằm trong phòng ngủ, như thế nào cũng không ngủ được. Tôi là sợ hãi không ngủ được, còn nàng lại là hưng phấn không ngủ được.
Long Tuyền sơn trang? Tôi tự hỏi, cũng không đắc tội với ai mà. Vì sao lại có người thuê âm gian sát thủ đối phó? Phải chăng là kẻ thù của ông nội hay của cha tôi?
Nhưng ông và cha tôi cả đời làm ăn trung thực, sẽ không có kẻ thù. Tôi đắng chát cười cười, cảm thấy bốn chữ Long Tuyền sơn trang như một khối đá, đè nặng trong lòng, khiến tôi hít thở cũng khó khăn.
Trời vừa sáng, tôi rời giường ngủ, thấy nam nhân đang ngồi trên sofa, cảm giác là lạ.
Tôi ra ngoài mua ba phần bánh quẩy sữa đậu nành, ăn qua loa xong, nam nhân bắt đầu hành động. Hắn bảo tôi mang theo con mèo trắng cùng đèn ngọc, hai cái xẻng sắt, cả ba tiến về khu biệt thự.
Tới nơi, nam nhân không trực tiếp đi vào, mà trước tiên lấy điện thoại ra gọi. Không bao lâu, một chiếc Mercedes đậu gần chúng tôi. Mở cửa xe, một gã bụng phệ mập mạp, tóc vuốt keo bóng lộn bước xuống, hẳn là một kẻ giàu xổi.
Đây là người thuê nam nhân kia sao?
Lão mập cung kính đi tới trước mặt nam nhân, hỏi thăm tiến triển. Khi biết được tối qua thất bại, lão mập có chút sợ hãi vội hỏi sẽ không vấn đề gì chứ.
Nam nhân nói, sẽ không, sau đó hắn bảo bọn tôi tiến vào biệt thự.
Lão mập vội vàng gật đầu, sau đó còn cẩn thận hỏi thân phận bọn tôi, có lẽ hắn không muốn quá nhiều người biết chuyện này. Nam nhân qua loa nói một câu: “Trợ thủ.” Lão mập cũng không hỏi thêm, có điều tôi thấy lão nhìn tiểu Nguyệt, ánh mắt có vẻ là lạ.
Tôi dở khóc dở cười, thầm nghĩ Doãn Tiểu Nguyệt đúng là hồng nhan họa thủy, cơ hồ đàn ông đều không thoát khỏi sự cám dỗ của nàng.
Tiểu Nguyệt có vẻ ghét lão mập, cố ý ôm tôi, rất thân cận, đây là lời cảnh báo lão mập, nàng là hoa đã có chủ, đừng có phạm tiện.
Nam nhân dẫn bọn tôi tới thẳng cửa biệt thự, tôi phát hiện mắt mèo ở cửa lớn có vết máu. Vừa định nhắc nhở nam nhân, hắn đã hướng tôi lắc đầu, ra hiệu đừng nói chuyện.
Tôi không hiểu sao hắn lại phải làm vậy, nhưng chắc chắn những việc hắn làm đều có mục đích nên đành im lặng.
Lão mập đi mở cửa, cũng chú ý tới vết máu trên mắt mèo, hoảng sợ nói cho chúng tôi. Nam nhân gật đầu nói: “Xem ra biểu ca của ngươi, cả nhà đã gặp nạn, mà lại chết rất oan. Cho nên mới lưu lại vết máu, đây là điềm cho thấy, họ không báo được thù tuyệt sẽ không bỏ qua.”
Lão mập bỗng toát mồ hôi hột, vừa lau trán vừa hỏi, trên thế giới thật sự có ma quỷ sao?
Nam nhân nói: “Ngươi sao lại quan tâm có quỷ hay không, mà không quan tâm biểu ca sống chết thế nào? Ngươi mời ta tới, không phải mục đích là tìm biểu ca ngươi sao?”
Lão mập lúng túng ho khan một tiếng nói là đúng, biểu ca ta chết như thế nào? Nhìn biểu hiện khác thường của lão, tôi liền hiểu trong lòng lão có quỷ. Biểu ca hắn chết chắc chắn có liên quan tới hắn.
Nam nhân nói tạm thời còn chưa biết, rồi bảo lão mập mở cửa. Lão mập run rẩy mở cửa, dẫn bọn tôi vào trong biệt thự.
Trong biệt thự rất lạnh, tạo cho người ta cảm giác âm trầm. Phòng khách khắp nơi là tro bụi, nhưng có một số chỗ sạch sẽ, nhìn qua giống như được quét dọn một nửa. Nam nhân bảo tôi: “Đốt đèn ngọc lên đi.”
Tôi gật đầu, thắp sáng đèn ngọc. Anh lửa đèn ngọc chậm rãi sáng lên thành màu đỏ, mà lại lệch về một hướng, trong khi rõ ràng phòng khách lúc này không có gió!