Phần 229
Dạ Long Đạm sau khi bị Bạch Mi thiền sư bổ ra làm đôi liền tan thành nước. Bạch Mi thiền sư liền ném vào lò lửa, đốt đi không còn một mảnh. Lý mặt rỗ mặc dù được chúng tôi cứu về, nhưng hồn phách vẫn bị ảnh hưởng, cả ngày chóng mặt, đi đường cũng thấy không khỏe. Như Tuyết liền mỗi ngày đều bên cạnh hắn, tận tâm tận lực chăm sóc hắn, đến khi hắn đã khỏe lại hoàn toàn nàng vẫn không muốn rời đi.
Như Tuyết một lòng chăm sóc cuối cùng đã cảm động được Lý mặt rỗ như cục đá vừa xấu lại vừa cứng, thái độ của hắn đối với Như Tuyết đã dần hòa hoãn. Trương Ái Linh từng nói cách tốt nhất để quên một người là thời gian và niềm vui mới. Tôi cảm thấy nếu hai người họ cứ thế tiến triển thì không bao lâu, Lý mặt rỗ hẳn là có thể thoát khỏi nỗi đau mất vợ.
Sau khi việc này không bao lâu, tôi và Tiểu Nguyệt bắt đầu cân nhắc đến chuyện đính hôn. Chúng tôi đã hiểu nhau rất rõ, có thể cảm nhận sâu sắc được sự quan tâm của đối phương, tình cảm đã chín muồi. Ngày hôm đó tôi chụp xong ảnh cưới sau đó đưa Tiểu Nguyệt trở về, liền lê thân thể mỏi mệt đi về nhà. Về đến tiệm đồ cổ, xa xa đã nhìn thấy một người ngồi xổm trước cửa tiệm! Tôi vô thức cho rằng lại sắp có mối làm ăn, mặc dù tôi cũng không muốn trước khi kết hôn tiếp tục dính líu đến âm vật nhưng đối phương đã đến tận cửa, tôi cũng không tiện cự tuyệt… Nếu không sẽ ảnh hưởng danh dự.
Tôi vừa đi tới, phát hiện đối phương đang ngồi xổm mà ngủ. Mà người này ăn mặc rất kỳ quái, một thân áo bào đen, mặt cũng bị một lớp vải sa đen che chắn, chỉ lộ ra đôi mắt. Trên tay còn đeo găng, căn bản không thể phán đoán đối phương là nam hay nữ? Ăn mặc kỳ quái như thế, lại ngồi trước tiệm của tôi, hẳn là ăn mày? Gọi hai tiếng không được, tôi đành dùng chân nhẹ nhàng đá hắn một chút “Uy, tỉnh, tỉnh!”
Tôi đá hai cước, hắn mới mở to mắt, vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng hỏi “Ta ngủ bao lâu rồi?” – “Ta nào biết.” Tôi tức giận nói “Đây là tiệm của ta, còn phải làm ăn nữa, ngươi muốn nghỉ ngơi thì đi tìm nhà trọ đi.” Nói xong, tôi liền đuổi hắn đi. Ai biết hắn không chịu đi, trêu chọc nói “Tiệm là của ngươi, nhưng trước cửa tiệm cũng là của ngươi sao? Ngươi có sổ đỏ của phần đất này sao? Hôm nay ta ngủ ở đây!”
Mẹ nó, tôi ý thức được mình gặp phải lưu manh rồi, đây là loại xin tiền biến tướng, lập tức tức giận lấy ra một tờ một trăm tệ, vứt xuống trước mặt hắn “Cút đi!” Ai ngờ hắn lại cười lạnh một tiếng, sau đó lấy ra hai tờ một trăm tệ “Cho ngươi, xem như phí ta ở tạm đi! Ta đi không nổi nữa, cảm thấy ngủ ở đây rất dễ chịu.” Nói xong hắn lại yên tâm thoải mái nhắm mắt ngủ.
Tôi dở khóc dở cười, tên này thật kỳ quái, cũng không phải là không có tiền ở nhà trọ, mà lại vẫn cứ ở đây, thật là phiền lòng. Tôi rất tức giận, tâm tình vui vẻ cả ngày tan thành mây khói, dứt khoát không để ý tới hắn nữa, đi vào trong tiệm rồi khóa cửa lại.
Mặc dù bị thợ chụp ảnh quay cho cả ngày, thân thể rất mỏi mệt, nhưng tôi lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được. Đoán chừng ai từng trải qua cũng đều lo lắng đi? Ngẫm lại ngoài cổng còn có một người kỳ quái, mà lại mình lại không biết hắn ta có mục đích gì… Tôi càng nghĩ càng lo lắng, cuối cùng dứt khoát đi ra cửa, cùng đối phương ầm ĩ một trận, đồng thời uy hiếp hắn nếu như còn dám ngủ ở cửa tiệm, tôi sẽ báo cảnh sát. Vừa nhắc tới báo cảnh sát, hắn liền sợ hãi, bất đắc dĩ lắc đầu sau đó xoay người rời đi.
Tôi cũng nhẹ nhàng thở ra, liền trở về ngủ tiếp. Nhưng ngủ đến ba giờ sáng chợt bị chuông điện thoại đánh thức. Tôi mơ mơ màng màng cầm điện thoại, tức giận đầy mình mà hỏi ai đó. Điện thoại truyền đến giọng Tiểu Nguyệt “Trương ca, ca ca đã ngủ chưa?” Tôi ngáp thật dài, nói còn chưa ngủ, sao vậy. “Ca ca qua đây một chút đi.” Thanh âm của nàng tràn ngập sợ hãi “Trước cửa nhà ta có một người kỳ quái, cứ ngồi xổm ở đó mà ngủ, làm ta sợ muốn chết!”
Tôi nhíu mày, trong lòng hiện ra một tia dự cảm bất tường, tôi cảm thấy người Tiểu Nguyệt nói chính là kẻ bị tôi đuổi đi. Tôi hít sâu một hơi, ép mình tỉnh táo lại, tự nói với mình không thể kinh hoảng, tôi mà luống cuống, Tiểu Nguyệt sẽ càng sợ hãi. “Tiểu Nguyệt, đừng sợ, khóa kỹ cửa sổ lại, tuyệt đối đừng ra ngoài, nói cho ta biết người kia có gì đặc biệt?” – “Mặc quần áo màu đen, ngồi xổm trước cửa không nhúc nhích, không biết đang làm gì. Thỉnh thoảng còn nhìn vào trong nhà ta, ta sợ lắm, ca nói người này có phải xã hội đen không?” Tiểu Nguyệt hỏi. Tôi nói “Nàng đừng manh động, bây giờ ta sẽ đến xem xem! Yên tâm, không phải cứ mặc đồ đen thì là xã hội đen.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi tức đến thất khiếu bốc khói, tên vương bát đản kia vừa bị tôi đuổi đi, sao lại chạy đến nhà Tiểu Nguyệt? Mẹ nó, không giáo huấn hắn sau này còn làm bạn trai Tiểu Nguyệt thế nào đây? Tôi vội vàng mặc quần áo tử tế, gọi cho Lý mặt rỗ, vạn nhất tên kia thật sự là xã hội đen, nếu động thủ có nhiều người tự nhiên là có lợi.
Đến nhà Tiểu Nguyệt tôi phát hiện quả nhiên chính là người áo đen kia. Tôi giận tím mặt, xông lên tung một cước đạp cho hắn tỉnh dậy “Uy uy uy, tỉnh lại cho lão tử!” Người áo đen mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn tôi “Sao lại là ngươi, đồ âm hồn bất tán!” – “Khốn kiếp!” Người này thật đúng là cưỡng từ đoạt lý (mồm mép ăn người), tôi tức giận nói “Đây là nhà ta, ngươi ngồi xổm trước cửa là có ý gì?” Hắn ngơ ngác một chút “Đây cũng là nhà ngươi? Khoác lác! Một tiểu lão bản (ông chủ nhỏ) có thể ở biệt thự sang trọng như vậy? Cắt! Diễn tốt lắm!”
Lý mặt rỗ bị tôi đánh thức lúc nửa đêm, vốn là oán khí xung thiên, bây giờ bị tên khốn này tỏ thái độ khó chịu lập tức giận tím mặt “Lão đại, đừng phí lời, theo quy củ cũ, chặt một cái chân!” – “Cắt! Ít dọa người thôi.” Người áo đen cười lạnh nói “Giả mạo xã hội đen ư, lúc lão tử tung hoành các ngươi còn chưa mặc tã đâu.” Lý mặt rỗ hừ lạnh một tiếng “Thật sao?” Nói xong, không chút do dự lấy ra cây phớ (dao bổ dưa hấu) đã chuẩn bị sẵn, cầm trên tay ước lượng một chút “Vậy thì phế chân trái đi.” Ngay sau đó, cây phớ đưa lên nhắm đùi người áo đen hung hăng chém tới.
Người đó quả nhiên sợ hãi, nhảy dựng lên, trong miệng vẫn hùng hùng hổ hổ “Mẹ nó, tìm chỗ ngủ một giấc lại bị hai tên hỗn đản quấy rầy.” Mặc dù không cam tâm, nhưng người áo đen cũng không dám tiếp tục ở lại, hùng hùng hổ hổ liền xoay người rời đi. Thấy hắn đi rồi, Tiểu Nguyệt lúc này mới nơm nớp lo sợ đi ra “Người này vì sao ăn mặc kỳ quái như vậy? Làm ta sợ muốn chết, toàn thân áo đen chỉ lộ hai con mắt.”
Nàng cũng không dám một mình tiếp tục ở lại biệt thự, tôi bảo nàng cùng tôi về tiệm. Bị tôi cảnh cáo, người áo đen chắc không dám trở lại nữa đi? Dù hắn rời đi, trong lòng tôi vẫn đầy nghi hoặc, tên kia rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải vì tiền, tựa hồ đối với chúng tôi cũng không có nguy hiểm gì, vậy hắn vì sao lại quanh quẩn ở nhà tôi và Tiểu Nguyệt? Hắn rốt cuộc nhắm vào ai? Có mục đích gì? Mang theo những nghi ngờ này, tôi cả ban đêm ngủ không ngon giấc.
Tiểu Nguyệt là một cô nương bảo thủ, trước khi kết hôn, nhiều nhất nhất cũng chỉ cho tôi ôm một cái mà thôi. Không có cách, chỉ có thể ôm Tiểu Nguyệt, củi khô bốc cháy một đêm. Ai ngờ rạng sáng hôm sau, tôi lại nhận được một cuộc điện thoại, là Phong Thân Na Na gọi tới.
Từ sau chuyện lão đầu bếp, Phong Thân Na Na đã lâu không gọi cho tôi, nàng sáng sớm gọi điện nhất định là có chuyện. Tôi vừa nghe điện thoại, Phong Thân Na Na giọng nói tràn đầy trào phúng “Chậc chậc, Trương tiên sinh, rất lợi hại a, loại chuyện này cũng có thể làm được, uổng cho ta lúc trước tín nhiệm ngươi như vậy.” Tôi sửng sốt, không hiểu hỏi “Phong Thân Na Na, ngươi có ý gì?” – “Trong lòng ngươi biết rõ.” Phong Thân Na Na lạnh lùng nói “Ngươi đến cục cảnh sát một chuyến đi! Nhanh lên, nếu không ta sẽ đến bắt ngươi.” – “Thần kinh à!” Bị Phong Thân Na Na nói móc như thế, tôi giận dữ không có chỗ trút, hôm qua người áo đen kia đã làm cho tôi tức giận, sau đó lại ôm Tiểu Nguyệt cả đêm chẳng hề làm gì. Vừa khó khăn lắm mới ngủ được, bây giờ lại bị Phong Thân Na Na châm chọc khiêu khích, cho dù là thánh nhân cũng phải tức giận a.
Phong Thân Na Na cũng tức giận “Hạn cho ngươi trong vòng nửa giờ phải tới, nếu không ta sẽ dẫn cảnh sát hình sự đến bắt ngươi!” Nói xong cô ta cúp máy, tôi gọi lại cũng không được. Tôi thật sự dở khóc dở cười, thật hoài nghi hai ngày nay mình có phải đã phạm vào thái tuế hay không, sao lại xui xẻo như vậy? Hết cách, nghe ngữ khí của Phong Thân Na Na tựa hồ không giống nói đùa, dân không đấu với quan, tôi cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn tới đồn cảnh sát.
Đến nơi tôi gặp được Phong Thân Na Na. Cô ta lạnh lùng lau lau cái mũi nói “Ta đang chuẩn bị dẫn người đi bắt ngươi.” – “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Tôi tức giận nói “Ta rất bận, không có thời gian cùng ngươi nói nhảm.” Phong Thân Na Na nói “Đồng bọn của ngươi đều đến rồi, đi, ta dẫn ngươi đối chất với hắn.” Khi tôi gặp được ‘đồng bọn’ lúc, liền nổi giận đùng đùng. Đúng là người áo đen đêm qua, không cần phải nói, khẳng định là hắn vu hãm tôi.
Tôi tức giận nói “Ta không biết hắn, bất luận hắn làm gì đều không liên quan hệ đến ta.” – “Không biết?” Phong Thân Na Na kinh ngạc nhìn tôi “Sao lại không biết?” – “Ta nói không biết thì là không biết.” Tôi không nhịn được nói “Cảnh sát các ngươi trước khi gọi người ta đến không điều tra gì sao?” Phong Thân Na Na tức giận nhìn người áo đen “Ngươi có biết hắn không? Có phải là hắn ra lệnh cho ngươi không?”
Không ngờ người áo đen lại quỳ xuống “Mau cứu ta, đại sư mau cứu ta. Ta có mắt mà không thấy Thái sơn, không ngờ ngài lại là cao nhân, ta có mắt không tròng, hôm qua mạo phạm ngài, nhưng ngài nhất định phải mau cứu ta.” Hắn quỳ trên mặt đất than thở khóc lóc làm cho tôi xấu hổ vô cùng.