Phần 228
Bạch Mi thiền sư kiên nhẫn kể lại cho tôi nghe. Trong lịch sử Trung Quốc, vị vua sáng lập Liêu quốc tên gọi là Da Luật A Bảo Cơ. Một ngày kia, Da Luật A Bảo Cơ và ba trăm thiết kỵ đi săn trên thảo nguyên, bỗng nhiên nhìn thấy bầu trời có một con quái vật khổng lồ bay qua. Y lập tức ra lệnh cho bộ hạ loạn tiễn bắn bị thương con vật khổng lồ, nhìn kỹ đó là một con hắc long! Hắc long bị thương sắp gục ngã, cuối cùng lao xuống cách đó năm trăm bước, sau đó hắc long chỉ còn thoi thóp, Da Luật A Bảo Cơ liền sai người dùng xích sắt và lồng sắt nhốt thần long lại.
Nhưng Da Luật A Bảo Cơ nhốt thần long lại tạo nên một cơn sóng lớn trong dân gian. Chúng nhân đều nhất trí cho rằng hắc long là sứ giả của thần linh phái xuống, y đồ sát thần long là đắc tội với trời cao, trời cao nhất định sẽ trừng phạt y. Nhưng y lại căn bản không tin mấy lời đồn đại, cảm thấy mình là hoàng đế, vẫn làm theo ý mình. Nhưng sau đó không lâu, Da Luật A Bảo Cơ vốn từ trước tới nay chiến vô bất thắng lại đại bại một trận, trong lúc thua chạy, y cũng chết một cách kỳ lạ. Chúng nhân đều cho rằng y gặp báo ứng.
Sau khi Da Luật A Bảo Cơ chết, chuyện đầu tiên mà hoàng hậu Thuật Luật làm không phải là lập thái tử, mà là cho gọi các đại tướng hộ tống Da Luật A Bảo Cơ xuất chinh, nói với họ “Ta rất tưởng nhớ tiên hoàng, các ngươi thì sao?” Chúng tướng đều phụ họa, nói bọn họ cũng tưởng nhớ tiên hoàng. Thái hậu Thuật Luật bi thống nói “Các ngươi cũng tưởng nhớ tiên hoàng như vậy, thì các ngươi đi cùng tiên hoàng đi!” Chúng tướng đều mê man, không rõ thái hậu Thuật Luật có ý gì.
Đến khi cử hành tang lễ cho Da Luật A Bảo Cơ, Thái hậu Thuật Luật đưa ra đoạn đầu đài, các tướng mới hiểu được, nhưng đã trễ, các tướng theo Da Luật A Bảo Cơ xuất chinh tất cả đều phải tuẫn táng theo hoàng đế. Nhưng điều này cũng không làm dịu được sự tưởng nhớ của thái hậu Thuật Luật đối với Da Luật A Bảo Cơ. Nàng muốn phái người chuyển lời cho Da Luật A Bảo Cơ, liền nghĩ đến một vị bằng hữu vô cùng thân thiết với tiên hoàng là Triệu Tư Ôn. Triệu Tư Ôn là một trong những tướng lĩnh được coi trọng nhất khi Da Luật A Bảo Cơ còn sống, Thuật Luật thái hậu cảm thấy phái Triệu Tư Ôn đi chuyển lời là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng nàng đã đoán sai một điểm, Triệu Tư Ôn là người Hán, trong loại chuyện này người Hán cũng không cổ hủ đến mức như vậy, cho nên khi nàng sai hắn xuống hoàng tuyền gửi lời cho Liêu Thái tổ, hắn không chút do dự cự tuyệt “Ta không đi!” – “Vì sao không đi? Ngươi và tiên hoàng có quan hệ tốt nhất, ngươi phải đi.” Triệu Tư Ôn tâm tư nhanh nhạy, liền nói “Nếu nói đến có quan hệ tốt nhất với tiên hoàng, không ai hơn được thái hậu ngài, vì sao ngài không tự mình đi bồi táng tiên hoàng?”
Một câu này làm thái hậu Thuật Luật á khẩu, cuối cùng nàng tức giận nói “Thái tử còn nhỏ, ta phải đảm đương trách nhiệm bồi dưỡng thái tử trưởng thành.” Triệu Tư Ôn lạnh lùng nói “Thái hậu, ngài biết vì sao tiên hoàng không báo mộng cho ngài không?” Thái hậu Thuật Luật sở dĩ định để Triệu Tư Ôn xuống cửu tuyền gặp tiên hoàng, cũng là vì Da Luật A Bảo Cơ chết đã lâu mà nàng không hề mộng thấy, cho nên mới phái người xuống cửu tuyền hỏi. Thái hậu Thuật Luật lập tức hỏi “Vì sao ta không được báo mộng?” Triệu Tư Ôn đáp “Đó là vì tiên hoàng giết một con hắc long, trời cao trừng phạt tiên hoàng, chỉ sợ tiên hoàng ở dưới đó cũng không dễ chịu gì. Nếu như chúng ta không chuộc tội cho tiên hoàng, chỉ sợ tiên hoàng sẽ mãi mãi phải chịu hình phạt…”
Thái hậu Thuật Luật lập tức khẩn trương hỏi hắn, vậy phải làm sao mới được trời cao tha thứ? Xã hội thời đó thịnh hành ‘Đoạn uyển chi giao’ (Giao ước bằng việc cắt cổ tay). Gặp trường hợp bất đắc dĩ, nữ tử sẽ chém đứt cổ tay để chứng minh sự trung thành với phu quân. Triệu Tư Ôn liền thuận miệng nói ra, chỉ có chặt đứt cổ tay của thái hậu mới có thể được trời cao tha thứ. Hắn vốn là kiếm cớ để thái hậu biết khó mà lui, sau này đừng tìm mình và những đại thần khác làm phiền, bằng không mỗi khi nàng nhớ đến tiên hoàng lại cho một người xuống dưới đó chuyển lời, vậy còn chịu nổi sao?
Không ngờ thái hậu Thuật Luật thật sự là trung trinh liệt nữ, không chút do dự đoạt đao trong tay thị vệ chặt đứt cánh tay trái của mình. Triệu Tư Ôn trợn tròn mắt, nhưng đã nói ra thì không thể đổi ý, hắn lập tức mang bàn tay trái của thái hậu Thuật Luật đi cung phụng dưới thi thể hắc long, hy vọng có thể được hắc long tha thứ!
Thật không ngờ hắc long lại thật hiển linh, hắc long vốn đã chết từ lâu, trong miệng lại chảy ra dịch nhờn, từ từ bao phủ bàn tay bị chặt đứt. Qua vài ngày sau, chất lỏng đó ngưng kết thành một viên hình cầu, mà bàn tay cũng đã tiêu biến tạo thành Dạ Long Đạm. Mới đầu hình thù Dạ Long Đạm cũng không cố định, thái hậu Thuật Luật cho rằng đây là trời cao ban cho tiên hoàng ‘Miễn tử kim bài’, liền đem Dạ Long Đạm chôn vào trong lăng tẩm của Da Luật A Bảo Cơ.
Từ đó về sau, nàng mỗi ngày đều mộng thấy tiên hoàng, Triệu Tư Ôn cũng giữ được tính mạng, nhưng nàng dần dần xuất hiện những cử chỉ điên rồ, cả ngày chỉ nằm trên giường, chỉ vì mộng thấy tiên hoàng mà cơ thể lão hóa rất nhanh, cuối cùng lâm bệnh nặng mà buông tay nhân gian. Trước khi chết, nàng nói với người bên cạnh rằng tiên hoàng ở hoàng tuyền tịch mịch nên triệu mình tới thị tẩm, sai người chôn cùng một chỗ với tiên hoàng.
Điển cố Liệt nữ đoạn uyển cũng từ đó mà lưu truyền, thế nhân đều chấn kinh trước sự trung trinh của thái hậu Thuật Luật. Mà tôi đối với chuyện này lại có cái nhìn khác. Da Luật A Bảo Cơ đồ sát tứ phương, lúc hắn còn sống không biết sát hại bao nhiêu người Hán, đến trung niên chết bất đắc kỳ tử là điển hình cho việc tự nhận lấy quả báo! Mà thái hậu Thuật Luật tựa hồ càng tàn ác vô nhân đạo hơn, chỉ vì muốn chuyển lời mà chém giết những đại tướng công lao hãn mã, lại lấy ‘Đoạn uyển chi giao’ để tự làm yên lòng mình, thật sự là rất nực cười.
Tôi nghe Bạch Mi thiền sư nói xong sau, rất buồn bực, tại sao sau mấy ngàn năm lại có man nữ tìm đến cửa? Man nữ và thái hậu Thuật Luật rốt cuộc có gì liên quan. Bạch Mi thiền sư cười nói “Mộ của Da Luật A Bảo Cơ táng ở tiểu quốc nhỏ xíu Nhật Bản. Tục truyền man nữ đời thứ nhất chính là người canh mộ Da Luật A Bảo Cơ, hiện giờ Dạ Long Đạm đã lại thấy ánh mặt trời, man nữ tự nhiên sẽ tìm tới cửa…” Tôi bừng tỉnh đại ngộ.
Ác giả ác báo, là đạo lý bất biến từ xưa tới nay, cho dù là đế vương một nước hay là dân đen hèn mọn cũng không tránh khỏi.