Phần 238
Sau khi tiến vào phòng, Lôi Long liền đặt Đại Bạch Hoa trên mặt bàn, theo khuôn phép ngồi cạnh chiếc bàn, nâng hai chén rượu, nói lắp bắp “Nương tử, chúng ta uống một chén rượu giao bôi a?” Sau khi nói xong, Lôi Long chợt nhớ tới cái gì, vội vàng từ dưới mặt bàn móc ra một nhành liễu, nhúng vào chén rượu lắc hai cái, sau đó đưa lên trước mặt.
Bởi vì cách camera hoạt động rất khác với mắt người, mà pixel của camera lại thua xa mắt người, cho nên nhìn qua camera không thấy nữ quỷ. Cho nên tôi chỉ thấy chén rượu đột nhiên nâng lên, dốc xuống trong không trung. Lập tức, một đạo bóng đen dần dần thoáng hiện trên màn hình! Nhành liễu đã bị tôi động tay chân, tôi đã ghép một đoạn gỗ đào lên nhành liễu. Nhành liễu có thể khiến cho nữ quỷ uống được rượu, mà gỗ đào lại có thể khiến nàng hiện hình.
Giờ phút này Lôi Long nhìn thấy nữ quỷ, nhất định là càng rõ ràng hơn chúng tôi, hắn sợ hãi tay cầm chén run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được sợ hãi, uống một hơi cạn sạch. Sau đó, Lôi Long ngoan ngoãn như một cô vợ nhỏ, ngồi ngay ngắn trên giường “Nương tử, thời gian không còn sớm, chúng ta an giấc thôi!” Bóng đen liền làm ra vẻ thẹn thùng, thận trọng bò lên giường nằm xuống.
Lý mặt rỗ khẩn trương hai tay xoa lấy nhau “Bắt đầu rồi, thật sự bắt đầu rồi, má ơi!” Thấy một nữ nhân toàn thân mốc meo nằm bên cạnh, đoán chừng Lôi Long sẽ sinh ra chướng ngại tâm lý rất mãnh liệt a? Không biết đời này còn có thể “cứng” được hay không.
Nữ nhân vươn tay kéo lấy tay Lôi Long, muốn kéo hắn nằm xuống. Lôi Long đành phải làm theo. Bóng đen từng chút một bò lên người Lôi Long, định cởi quần áo của hắn. Đúng lúc này, Lôi Long như chợt nhớ ra cái gì, vội vàng nói “Đúng rồi nương tử, ta có lễ vật muốn tặng nàng.” Nói xong, Lôi Long liền vội vội vàng vàng từ trên giường bò xuống đến, từ gầm giường lấy ra Đào Hồn Hoa “Nương tử, tặng cho ngươi.” Nữ nhân thẹn thùng không thôi, giờ phút này nét mặt của nàng hẳn là rất ngọt ngào a? Nàng thẹn thùng duỗi tay, cầm lấy Đào Hồn Hoa, đưa lên quan sát kỹ.
“Chạy!” Tôi ra lệnh qua tai nghe. Lôi Long nghe được thanh âm của tôi, không chút do dự chạy ra ngoài. Nữ quỷ kinh hãi, vội vàng xuống giường định đuổi theo. Tôi lập tức chạy vội ra, chờ Lôi Long chạy ra liền dán Địa Tạng Vương Bồ Tát Phù lên cửa, rồi đóng chặt cửa lại.
Trong nháy mắt nữ quỷ va vào cửa, phù chú tạo nên tác dụng phóng ra quang mang màu vàng hình chữ Vạn. Quang mang này tựa hồ ẩn chứa sức mạnh cường hãn, đẩy nữ quỷ bật ngược trở lại. Nữ quỷ thất kinh, ý thức được mình trúng kế, kêu lên thảm thiết thê lương như quỷ khóc sói gào, trong lòng tôi không khỏi thương tiếc.
Nữ quỷ không cam tâm bị khóa trong phòng, lần nữa hung hăng đánh về phía cửa. Không ngờ lần này phù chú lại không có tác dụng, phù chú lần nữa phóng ra quang mang màu vàng nhưng yếu hơn rất nhiều, không những không thể đẩy ngược nữ quỷ mà còn nhanh chóng bốc cháy.
Nữ quỷ hung mãnh vọt tới phòng khách, bi thương rống lớn “Tướng công, tướng công ở đâu?” Khi nàng cảm nhận được dương khí trên người chúng tôi liền lao tới như bay. Nhưng khi nữ quỷ còn chưa vọt tới, Đào Hồn Hoa rốt cục đã có tác dụng. Tôi thấy rõ ràng Đào Hồn Hoa lóe sáng, ngay sau đó một cỗ khí tức từ trong Đào Hồn Hoa phóng ra, trong nháy mắt bọc lấy nữ quỷ.
Nữ nhân thất kinh, dương khí mãnh liệt làm nàng đứng không vững. Nàng muốn vứt bỏ Đào Hồn Hoa, nhưng Đào Hồn Hoa một khi dính vào quỷ thì đâu dễ dàng vứt bỏ như vậy? Mặc cho nữ quỷ giãy giụa như thế nào, Đào Hồn Hoa vẫn bám chặt lấy.
Dương khí mãnh liệt hình thành một vòng xoáy, vòng xoáy có năng lượng cường đại, như phong quyển tàn vân (gió cuốn tan mây) thôn phệ hồn phách nữ quỷ. Nữ quỷ hoảng sợ la to, thân thể của nàng dần dần bị dương khí nuốt chửng, bắt đầu từ từ biến mất từng chút một, bắt đầu từ dưới chân lên.
Mà khi dương khí thôn phệ thân thể nữ quỷ, dung mạo của nàng dần dần biến hóa. Mới đầu toàn là nấm mốc, đến cuối cùng lại từ từ trở lại bình thường, trên mặt nấm mốc dần dần tan biến, lộ ra làn da đẹp đẽ. Đến khi nấm mốc hoàn toàn biến mất, nữ quỷ cũng chỉ còn lại nửa thân trên lõa lồ, gương mặt thật của nàng làm chúng tôi trợn mắt hốc mồm!
Đó là một gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, da trắng nõn nà, mặt như hoa đào, hai mắt hàm ẩn nét vũ mị, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ mở, vì thống khổ mà chau mày, nhưng bộ dáng thống khổ này lại càng làm cho người khác thương yêu. Khóe mắt nàng rơi xuống hai hàng nước mắt, thanh âm đáng thương vô cùng, không còn là tiếng quỷ khóc sói gào như trước “Tướng công, tướng công cứu mạng a.”
Lý mặt rỗ nhịn không được thở dài “Chúng ta có phải có chút quá đáng rồi không?” Vong hồn cũng là sinh mệnh, cho dù bọn chúng đả thương người sống, người sống cũng không có quyền đánh chúng hồn phi phách tán. Nhưng tôi biết, cho dù bây giờ cứu nàng, nàng cũng không duy trì được bao lâu, cuối cùng vẫn sẽ hồn phi phách tán mà thôi, chi bằng cho nàng được giải thoát thống khoái.
Lý mặt rỗ nói “Nàng dường như có di ngôn muốn nói, hay là để nàng nói hết đã?” Tôi gật đầu, nàng đã như vậy, chỉ còn lại một tia tàn hồn, đối với chúng tôi cũng không còn nguy hiểm. Cho nên tôi chín bỏ làm mười, đi lên nắm lấy Đào Hồn Hoa. Vòng xoáy trong khoảnh khắc tan thành mây khói, nữ quỷ lập tức nằm co quắp trên mặt đất. Thân ảnh của nàng đã mờ dần. Tàn hồn là dạng sinh mạng không đầy đủ của u linh, cho nên thân thể thường sẽ không trọn vẹn. Nữ quỷ thoi thóp trên mặt đất bắt đầu rơi lệ.
“Mệnh của ta thật khổ.” Nữ quỷ nhẹ nhàng nức nở “Vì sao các ngươi lại đối với ta như vậy, vì sao?” – “Ngươi còn có lời gì muốn nói.” Tôi hừ lạnh một tiếng “Tranh thủ thời gian nói lời cuối cùng đi!” – “Di ngôn?” Nữ quỷ thê lương cười “Các ngươi đã làm ta tỉnh lại, vì sao lại đánh cho ta hồn phi phách tán. Ta chỉ là muốn no bụng mà thôi, các ngươi tại sao lại làm như vậy?” Tôi nói “Điều ngươi không nên làm nhất là đả thương người! Luân hồi báo ứng mà thôi.” – “Báo ứng? Ha ha, ha ha.” Nữ quỷ nói “Sao lại có báo ứng? Ta đã cứu hắn. Hắn sẽ chết, tử kỳ của hắn sẽ sớm tới, là ta cho hắn hy vọng được sống tiếp, thế nhưng các ngươi lại không quý trọng…”
“Là ý gì?” Tôi nhíu mày, không rõ nàng muốn nói gì. Nàng nét mặt thê thảm nhìn tôi, lệ rơi đầy mặt, không nói một lời. Rất nhanh, nàng hóa thành sương mù, tan thành mây khói. Tôi nhẹ nhàng thở ra, nhưng nội tâm vẫn tràn đầy nghi hoặc, những lời vừa rồi rốt cuộc có ý gì?
Lôi Long lập tức đi tới nhìn gian phòng trống rỗng, nơm nớp lo sợ hỏi “Đại sư, sao rồi, nàng chết chưa?” Tôi gật đầu, nghi ngờ quan sát Lôi Long. Nhưng cũng không nhìn ra manh mối gì, tôi bèn lấy rượu mà vừa rồi nữ quỷ uống còn thừa bôi lên mí mắt, lại tiếp tục quan sát Lôi Long.