Phần 223
Tôi phiền muộn, kể lại chuyện bị thôi miên cho Bạch Mi thiền sư. Thiền sư nghe xong, lông mày dựng ngược “Xem ra, đối phương quả nhiên là vì Dạ Long Đạm mà tới!” – “Dạ Long Đạm?” Tôi giật mình, không rõ nữ nhân che ô và Dạ Long Đạm có liên quan gì. Bạch Mi thiền sư trầm lặng nói “Mấy ngày nay, có một nữ nhân kỳ quái ở quanh quẩn bên ngoài Đại Bi Tự, thậm chí ý đồ định thôi miên ta, nhưng bị ta nhìn thấu, cô ta liền chạy trối chết. Ta mơ hồ cảm giác được, trên người cô ta tựa hồ có khí tức Dạ Long Đạm, tựa hồ cùng với Dạ Long Đạm từng có liên quan.”
Tôi giật nảy mình “Hóa ra cô ta thôi miên chúng ta, là để hỏi tin tức về Dạ Long Đạm? Ai, lúc ấy ta bị thôi miên, rất có thể đã tiết lộ cho cô ta.” – “Nhưng cô ta rốt cuộc là ai, tại sao muốn có Dạ Long Đạm?” Lý mặt rỗ phiền muộn hỏi. Bạch Mi thiền sư niệm phật hiệu “Không rõ, nhưng thế lực sau lưng đối phương cường hãn, chúng ta không thể dùng sức mạnh, chỉ có thể dùng trí.” – “A, thế lực nào?” Tôi không hiểu hỏi.
Phật giáo ở Trung Quốc, được coi là thế lực số một, tín đồ trải rộng cả nước. Có thể được Bạch Mi thiền sư xưng tụng là ‘thế lực cường hãn’, chắc chắn không phải người bình thường. Cho nên Bạch Mi thiền sư nói vậy, trong lòng tôi cũng bắt đầu lo lắng bất an. “Nhật Bản man nữ, các ngươi biết không?” Bạch Mi thiền sư hỏi. “Man nữ?” Tôi nhíu mày, trước kia từng nghe nói qua, tựa như là một loại yêu quái ở Nhật Bản, nhưng Bạch Mi thiền sư nói vậy là có ý gì? Chúng tôi bị yêu quái quấy nhiễu?
“Đúng, man nữ. Man nữ từ tính chất mà nói, so với Phi Đầu Hàng của Thái Lan cơ bản giống nhau. Man nữ ma lực cường đại, đầu lâu và thân thể có thể tách ra. Lúc ban ngày có thể đi ra ngoài, nhưng nhất định phải che ô. Đầu lâu và thân thể của man nữ dính liền không hề khít, sẽ có một khe hở cho nên bọn họ sẽ dùng dây đỏ quấn trên cổ để che đi khe hở.” Khó trách chúng tôi thấy nữ nhân kia kỳ quái như thế, trên cổ buộc một sợi dây đỏ.
Nhưng vừa nghĩ tới việc bị yêu quái cho quấy nhiễu, trong lòng của tôi không cầm được phiền muộn, con mẹ nó chứ sao lại dính vào yêu quái? Tôi vội vàng hỏi Bạch Mi thiền sư, có biện pháp gì đối phó với man nữ. Bạch Mi thiền sư lấy Dạ Long Đạm trong áo cà sa ra, đặt trước mặt tôi “Chúng ta không ngại ôm cây đợi thỏ, man nữ nhất định sẽ cắn câu.” Tôi lập tức gật đầu, hôm nay bất luận thế nào cũng phải bắt được man nữ!
Nhưng để Dạ Long Đạm ở trong tiệm, thực sự có chút không yên lòng, tôi đành ở bên cạnh trông coi. Bóng đêm rất nhanh đã tới, ngoài cửa sổ đèn đường tản mát ra ánh sáng nhu hòa, trong tiệm lại chỉ có một cái đèn bàn nhỏ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Dạ Long Đạm phát ra tia sáng trắng nhu hòa, nhìn như có một tầng gợn nước đang lay động, cảnh tượng rất đẹp mắt, lộng lẫy.
Tôi tựa hồ bị vẻ đẹp mỹ lệ của Dạ Long Đạm hấp dẫn, nhìn chằm chằm vào Dạ Long Đạm. Chừng hơn ba mươi phút, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập. Tôi lập tức nhìn thoáng qua Bạch Mi thiền sư, thiền sư tựa như không nghe thấy, vẫn ngồi nhắm mắt không nhúc nhích.
Phanh phanh phanh! Tiếng đập cửa lần nữa truyền đến, tôi không bình tĩnh được nữa, đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa. Tôi vừa đứng lên, Bạch Mi thiền sư liền mở mắt ra, đưa phật châu cho tôi “Đi đi, gặp nguy hiểm thì dùng phật châu đối phó.” Tôi gật đầu, nơm nớp lo sợ chạy ra cổng. Lý mặt rỗ cũng theo sát phía sau tôi. Lý mặt rỗ hai tay nắm cửa, nhìn tôi ra hiệu, ý là đợi chút nữa hắn mở cửa, mặc kệ bên ngoài có ai, cứ ra tay trước rồi mới nói. Tôi gật đầu đồng ý.
Nhưng cửa mở ra, bên ngoài trống không, đâu có ai? Nhưng càng như vậy, tôi lại càng cẩn thận, bước ra ngoài một chút nhìn quanh quất. Bên ngoài tiệm hoang vắng một bóng người cũng không có. Tôi thất vọng thở dài, quay người trở về. Nhưng tôi vừa mới quay người lập tức sợ đến hồn bất phụ thể! (Nghĩa đen: Sợ vãi linh hồn)
Ở cửa tiệm có một cái đầu lâu phiêu phù ở giữa không trung, đưa lưng về phía tôi, tóc rất dài, xốc xếch xõa xuống, giống như một chiếc đèn Khổng Minh (đèn trời). Chợt cao chợt thấp, cứ quanh quẩn trước cửa không chịu đi vào. Mà Bạch Mi thiền sư chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện, đứng chặn trước cửa chắp tay trước ngực, niệm phật hiệu rồi nói “Thí chủ, đến đây có mục đích gì? Không ngại hãy nói chuyện một chút.” Nhưng đầu lâu kia không để ý tới Bạch Mi thiền sư, tôi lập tức chạy tới nhìn gương mặt của đầu lâu.
Đó là một gương mặt mỹ nữ ngũ quan tinh xảo, trên cổ buộc một sợi dây đỏ. Nữ nhân sắc mặt tái nhợt, nhãn cầu to như quả bồ đào nhìn chòng chọc vào chúng tôi. Bạch Mi thiền sư thấy cô ta không đáp lời, nhìn tôi nhẹ gật đầu. Tôi biết Bạch Mi thiền sư có ý bảo tôi công kích, tôi lập tức nắm phật châu, hung hăng đánh về phía đầu lâu. Nhưng đối phương rất nhanh nhẹn, dễ như trở bàn tay đã né được. Mà tôi tựa hồ đã chọc giận cô ta, đầu lâu nhanh chóng bay phấp phới, sau đó thừa dịp tôi hoa mắt liền hung mãnh lao vào.
Tôi giật nảy mình, vội vàng rút trong túi ra một nắm đậu nành vảy về phía đầu lâu. Đầu lại bị đậu nành ném trúng phát ra tiếng nổ lốp bốp, thế nhưng cũng không tạo ra nhiều tổn thương đối với đầu lâu, đầu lâu xuyên qua mấy hạt đậu nành hung mãnh vọt tới ngực tôi. Tôi lập tức chạy về phía sau trốn tránh. Bạch Mi thiền sư phản ứng nhanh nhất, trong miệng niệm chú ngữ, chuỗi phật châu bị tôi ném ra ngoài chợt đổi hướng bay trở về, lao về phía đầu lâu đang gào thét. Nếu man nữ không tránh né, nhất định sẽ bị phật châu đánh trúng, nếu tránh né thì không thể công kích tôi.
Rất hiển nhiên man nữ cũng không muốn lưỡng bại câu thương, cho nên đầu lâu liền né tránh, mà trong nháy mắt đầu lâu tránh được phật châu, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, tựa như tiếng kim loại ma sát. Thanh âm này làm tôi toàn thân nổi da gà, sau lưng phát lạnh. Thanh âm lúc cao lúc thấp, ngay cả Bạch Mi thiền sư tựa hồ cũng có chút không chống đỡ được, bịt tai nhìn chằm chằm man nữ, đang phân vân không biết nên công kích thế nào.
Ba! Ngay lúc này, một tiếng nứt vỡ rất nhỏ từ phía sau tôi truyền đến. Tôi lập tức quay đầu nhìn, kinh hãi phát hiện Dạ Long Đạm đã nứt ra một đường, trong miệng vết nứt phóng ra quang mang màu trắng. Quang mang tựa hồ rất nóng, dù đứng cách xa như vậy tôi vẫn thấy nóng rực. Bạch Mi thiền sư thầm than một tiếng không xong, vội vàng cùng chúng tôi rút lui. Mà man nữ mang tiếng cười thê lương cũng nhanh chóng rời đi.
Tôi nơm nớp lo sợ nhìn Bạch Mi thiền sư “Dạ Long Đạm có phải đã thức tỉnh? Vong linh trong đó đã phóng xuất ra rồi?” Bạch Mi thiền sư khó khăn gật đầu “Rất có thể là như vậy.” – “Oa, đó là cái gì?” Lý mặt rỗ bỗng nhiên kinh hô một tiếng. Tôi lập tức nhìn về phía quang mang màu trắng kia. Chỉ thấy bên trong quang mang có bóng người. Bóng người kia trôi nổi vô chừng, như ngồi trên ghế rồng, nhưng tôi vẫn cảm giác được, đó là một nữ nhân, hơn nữa là một nữ nhân quyền quý, trên thân toát ra khí tức vương giả, vẻ mặt bần thần nhìn chúng tôi.
Tôi sâu hít sâu một hơi, người này không đơn giản, chỉ riêng ánh mắt đã có thể giết người. Ngay lúc chúng tôi nhìn đến trợn mắt hốc mồm, bạch quang bỗng nhiên đại thịnh, quang mang cấp tốc tràn ngập bốn phía, sắp bao trùm lấy chúng tôi. Bạch Mi thiền sư lập tức quát to một tiếng “Chạy mau!” Tôi không nghĩ nhiều, quay người chạy trốn, nhưng chúng tôi chạy trốn nhanh thế nào bằng bạch quang? Không bao lâu sau, tôi đã bị quang mang bao phủ, trước mắt trắng bệch, ngoại trừ ánh sáng chói mắt thì không thấy gì cả.
Thân thể của tôi trong nháy mắt cứng đờ, hai chân bất động, chỉ có thể ở đó lo lắng, tôi quay đầu nhìn phía nữ nhân. Nữ nhân một thân phượng bào, đầu đội vương miện nạm vàng khảm bạc, càng làm nàng mười phần khí chất. Một cái nhăn mày, một nụ cười, hay mỗi một động tác đều có thể làm cho người ta rúng động. Ánh mắt nàng vững vàng nhìn tôi, làm cho tôi có cảm giác muốn quỳ bái. Tôi chợt có chút không khống chế được thân thể, dần dần hướng về phía nàng quỳ xuống.
“Đừng quỳ!” Trong mơ màng, tôi nghe thấy tiếng của Bạch Mi thiền sư. Trong nháy mắt thần trí tôi thanh tỉnh lại, chống lại áp lực cường đại, tôi lần nữa đứng lên, thái độ hung ác nhìn nữ nhân kia “Con mẹ nó ngươi cút cho ta!” Người càng dũng cảm, tà ma quỷ quái càng sợ, cho nên tôi vừa quát một tiếng, đối phương quả nhiên có chút sợ hãi, ánh mắt dịch chuyển khỏi người tôi, tôi bỗng cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.
“Đừng quỳ!” Lúc này Bạch Mi thiền sư lần nữa rống lên. Tôi sửng sốt một chút, tôi không quỳ mà, Bạch Mi thiền sư có ý gì? Trừ phi là đang nói Lý mặt rỗ. Trong lòng tôi giật thót, lập tức nhìn về phía Lý mặt rỗ. Mà khi ánh mắt của tôi quét lên người hắn, lập tức ảo não không thôi. Hắn đã quỳ xuống trước mặt nữ nhân áo vàng.
Tôi căn bản không kịp nghĩ nhiều, xông lên muốn kéo hắn dậy. Nhưng thân thể của tôi vẫn cứng ngắc, ngắn ngủi mấy bước mà tốn rất nhiều thời gian. Khi tôi đang chật vật đi về phía Lý mặt rỗ, tôi rõ ràng trông thấy nữ nhân áo bào vàng cũng đang ở gần Lý mặt rỗ, Bạch Mi thiền sư lập tức nhìn tôi rống to, bảo tôi đừng lại gần hắn nữa, mau rời đi, đã không còn kịp rồi.
Tôi không có cam lòng, tôi sao có thể trơ mắt nhìn Lý mặt rỗ bị quỷ thần làm hại? Nhưng ngay cả Bạch Mi thiền sư còn không dám tới gần, tôi nếu muốn lại gần, kết quả chỉ sợ sẽ càng thảm hại hơn! Cho nên thật sự là không muốn nhưng tôi chỉ đành rút lui, “núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun”. Lý mặt rỗ đã gặp nguy hiểm rồi, tôi không thể lại xảy ra chuyện bất trắc, nếu không ai đi cứu hắn đây.
Cuối cùng sau khi nữ nhân kia tới gần Lý mặt rỗ, liền đánh lên người hắn. Lý mặt rỗ cứ trợn mắt hốc mồm, ánh mắt đờ đẫn, mặt không biểu cảm, giống như không biết gì, tôi hô thế nào cũng không nghe được. Thân ảnh nữ nhân biến mất trong thân thể Lý mặt rỗ, mà quang mang xung quanh cũng nhanh chóng tan biến, trong chớp mắt mọi thứ khôi phục bình thường. Chỉ có Dạ Long Đạm vỡ ra một vết nứt là minh chứng cho thấy mọi chuyện vừa rồi là thật!