Phần 237
Vợ của vị bằng hữu kia đã rời đi, giờ đây Lôi Long đang nằm co quắp trên mặt đất, thở hổn hển. Tôi vội vàng đỡ hắn lên, hắn đã không còn sức để bước đi, chỉ hơi nhúc nhích đã kêu thảm. Tôi gỡ áo hắn ra nhìn một chút, nửa người trên đã mọc đầy nấm mốc, thậm chí đã bắt đầu biến thành màu đen, trông như một khối thịt heo phơi nắng hơn một tháng, nhìn rất buồn nôn. Dịch mủ không ngừng chảy qua làn da khô nứt, tỏa ra một mùi hôi thối kinh khủng.
Lý mặt rỗ nhìn thấy bộ dáng này, toàn thân run rẩy, có lẽ là liên tưởng đến cái mông của mình chăng? Lôi Long hữu khí vô lực hỏi “Đại sư, có thể… Có thể đồng ý một yêu cầu của ta không?” Tôi hỏi hắn có yêu cầu gì. “Ta biết… Ta biết ta rất có thể sắp chết.” Lôi Long nói “Đối phương quá lợi hại, ngài khả năng… Khả năng không phải là đối thủ của nàng. Vạn nhất… Vạn nhất ta chết đi, ta hy vọng ngài… hy vọng ngài có thể siêu độ cho ta, để ta được chuyển thế đầu thai, đừng để ta bị nữ quỷ dây dưa, ta thật không muốn sau khi chết lại bị hành hạ như thế này.” Lôi Long đã triệt để tuyệt vọng.
Tôi vội vàng an ủi “Yên tâm đi, có ta ở đây ngươi sẽ không sao.” Lôi Long bất đắc dĩ thở dài, hắn vẫn chưa tin tôi, hỏi tôi có cách gì. Tôi nói “Cứng không được thì chúng ta chỉ có thể mềm! Cụ thể thế nào ta không thể nói cho ngươi biết, đến lúc đó ngươi nghe lệnh ta là được.” Lôi Long chật vật nhẹ gật đầu “Đại sư, nói thật, ta đến nước này, đạo lý chết sống có số ta vẫn có thể ngộ ra. Tính mạng của ta ở trong tay ngài, ngài xem tình hình mà xử lý đi! Có thể giải quyết thì giải quyết, nếu không giải quyết được thì cho ta được thống khoái. Nói thật, nhìn toàn thân mốc meo, ta cũng ghê tởm a.”
Tôi nói vậy được rồi, tối nay cứ nghe lời tôi. Tôi lúc này bắt đầu bố trí. Tôi muốn bố trí gian phòng này thành phòng kết hôn, đương nhiên là phòng kết minh hôn, cho nên trong hôn lễ hết thảy đều dùng đồ màu trắng. Cổng dán câu đối màu trắng: “Thiên địa hữu giới cát hôn hiểu, ái tình vô biên khóa âm dương” (Trời đất chia hai giới, trời sáng sẽ phá tan hôn lễ, tình yêu vô biên vượt âm dương – dịch giả)
Câu đối này là tôi nhờ một lão tiên sinh viết, đó là người chuyên chủ trì minh hôn, tôi còn nhờ người đó chỉ giáo một chút yếu tố trong việc kết minh hôn. Sau đó tôi liền bố trí phòng kết hôn. Trong phòng bày toàn cờ trắng, lại có hai cái ghế dựa, trên mỗi cái ghế đặt một khung ảnh. Khung bên trái, tự nhiên là Lôi Long. Khung còn lại là của nhà gái, nhưng chúng tôi không biết tướng mạo đối phương, chỉ có thể tìm một tờ giấy trắng thay thế.
Trên khung che kín hoa trắng, ảnh đen trắng chụp Lôi Long gầy trơ xương, hai mắt vô thần, nhìn có chút dọa người. Trên vách tường thì dán mấy bức họa, theo thứ tự là Chu Nguyên Chương, Nguyệt lão và đầu trâu mặt ngựa. Đây đều là tôi mua từ chỗ lão tiên sinh đó. Chu Nguyên Chương đại diện cho trưởng bối nhà gái, dù sao nhà gái sống ở thời Chu Nguyên Chương, nếu không tìm được cha mẹ cô dâu thì chỉ có thể để Chu Nguyên Chương thay thế. Nguyệt lão thì khỏi cần nói, là người tác hợp nhân duyên. Về phần đầu trâu mặt ngựa là nhân chứng, sau khi kết thành minh hôn, đôi bên bất luận sinh lão bệnh tử, mối quan hệ này không thể xóa bỏ.
Trong phòng ngủ, màn lẫn thảm cũng đều đổi thành màu trắng, hết thảy bố trí xong, tôi liền lẳng lặng chờ đêm xuống. Rất nhanh, sắc trời đã tối đen. Tôi đem Chiêu Hồn Phiên (phướn gọi hồn) trước đó giấu dưới gầm giường ra, phía trên treo đầy chuông gió, một trận gió nhẹ thổi tới, chuông kêu đinh đinh đang đang không ngừng. Cặp kim uyển kim khoái bày dưới Chiêu Hồn Phiên, như thế càng dễ dàng triệu hoán oán linh hơn.
Chờ đến đúng thời điểm, tôi cầm Chiêu Hồn Phiên, đứng cạnh kim uyển giọng nặng nề nói “Hôm nay ta trao sính lễ cho ngươi, đôi bên tự nguyện kết thành minh hôn! Căn cứ ngày sinh tháng đẻ nhà trai, lúc này thành hôn, thời cơ thích hợp, ngươi còn không mau mau ra thành hôn?” Nói xong, tôi nhìn Lý mặt rỗ gật đầu, lão Lý lập tức cầm kim khoái, bắt đầu đinh đinh đang đang gõ lên kim uyển.
Theo một trận tà phong từ trong kim uyển thổi ra, chuông gió trên Chiêu Hồn Phiên lập tức kêu lên không ngừng. Lôi Long lập tức cung kính quỳ gối trước hai cái ghế dựa, sau khi Lý mặt rỗ tắt đèn trong phòng, tôi thình lình phát hiện bên cạnh Lôi Long cũng có một thân ảnh đang quỳ. Thân ảnh kia mặc trường bào, nhưng vẫn lộ ra dáng người thướt tha, đối phương quỳ rất gần Lôi Long, cơ hồ là vai chạm vai.
Lôi Long nhịn không được, quay đầu nhìn qua bên cạnh, cũng không biết có phải bị tướng mạo cô gái làm cho sợ hãi hay không, lập tức toàn thân bắt đầu co quắp. Tôi cũng rất muốn nhìn qua chân diện mục của nữ nhân này, nàng hẳn là giống như Phượng tỷ, xấu đến mức không lấy được chồng a? Nếu không làm sao có chấp niệm mạnh như vậy, trở thành oan hồn cũng phải tìm bằng được phu quân?
(Phượng tỷ: Cô gái có nhan sắc không được xinh đẹp, chỉ cao 1m46 nhưng in tờ rơi tuyển bạn trai yêu cầu rất cao. Việc này đã thành meme trên mạng vào năm 2012. Link bên dưới. – Dịch giả)
“Hôm nay chính là ngày hoàng đạo, hai vị dù âm dương cách trở, lại có duyên mà chưa phân định, hôm nay đặc biệt tổ chức nghi thức minh hôn, từ nay về sau, trừ phi đôi bên hồn phi phách tán, nếu không duyên phận vĩnh viễn bất diệt. Nhất bái thiên địa.” Tôi cao giọng hô. Lôi Long run rẩy khom lưng bái, nữ nhân kia cũng lập tức bái. “Nhị bái cao đường.” Tôi hô. Hai người lần nữa hạ bái. “Phu thê giao bái.” Bọn họ xoay người, mặt đối mặt cúi lạy.
Lôi Long tựa hồ không dám nhìn thẳng vào nữ nhân, dứt khoát thống khổ hai mắt nhắm nghiền. Mà tôi giờ phút này cũng đã trông thấy chân diện mục của nữ nhân, vừa nhìn lập tức trợn tròn mắt. Nàng nào có gương mặt a, trên mặt chi chít mọc đầy nấm mốc trắng xóa, nhìn không thấy chút nào da thịt. Chỉ lộ ra một đôi mắt đen tuyền, tản ra quỷ dị quang mang. Tôi đột nhiên thấy hai người này rất xứng đôi, đều là người mốc meo toàn thân.
“Đưa vào động phòng!” Nghi thức thì vẫn phải làm, tôi không có thời gian nhìn kỹ nữ nhân, cao giọng hô một tiếng. Lôi Long nơm nớp lo sợ đứng lên, dỡ xuống vòng hoa trắng Đại Bạch Hoa trước ngực. (1 Dạng hoa cưới chú rể hay đeo. Thông thường là hoa đỏ nhưng vì là minh hôn nên chọn hoa trắng như trong lễ tang – dịch giả) Đại Bạch Hoa có buộc một sợi dây đỏ, nữ nhân lập tức tóm lấy sợi dây, thái độ thẹn thùng, đi từng bước nhỏ theo sau Lôi Long. Hai người vừa tiến vào phòng, một trận gió lạnh thấu xương thổi tới đóng cửa lại.
Lý mặt rỗ lập tức vui vẻ “Từng thấy cưới gà cưới chó, vẫn chưa thấy cưới quỷ bao giờ, đi, chúng ta đi nhìn trộm xem!” Tôi lập tức ngăn hắn lại, giờ là lúc mấu chốt ảnh hưởng thành bại, ngàn vạn lần không thể vì thỏa mãn mong muốn nhìn trộm của Lý mặt rỗ mà đắc tội đối phương. Tôi và Lý mặt rỗ đi vào toilet, tôi để ở đó một cái camera.
Lý mặt rỗ khoái chí “Không ngờ ngươi đã sớm chuẩn bị a, nhìn trộm mà còn quang minh chính đại như vậy.” – “Có nghiêm túc không?” Tôi lúc này khẩn trương đến nỗi trán toát mồ hôi lạnh, dù sao nhiệm vụ tối nay mười phần khó khăn, chỉ cần thoáng vô ý, Lôi Long sẽ mất mạng, nữ quỷ cũng sẽ giận lây sang chúng tôi, nấm mốc trên người Lý mặt rỗ cũng vĩnh viễn không khỏi được. Tôi nhìn chằm chằm camera, nháy mắt một cái cũng không dám.